Chương 148: Nam tử anh tuấn
Tô Tử Mặc xách đao trong tay, đi xuyên qua bóng tối ở trong hầm mỏ, nhưng không dám đi quá nhanh.
Hồi lâu sau, Tô Tử Mặc dừng bước, trước mắt là một vùng sáng tỏ.
Ngay sau đó, Tô Tử Mặc thấy được một màn làm người ta cảm thấy kinh hãi.
Khoảng chừng hơn vạn nam tử cường tráng đang quỳ ở trên mặt đất, làm thành một vòng lại một vòng, ở giữa những nam tử này, chất đống một đống Linh thạch lớn giống như một đỉnh núi lớn, tản ra linh khí cực kỳ nồng đậm.
Những nam tử cường tráng này ăn mặc phong phanh, vẻ mặt hoảng sợ, hẳn là những phàm nhân đến đây khai thác Linh thạch.
Ở bên trên đống Linh thạch này, có một nam tử trẻ tuổi cực kỳ anh tuấn đang ngồi, mái tóc đen nhánh không gió mà bay, nhắm hai mắt, hai tay hơi giang rộng ra.
Từng luồng khí lưu màu xanh lục, đang từ trên đỉnh đầu của hơn vạn nam tử xung quanh bay ra, đang liên tục không ngừng hội tụ tới cơ thể của nam tử đẹp trai kia.
Gò má của những nam tử này, đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khô quắt xuống, ánh mắt u ám, giống như là tinh huyết trên người đều bị rút khô ở trong nháy mắt!
Tu sĩ Trúc Cơ trốn vào bên trong linh quáng trước đó kia, lúc này đã ngã nhào dưới chân của nam tử đẹp trai, hóa thành một cái thây khô.
Người này chắc hẳn là hung thủ của thảm án ở Lâm Phong Thành!
Tô Tử Mặc dùng Khuy Linh thuật, quét một vòng ở trên người của người này.
Trúc Cơ viên mãn!
Tô Tử Mặc thầm kinh hãi.
Lực lượng của hắn, ngay cả Trúc Cơ hậu kỳ cũng không sánh bằng, huống chi là Trúc Cơ viên mãn.
Muốn chém giết người này, không thể liều mạng, chỉ có thể dựa vào rất nhiều kỹ xảo, tận hết khả năng rút ngắn khoảng cách!
Mặc dù lực lượng mà Trúc Cơ viên mãn bộc phát ra rất mạnh, nhưng thân thể lại tuyệt đối không sánh bằng Tô Tử Mặc.
Đây là cơ hội duy nhất của Tô Tử Mặc!
Nam tử anh tuấn đột nhiên mở đôi mắt hẹp dài ra, một đôi con ngươi, lại có màu lục tối quỷ dị!
"Há, lại là một tên Luyện Khí Sĩ?"
Giọng nói của nam tử anh tuấn mang theo một tia kinh ngạc, sau đó mũi hít một cái, trên mặt lộ ra vẻ say mê, nói: "Không tệ, không tệ, huyết nhục tinh hoa trên người ngươi, còn nồng đậm hơn cả mười mấy vạn người trong Lâm Phong Thành gộp chung lại!"
"Ma đầu, nộp mạng đi!"
Tô Tử Mặc cười lạnh một tiếng, thả người vọt lên, trong lòng bàn tay lóe ra sấm sét đùng đùng, quát khẽ một tiếng: "Lôi Mâu!"
Một cây trường mâu do lôi điện ngưng tụ mà thành đột nhiên sinh ra, đâm thẳng tới chỗ nam tử anh tuấn kia.
"Ừm?"
Nam tử anh tuấn khẽ a một tiếng: "Lôi thuật? Một Luyện Khí Sĩ nho nhỏ, vậy mà biết dùng linh thuật?"
"Úc!"
Tiếp theo, trong mắt của nam tử anh tuấn kia lóe lên một tia giật mình, lại cười nói: "Ta đã biết, nguồn suối lực lượng của Lôi thuật này, cũng không phải là đến từ đan điền của ngươi, mà là huyết mạch của ngươi!"
Nam tử đẹp trai chỉ mới nhìn thoáng qua, đã một câu nói toạc ra bí mật trong huyết mạch của Tô Tử Mặc.
Đối mặt với Lôi Mâu đang đâm tới, nam tử đẹp trai mỉm cười, đầu ngón tay bùng nhẹ, một luồng sáng màu lục bắn ra.
Cả hai chạm vào nhau, hai loại lực lượng không ngừng ăn mòn, phát ra một tràng tiếng vang chói tai.
Lôi Mâu, là một chiêu có lực sát phạt mạnh nhất bên trong Thái Hư Lôi Quyết.
Nhưng bây giờ, lại bị nam tử đẹp trai kia tiện tay phá vỡ!
Vẻ mặt của Tô Tử Mặc không thay đổi, lúc này đã đi tới phía dưới đống Linh thạch, tung người nhảy lên, gấp rút chạy lên trên.
Hô!
Một tay của nam tử đẹp trai bấm quyết, ánh sáng màu lục trong mắt tràn đầy, nhấn một cái xuống phía dưới.
Một bàn tay to lớn màu xanh lục từ trên trời giáng xuống, dường như che đậy toàn bộ tầm mắt của Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc không dám liều mạng, nhanh chóng lùi về phía sau.
Bàn tay đột nhiên vỡ vụn ở giữa không trung, hóa thành từng luồng sáng màu lục, giống như từng con rắn nhỏ màu lục có sinh mệnh, lao thẳng đến Tô Tử Mặc quấn quanh.
Ở trên kỹ xảo linh thuật, nam tử đẹp trai này không biết là cao minh hơn gấp bao nhiêu lần so với hơn ba mươi vị Tu sĩ Trúc Cơ trước đó.
Tô Tử Mặc không dám chọi cứng, chỉ có thể tiếp tục tránh né, chạy nhanh vòng quanh đống Linh thạch, sau lưng có một đám rắn màu xanh lục theo đuổi không bỏ.
Lúc này, Tô Tử Mặc đã dùng hết toàn lực, nhưng vẫn không có cách nào bỏ lại đám con rắn màu xanh lục truy đuổi ở sau lưng.
Đột nhiên!
Tô Tử Mặc quay người, trở tay chém một đao, chém về phía đàn rắn màu xanh lục đang đuổi tới.
Phốc phốc phốc!
Trường đao lướt qua, ba con rắn màu xanh lục bị chém thành hai đoạn tại chỗ, nhưng những con rắn màu xanh lục còn dư lại lại cùng nhau tiến lên, quấn quanh ở trên Hàn Nguyệt Đao.
Vốn lưỡi đao sắc bén lạnh thấu xương, trong nháy mắt đã ảm đạm xuống.
Tô Tử Mặc đột nhiên vứt đao, sử dụng Lê Thiên Bộ, bộc phát ra khí thế ngập trời, ba bước đã leo lên đống Linh thạch, đi tới trước mặt nam tử đẹp trai kia.
Cho dù không có Hàn Nguyệt Đao, năng lực cận chiến của Tô Tử Mặc vẫn cực kỳ khủng bố!
Bên trong bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương, có rất nhiều sát chiêu, tùy tiện lấy một loại ra, đều đủ để chém giết nam tử đẹp trai ở gần trong gang tấc kia!
Ầm!
Tô Tử Mặc lật tay đánh ra một chưởng, thẳng đứng rơi xuống, giống như là muốn xé rách cả mặt đất bao la.
Trong lòng bàn tay của nam tử anh tuấn đột nhiên có thêm một cây cốt trượng, toàn thân trong suốt, làm bằng xương trắng, trên cùng là một cái đầu lâu, tỏa ra khí tức tà ác.
Trong miệng của nam tử anh tuấn kia niệm nhẹ mấy âm phù kỳ quái, đột nhiên giơ cốt trượng ra, đè vào lòng bàn tay Tô Tử Mặc.
Ầm!
Lực lượng của Liệt Địa Chưởng bắn ra, toàn thân nam tử anh tuấn kia chấn động, hổ khẩu bị đánh rách tả tơi, cốt trượng dường như muốn tuột tay.
Nhưng vào lúc này, đầu lâu ở trên đầu cốt trượng kia đột nhiên há miệng, giống như là thứ còn sống, lỗ thủng trên đôi mắt bắn ra hai luồng ánh sáng màu u tối, cắn một cái vào cổ tay của Tô Tử Mặc!
"Ừm?"
Vẻ mặt của Tô Tử Mặc biến đổi.
Đau đớn từ trên cổ tay truyền tới vẫn còn có thể nhẫn nhịn, nhưng Tô Tử Mặc rõ ràng là có thể cảm nhận được, huyết mạch trong cơ thể đang bị một luồng lực lượng bên ngoài hút đi!
Nếu để tiếp tục như vậy, chỉ sợ là không qua bao lâu, Tô Tử Mặc sẽ giống như những người đã chết xung quanh, dòng máu toàn thân đều sẽ hao hết mà chết.
Ầm ầm!
Tô Tử Mặc thét dài một tiếng, toàn lực thúc giục lực lượng huyết mạch, trong cơ thể bắn ra một trận tiếng biển động ầm ầm, thanh thế doạ người.
Lực lượng huyết mạch sôi trào mãnh liệt, bỗng nhiên bắn ra, dường như muốn đập vỡ cốt trượng kia.
Hai mắt của nam tử đẹp trai kia nhắm lại, cũng liều mạng vận chuyển linh lực, cốt trượng bắn ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo u ám.
Đầu lâu bên trên cốt trượng vẫn cắn chặt lấy cổ tay cyar Tô Tử Mặc, từng ngụm từng ngụm cắn nuốt máu tươi.
Đầu lâu vốn trắng tinh, lúc này đã mơ hồ chuyển biến thành màu đỏ hồng.
Trong mắt của nam tử đẹp trai kia toát ra vẻ mừng như điên, cười lớn một tiếng: "Lực lượng huyết mạch thật sự là tinh thuần, thật sự là muốn biết, một Luyện Khí Sĩ như ngươi, đến tột cùng là làm thế nào để tu luyện ra huyết mạch mạnh mẽ như vậy."
Hai người cận chiến đánh nhau, nói thì chậm chạp, kì thực chỉ trong một cái chớp mắt.
Tô Tử Mặc mất đi tiên cơ, không kịp nghĩ nhiều, đưa tay phải ra, chộp tới đầu của nam tử đẹp trai kia!
Mặc dù trong huyết mạch đã không còn yêu khí, nhưng bàn tay của Tô Tử Mặc so với móng vuốt của Linh Yêu cũng không có gì khác nhau, một chưởng này đánh xuống, xem như nham thạch cũng sẽ phải hóa thành bột mịn.
Nam tử đẹp trai hoàn toàn khống chế thế cục, không có một chút hoang mang nào, tay bấm Linh quyết, quát khẽ một tiếng: "Huyết chú!"
Ngay ở trước ngực nam tử đẹp trai, một quả cầu ánh sáng màu xanh lục xuất hiện, không ngừng xoay tròn, càng lúc càng lớn, chắn ở giữa hai người.
Tay phải của Tô Tử Mặc trực tiếp rơi vào bên trong quả cầu ánh sáng này, giống như là rơi vào bên trong vũng bùn, khó có tiến thêm!
Hạn chế hoàn toàn!
Sắc mặt của Tô Tử Mặc rốt cục đã thay đổi.
Lúc này, Tô Tử Mặc có thể rõ ràng cảm nhận được, trong cơ thể truyền đến từng đợt suy yếu.
Nếu tiếp tục kéo dài thế này, chỉ sợ là chỉ cần thời gian uống một chén trà nhỏ, máu trong người hắn, sẽ bị cắn nuốt không còn một giọt!