Chương 145: Uy lực của Lôi thuật
Tu sĩ Trúc Cơ này có rất nhiều thủ đoạn, lại không thể thi triển ra được, chỉ chớp mắt, đã bị Tô Tử Mặc chém ở phía dưới kiếm trận!
Ông! Ông! Ông!
Lục Hợp Kiếm Trận bắn ra từng luồng kiếm khí, trợ giúp Nhóc mập mạp đẩy ra đông đảo phi kiếm, giải cứu hắn ra.
Chỉ trong chốc lát này, ở trên người Nhóc mập mạp đã nhiều hơn một vết thương.
"Không có việc gì, ta da dày thịt béo, đại ca nên cẩn thận, không cần phải để ý đến ta." Nhóc mập mạp cũng không quay đầu lại, hô một tiếng, tiếp tục chém giết.
Lãnh Nhu xác thực cho thấy thực lực của đệ tử của tông môn lớn, mặc dù chưa tu luyện bí thuật của tông môn, nhưng mượn rất nhiều phù lục, đã có thể chống đỡ chín vị tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ vây công!
Đương nhiên, rõ ràng là chín người này cũng không vận dụng toàn lực, chỉ giữ ý nghĩ giống như mèo vờn chuột, vừa ngự kiếm chém giết, vừa dùng một chút ngôn ngữ hạ lưu để kích thích Lãnh Nhu.
Lãnh Nhu vẫn bình tĩnh như trước, tạm thời không có nguy hiểm gì.
Một bên khác, có hơn mười vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đã đặt sự chú ý ở trên người Tô Tử Mặc, toàn lực vây công, phi kiếm phá không, linh thuật điên cuồng tấn công tới.
Lục Hợp Kiếm Trận có mạnh hơn nữa, cũng không thể chống cự nổi lực lượng của nhiều Tu sĩ Trúc Cơ như vậy, trong nháy mắt, đã lung lay sắp đổ.
"Ha ha!"
Một vị Tu sĩ Trúc Cơ cười to nói: "Ta ngược lại là muốn xem xem, một Luyện Khí Sĩ nho nhỏ như ngươi lại có thể chống đỡ tới khi nào!"
"Rống!"
Tiếng cười của người này chưa dứt, bên cạnh đột nhiên hiện ra một bóng đen, cắn một cái lên trên cổ họng người này, máu tươi phun ra ngoài.
Lại là Linh Hổ đột nhiên giết ra, kết quả là một vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đã mất mạng.
Mặc dù Linh Hổ chỉ là Linh thú, nhưng nếu như Tu sĩ Trúc Cơ bị nó tới gần người, cũng sẽ dữ nhiều lành ít.
Đây cũng chính là lý do vì sao Điệp Nguyệt từng nói với Tô Tử Mặc, người tu yêu, rất dễ dàng vượt cấp chém giết đối thủ.
"Súc sinh, ngươi cũng dám giương oai!"
Mấy vị Tu sĩ Trúc Cơ giận mắng một tiếng, bộc phát ra linh thuật, linh khí xung quanh cuồn cuộn, hung hăng đánh tới hướng Linh Hổ.
Lực lượng Linh thuật, dùng thực lực của Linh Hổ thì căn bản là không thể ngăn cản.
Hai mắt của Tô Tử Mặc nhắm lại, né tránh mấy thanh phi kiếm đang đâm tới, vung Lục Hợp Kiếm Trận ra, phát sau mà đến trước, ngăn ở trước mặt Linh Hổ, cản mấy loại linh thuật lại.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Linh thuật tán loạn, mà rốt cục Lục Hợp Kiếm Trận của Tô Tử Mặc cũng không còn chống đỡ nổi nữa, khó có thể ngưng tụ thành hình.
Sáu thanh phi kiếm rơi ở trên mặt đất, ánh sáng bên trên mờ nhạt.
Linh Hổ thông minh cỡ nào, nhân cơ hội này vội vàng chạy tới sau lưng Tô Tử Mặc, trừng một đôi mắt hổ, hung tợn nhìn hơn mười vị Tu sĩ Trúc Cơ ở phía đối diện.
"Tiểu tử, linh khí ở trong cơ thể ngươi đã khô kiệt rồi đi!" Một vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ cười lạnh một tiếng.
Từ lúc hai bên bộc phát đại chiến tới giờ, mặc dù thời gian ngắn ngủi, nhưng Tô Tử Mặc ngăn cản quá nhiều phi kiếm, linh khí tiêu hao kịch liệt, lúc này xác thực là đã không còn thừa nhiều nữa.
"Ta xem ngươi còn phách lối như thế nào được nữa, chết đi cho ta!"
Một vị Tu sĩ Trúc Cơ bấm Linh quyết, ở xa xa chỉ về phía Tô Tử Mặc một cái, một quả cầu lửa lớn chừng quả đấm ngưng tụ ra, chớp nhoáng đã đánh tới, còn ở trên không trung, không khí đã bị thiêu đốt cho vang lên đôm đốp.
Hai con ngươi của Tô Tử Mặc sáng rõ, đột nhiên đưa bàn tay ra, chộp tới quả cầu lửa ở phía đối diện.
"Muốn chết!"
Tu sĩ Trúc Cơ kia trông thấy Tô Tử Mặc dám dùng tay không ngăn cản linh thuật, không khỏi âm thầm cười lạnh.
Tô Tử Mặc chậm rãi thúc giục huyết mạch, trong lòng bàn tay vậy mà lóe ra tia chớp hừng hực, lít nha lít nhít.
"Ừ"
"Đó là cái gì?"
"Lực lượng Lôi Điện!"
Con ngươi của đám Tu sĩ Trúc Cơ co rụt lại, kinh hãi hô lên không ngừng.
Ba!
Quả cầu lửa lại bị Tô Tử Mặc bóp nát, linh khí tán loạn, hóa thành vô hình.
Đám tu sĩ thấy cảnh này đều xôn xao biến sắc.
Tu sĩ mặc áo bào xám cũng cau mày, tỏ ra khó có thể tin nhìn một màn này, mê hoặc lẩm bẩm: "Lôi thuật? Chẳng lẽ người này không phải là Luyện Khí Sĩ, mà là Tu sĩ Trúc Cơ?"
Tu sĩ mặc áo bào xám vận dụng Khuy Linh thuật, lại tra xét Tô Tử Mặc thêm một lần: "Không sai, là Ngưng Khí tầng chín, chẳng lẽ người này tu luyện một loại công pháp ẩn nấp cảnh giới nào đó?"
"Không đúng, không đúng!"
Tu sĩ mặc áo bào xám lại lắc đầu: "Phóng thích Lôi thuật, tại sao lại không cảm nhận được sóng linh khí?"
Tu sĩ mặc áo bào xám có đánh vỡ đầu cũng không thể nghĩ ra, nguồn gốc lực lượng Lôi thuật của Tô Tử Mặc, lại đến từ tự thân huyết mạch!
Xác thực là linh khí của Tô Tử Mặc đã khô kiệt, nhưng lực lượng lôi điện ở trong huyết mạch vẫn còn.
"Trù trù!"
Nhưng vào lúc này, Tiểu Hạc ở trên bầu trời đã nhiều lần gặp nạn, trên người đã bị đám quạ đen có đôi mắt đỏ như máu kia xé rách ra nhiều vết thương, phát ra một trận tiếng kêu to dồn dập.
Mặc dù Tiên Hạc tiền bối không nói, nhưng trong lòng Tô Tử Mặc rất rõ ràng, Tiểu Hạc có thể đi theo hắn ra ngoài xông xáo, tự nhiên là Tiên Hạc tiền bối tín nhiệm hắn.
Mà bây giờ nhìn thấy Tiểu Hạc gặp nạn, Tô Tử Mặc không hề nghĩ ngợi, toàn lực bộc phát ra lực lượng huyết mạch, trong cơ thể vậy mà mơ hồ truyền ra một trận tiếng sóng biển mãnh liệt, tiếng thủy triều bành trướng, rung động tâm thần!
Ngay ở trước mắt bao người, thân hình của Tô Tử Mặc bỗng nhiên tăng vọt, toàn bộ thân hình đều lớn hơn một vòng, làm nứt cả áo bào màu xanh, toàn thân trên dưới phủ kín lôi điện, đùng đùng loạn tượng.
Tô Tử Mặc giống như là Lôi Thần phụ thể, sát ý ngưng tụ trong mắt, khí thế doạ người!
"Cái gì!"
Cho đến tận lúc này, sắc mặt của tu sĩ mặc áo bào xám đã thay đổi, rốt cục ý thức được thế cục không đúng.
Tô Tử Mặc chỉ lên trời một cái, trong hai con ngươi bắn ra sát cơ trùng trùng, quát khẽ: "Kinh Lôi!"
Răng rắc!
Một tiếng sét lập tức nổ vang.
Một luồng lôi quang hừng hực rơi xuống đám quạ đen có đôi mắt đỏ như máu, điện quang uốn lượn như rắn lan tràn, sáng chói lóa mắt, từng con quạ đen có đôi mắt đỏ như máu đã bị điện giật chết, từ trên không trung rơi xuống, giống như một màn mưa màu đen rơi xuống đất.
Đông đảo Tu sĩ Trúc Cơ ở đây, đều bị tiếng sấm đinh tai nhức óc này làm cho giật nảy mình, chín vị Tu sĩ Trúc Cơ vây công Lãnh Nhu theo bản năng đều dừng tay lại.
Lãnh Nhu nhân cơ hội này lấy hơi một chút, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, linh khí gần như là đã khô kiệt.
Nhóc mập mạp thừa cơ giết tới trước mặt một vị Tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, vung mạnh chiếc rìu lớn, trực tiếp chém người này thành hai khúc, máu tươi bắn tung tóe lên trên thân!
Uy lực của lôi thuật quá mạnh, dường như đã diệt tuyệt đám quạ đen có đôi mắt đỏ như máu ở trên không trung!
Tinh thần của Tiểu Hạc phấn khởi, đám quạ đen có đôi mắt đỏ như máu còn dư lại đã không đủ để tạo thành uy hiếp đối với nó nữa.
Nhưng vào lúc này, Tô Tử Mặc lại trở tay từ trong túi trữ vật xách ra một thanh trường đao lóe lên tia sáng lạnh lẽo, trong hai con ngươi có tia sáng lạnh lấp lóe, cất bước tiến lên, nhếch miệng cười một tiếng về phía Tu sĩ Trúc Cơ ở đối diện, nói: "Chiến đấu, vừa mới bắt đầu!"
Một bước này, đã vượt qua khoảng cách hai trượng, trong nháy mắt đã đến gần đám Tu sĩ Trúc Cơ.
Phốc! Phốc!
Tô Tử Mặc trở tay chém một đao, hai người chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa kịp phản ứng, hai cái đầu lớn chừng cái đấu đã cao cao bay lên, cột máu điên cuồng phun ra.
"A!"
Những Tu sĩ Trúc Cơ còn dư lại bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, kinh hãi hô lên một tiếng, theo bản năng lui về phía sau.
"Muốn chạy sao!"
Tô Tử Mặc xách đao truy sát theo, như hổ gặp bầy dê, trái bổ phải chém, máu tươi không ngừng bắn ra.
Lãnh Nhu và Nhóc mập mạp đều nhìn phát choáng.
Tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ ở dưới đao của Tô Tử Mặc, giống như thịt cá trên thớt, không hề có lực đánh trả.
Dù là tế ra phi kiếm, phù lục, thậm chí là linh thuật, cũng đều bị Tô Tử Mặc chém một đao đánh nát!
Phạt Tủy Thiên tiểu thành, lực lượng của Tô Tử Mặc, cũng đủ để chém giết Trúc Cơ sơ kỳ, huống chi ở trong Lôi m Cốc, còn dung nhập Lôi m Tẩy Tủy Kinh vào trong đó nữa.
Đây là nghiền ép ở trên lực lượng, hoàn toàn không cần bất cứ kỹ xảo gì.
Cho dù là linh thuật của Tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, cũng không chống được lực lượng của Tô Tử Mặc sau khi bộc phát huyết mạch!