Chương 149: Xương bàn tay màu máu
"Nếu như huyết mạch của ngươi lại lớn mạnh hơn một chút, hôm nay ta cũng không thể làm gì được ngươi, đáng tiếc."
Nam tử anh tuấn tà tà cười.
Chính Tô Tử Mặc cũng ý thức được điều này.
Nếu như Phạt Tủy Thiên của hắn đại thành, có thể nhẹ nhõm chém giết Trúc Cơ hậu kỳ, phối hợp với Lôi m Phạt Tủy Thiên, trên lực lượng tuyệt đối có thể sánh vai với Trúc Cơ viên mãn.
Cốt trượng của nam tử anh tuấn, chưa hẳn đã có thể cắn nát da thịt của hắn!
Mà lúc này, trong lòng Tô Tử Mặc lại dâng lên một tia cảm giác bất lực.
Cổ tay trái bị đầu lâu bên trên cốt trượng cắn chặt, nửa người của Tô Tử Mặc đã tê liệt, gần như là đã bất lực.
Một bên khác, tay phải của Tô Tử Mặc bị một quả cầu ánh sáng màu xanh lục bao phủ lại, không thể nhúc nhích.
Mắt thấy khuôn mặt của nam tử anh tuấn ở ngay phía sau quả cầu ánh sáng, Tô Tử Mặc lại không có lực lượng đâm rách quả cầu ánh sáng.
Hơn nữa, tay phải của Tô Tử Mặc bị lực lượng quỷ dị kia ăn mòn, máu thịt bắt đầu hư thối, tróc ra, nhìn thấy mà giật mình!
Ơ đằng sau quả cầu ánh sáng, nam tử anh tuấn kia đang tươi cười đắc ý.
Nhưng vào lúc này, nụ cười của nam tử anh tuấn kia đột nhiên cứng đờ, ánh mắt ngưng tụ, giống như nhìn thấy chuyện quỷ dị gì đó.
Ánh mắt của Tô Tử Mặc, cũng rơi lên bên trên quả cầu ánh sáng ở giữa hai người.
Ở bên trong quả cầu ánh sáng màu xanh lục kia, máu thịt trên tay phải của Tô Tử Mặc đã tróc ra toàn bộ, hiện ra một bộ xương bàn tay màu đỏ thẫm, xương cốt óng ánh trong suốt, mặt ngoài thiêu đốt lên ngọn lửa nhỏ, giống như là bảo vật đẹp nhất trên thế gian.
Đầu xương ngón tay sắc bén như đao, thứ này giống như không phải là bàn tay của Nhân tộc!
Một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng tràn ngập ra, quả cầu ánh sáng màu xanh lục ầm ầm vỡ vụn!
Ở trước mặt luồng khí tức này, nam tử anh tuấn có cảm giác mình nhỏ bé giống như là sâu kiến, trong nháy mắt, dường nhưtrái tim đều ngừng đập!
"Đây, đây là cái gì?"
Con ngươi của nam tử anh tuấn kịch liệt co vào.
Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc cảm nhận được một luồng lực lượng mới mẻ từ tay phải tràn vào bên trong cơ thể, dòng máu giống như cũng đang sôi trào thiêu đốt, dâng lên ngọn lửa.
"Giết!"
Tô Tử Mặc hét lớn một tiếng, đưa bàn tay màu máu đỏ kia ra, trực tiếp chụp vào đầu của nam tử anh tuấn kia.
Nam tử anh tuấn hoảng sợ biến sắc, tranh thủ kéo cốt trượng về trước người mình, muốn ngăn cản bàn tay màu đỏ như máu ở trước mặt.
Bốp!
Tô Tử Mặc chỉ nhẹ nhàng vồ một cái.
Cốt trượng của nam tử anh tuấn kia đã trực tiếp bị bẻ gãy.
Phốc!
Ngay sau đó, bàn tay của Tô Tử Mặc đã chạm tới, một tay bóp nát đầu của nam tử anh tuấn kia!
Trúc Cơ viên mãn, chết!
Tô Tử Mặc ngây người tại chỗ, khó tin nhìn lên tay phải của mình.
Cốt trượng của nam tử anh tuấn, trình độ cứng cáp tuyệt đối không thua gì một món Linh khí trung phẩm, mà vừa rồi, lại bị tay phải của mình nhẹ nhõm bẻ gãy!
Bàn tay phải này là của mình sao?
Tô Tử Mặc có thể cảm nhận được rõ ràng, bàn tay có khung xương đỏ như máu này, căn bản cũng không phải là bàn tay vốn có của hắn!
Bàn tay màu máu này tản ra khí tức kinh khủng, giống như là có thể hủy diệt mọi thứ trên thế gian!
Tô Tử Mặc đột nhiên nhớ lại một chuyện.
Lúc trước ở trong Thương Lang Sơn Mạch, hắn chiến một trận với đông đảo tu sĩ của Hoan Hỉ Tông, lúc ấy tay phải của hắn dường như đã bị phế bỏ, nát bét.
Mà về sau, sau khi Tô Tử Mặc tỉnh lại, toàn thân trên dưới lại hoàn hảo không có một chút tổn hại, không có một vết thương nào.
Bàn tay có khung xương màu máu này, tất nhiên là Điệp Nguyệt đã nối lại ở trên cổ tay của hắn lúc đó.
Chỉ là, bàn tay có khung xương màu máu này có lai lịch gì?
Vì sao lại có thể để cho Tô Tử Mặc cũng có cảm giác tim đập nhanh một trận?
Lúc này, rất nhiều chuyện khó hiểu của hắn, đều đã có một chút manh mối.
Lúc trước có thể ngay lập tức tu luyện ra linh hỏa cấp ba, hẳn là có quan hệ với bàn tay có khung xương màu máu trước mắt này.
Trước đây, trong những lúc hóa yêu, từ đầu đến cuối tay phải của Tô Tử Mặc không có biến hóa gì, chỉ là bởi vì lực lượng của hắn, còn chưa đủ để kích phát bàn tay có khung xương màu máu này.
Cứ việc là vẫn còn không rõ, đến tột cùng là bên trong bàn tay có khung xương màu máu có bí mật gì, nhưng Tô Tử Mặc lại biết, rất nhiều chuyện lạ ở trên người mình, đều có liên quan với bàn tay có khung xương màu máu này.
Đây tất nhiên là một trong ba thứ mà Điệp Nguyệt lưu lại cho hắn!
Tô Tử Mặc nhìn bốn phía một phen, cũng không phát hiện ra những người khác, mới thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Bàn tay có khung xương màu máu này rõ ràng không phải là bàn tay của Nhân tộc, một khi để lộ ra, Tô Tử Mặc sẽ hết đường chối cãi.
Tô Tử Mặc thu lại túi trữ vật của nam tử anh tuấn, lật ra tìm một lần, lấy ra một hạt đan dược Tăng Cơ Đan cấp hai, nuốt xuống.
Tăng Cơ Đan phối hợp với năng lực tự lành mạnh mẽ của Tô Tử Mặc, tay phải của Tô Tử Mặc, rất nhanh đã sinh trưởng ra tầng một da thịt thật mỏng, mặc dù còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng đã che giấu bàn tay có khung xương màu máu lại.
Tô Tử Mặc không yên lòng, lại rút ra một tấm vải, quấn tay phải lại.
Tô Tử Mặc suy nghĩ một chút, vung tay lên, thu sạch Linh thạch trung phẩm xung quanh vào trong túi trữ vật.
Chuyến này hắn đến, chính là vì Linh thạch, đương nhiên sẽ không nương tay.
Nhìn hơn vạn phàm nhân vẫn còn đang duy trì tư thế quỳ ở bốn phía, đã bỏ mình, trong lòng Tô Tử Mặc than nhẹ một tiếng, mắt lộ ra vẻ thương xót, bùi ngùi mãi thôi.
Nếu không gặp được Điệp Nguyệt, Tô Tử Mặc cũng không có gì khác so với những phàm nhân này, đối mặt với người tu chân thì chỉ có thể mặc cho xâm phạm.
Vì cái gì?
Vì cái gì mà những phàm nhân này không có linh căn?
Tiên Hạc tiền bối đã từng nói, có linh căn hay không, là số mệnh của một người, không ai có thể thay đổi.
Mà không có linh căn, chính là có ý nghĩa người đó sẽ không có cách nào tu hành.
Chẳng lẽ là kết cục của những người trước mắt này, cũng là vận mệnh của bọn họ?
Trong lòng Tô Tử Mặc bất bình.
Là bất bình vì mười mấy vạn người vô tội trong Lâm Phong Thành bị chết đi, là bất bình cho hơn vạn hán tử mộc mạc trước mắt này.
Nếu như những người này có thể tu hành, hôm nay chưa chắc là họ đã chết.
Hắn có Điệp Nguyệt nghịch thiên cải mệnh giúp, gieo xuống linh căn, nhưng mà những người trước mắt này, lại có ai nghịch thiên cải mệnh cho bọn họ?
"Ai!"
Tô Tử Mặc lần thứ hai thở dài một tiếng, rời khỏi nơi đây.
...
Bên ngoài, bọn Tiểu Hạc núp ở phía xa, nhìn chăm chú động tĩnh ở bên trong linh quáng, không dám buông lỏng.
Gần một giờ, từ trong cửa hang có một người đi ra.
Bọn Lãnh Nhu tập trung nhìn tới, chính là Tô Tử Mặc!
Tiểu Hạc chở Lãnh Nhu, Nhóc mập mạp, Linh Hổ vội vàng bay tới, Nhóc mập mạp ở trên không trung lớn tiếng hoan hô.
"Thế nào đại ca, không sao đấy chứ?"
Nhóc mập mạp nhảy xuống trước, quan tâm hỏi.
Tô Tử Mặc lắc đầu.
Ánh mắt của Lãnh Nhu rơi lên bên trên tay phải của Tô Tử Mặc, nhẹ giọng hỏi: "Tay của ngươi..."
"Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ." Đương nhiên là Tô Tử Mặc sẽ không nói thật.
Nhưng vào lúc này, nơi xa đột nhiên có một vệt sáng chạy nhanh đến, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần.
Đây là một chiếc to lớn linh chu!
Bên hông Linh chu, có hình ảnh một ngọn núi!
Ở trên boong của linh chu, có một đám Kim Đan chân nhân đang đứng, năm người cầm đầu, chính là Thủ tọa của ngũ phong của Phiêu Miểu Phong!
Thủ tọa của ngũ phong từ bên trên linh chu nhảy xuống, phóng tầm mắt quét qua, nhìn thấy ở trong chiến trường có thi thể của hơn ba mươi Tu sĩ Trúc Cơ đang nằm ngổn ngang, trong mắt khó nén khỏi vẻ rung động.
Ba người bọn Tô Tử Mặc cũng không nghĩ đến, trước đó Lãnh Nhu đưa tin, vậy mà kinh động đến Kim Đan chân nhân của tông môn.
"Bái kiến năm vị Thủ tọa đại nhân, bái kiến trưởng lão."
Ba người bọn Tô Tử Mặc khom mình hành lễ.
Thủ tọa của ngũ phong gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi thăm một phen.
Nhóc mập mạp đem việc này từ đầu đến cuối kể lại một lần, ở trong Lâm Phong Thành phát hiện dị thường như thế nào, mãi cho đến chuyện Tô Tử Mặc một mình xâm nhập linh quáng, đều không bỏ sót.
Nghe xong, lão già lôi thôi lườm Tô Tử Mặc một cái, lộ ra vẻ trách cứ.
"Được rồi, về tông môn trước đã."
Lúc này, Văn Hiên từ trong hang động linh quáng đi ra, vung tay một cái, mang theo ba người bọn Tô Tử Mặc và hai con thú leo lên linh chu.