Chương 176: Tên điên kinh khủng
Ầm!
Bàng Nhạc trở tay rút đại thương đen kịt cắm trong mặt đất khiến mặt đất vỡ ra, bùn đất văng khắp nơi.
Bàng Nhạc trở tay kéo đại thương, long hành hổ bộ đi tới Tô Tử Mặc, lên tiếng: "Không biết ngươi là đệ tử của môn phái nào trong tiên môn, chắc hẳn sư tôn của ngươi bồi dưỡng ngươi đã tốn không ít tâm huyết, chỉ là... Đáng tiếc."
"Mặc dù huyết mạch của ngươi đạt đến trong cảnh giới huyết như hải triều truyền thuyết, nhưng ngươi luyện còn chưa tới mức đại thành, lực lượng quá yếu, không phải là đối thủ của ta!"
Tô Tử Mặc trong lòng run lên, thầm hô một tiếng lợi hại.
Hai người còn chưa giao thủ, nhưng Bàng Nhạc này lại nhìn thấu hư thực của hắn.
Bàng Nhạc nói không sai, mặc dù huyết mạch của hắn khủng bố, thể năng cường đại, nhưng trong bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương, phạt tủy thay máu chỉ mới là thiên thứ tư.
Về luyện thể, Tô Tử Mặc còn hai thiên là Luyện Tạng và Thông Khiếu là chưa tu luyện.
Tư tư!
Mũi thương xẹt qua mặt đất, phát ra tiếng vang quái dị.
Trong tiếng vang này, còn kèm theo tiếng bước chân nặng nề của Bàng Nhạc.
Rầm! Rầm! Rầm!
Không nhanh không chậm, lại cực kỳ hữu lực, mỗi một bước đạp xuống, dường như đều giẫm lên trái tim Tô Tử Mặc, làm Tô Tử Mặc có cảm giác cực kỳ khó chịu.
Khi Bàng Nhạc tới gần, khí thế của hắn càng ngày càng mạnh, ngược lại, khí thế Tô Tử Mặc lại bị chèn ép xuống!
Ở trong mắt đám người vây xem, Bàng Nhạc dường như hóa thân thành một Đại Ma thượng cổ cao mười trượng, nhìn xuống Tô Tử Mặc nhỏ bé như con kiến hôi.
Đây dĩ nhiên chỉ là ảo giác của mọi người, nhưng khí thế hai bên dẫn đến kết quả này.
Thượng Quan Vũ thầm kinh hãi sự khủng bố Bàng Nhạc, sau khi suy nghĩ cân nhắc một phen, cho dù nơi này không có cổ trận cấm linh, hắn cũng chưa hẳn đã là đối thủ của người điên này.
Nhưng Thượng Quan Vũ lại thở nhẹ một hơi.
Mặc kệ như thế nào, tu sĩ thanh sam này cuối cùng cũng phải chết.
Bàng Nhạc còn sống, chí ít mấy người bọn họ đều không cần lo lắng đến chuyện sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nếu tu sĩ mặc thanh sam kia sống, chỉ sợ bọn hắn chỉ có đường đào vong.
Ánh mắt Ma tử Tu La tông lạnh lùng, toát ra tia sáng tàn nhẫn.
Ma tử Huyễn Ma giáo thấy cảnh này, trong lòng rất thoải mái, cất giọng nói: "Bàng Điên, trực tiếp giết chết kẻ này thì quá lợi cho hắn rồi, tốt nhất ngươi nên xé hắn thành mảnh nhỏ, như vậy mới sảng khoái!"
Cơ Dao Yên nhẹ chau mày, trong mắt lóe lên vẻ lo âu.
Nàng hiểu rất rõ thủ đoạn cùng năng lực của Bàng Nhạc, trong số những Ma tử các đời Ma môn, thực lực của Bàng Nhạc cũng có thể dương danh, nếu không hắn cũng sẽ không được xưng là tên điên!
Nhìn Bàng Nhạc đi từng bước một tới, đột nhiên Tô Tử Mặc ý thức được.
Lúc đầu Bàng Nhạc nói hai câu nói kia, mặc dù đúng là sự thật, nhưng nói lúc đó, lại là một loại thuật công tâm.
Khi Tô Tử Mặc cũng cho là mình không bằng Bàng Nhạc, khí thế tất nhiên sẽ yếu xuống tới, từ đó mất đi tiên cơ.
Ý thức được điểm này Tô Tử Mặc ngay lập tức tìm kiếm phương pháp phá cuộc.
"Ha ha!"
Bàng Nhạc căn bản không cho Tô Tử Mặc cơ hội, hắn vừa đi tới gần, đã lập tức vung đại thương đen kịt lên, giống như đang quất một chiếc roi thép vậy, từ trên cao nện xuống, tiếng gió rít gào, làm hồn phách người ta phải chấn động!
Tô Tử Mặc không hề nghĩ ngợi, bước chân lướt ngang, đấu tiên là tránh đi.
Một thương này chứa lực lượng quá mạnh!
Nếu như hắn muốn đối cứng, kết quả chính là sẽ bị đập đến trọng thương, thậm chí có khả năng mất mạng tại chỗ!
"Ngươi tránh thoát sao!"
Bàng Nhạc vung một thương này thất bại, thân thương đập trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thật lớn, mắt đất vỡ vụn.
Trong khói bụi cuồn cuộn kia, đại thương thô to đen kịt đâm thẳng tới, vô cùng bình ổn, giống như có thể đâm luôn cả bầu trời đều tạo ra một lỗ thủng!
Hai mắt Tô Tử Mặc sáng lên, xoải chân bước ra nửa bước, phóng ra Lê Thiên bộ, cưỡng ép thay đổi khí thế, tránh đi sóng khi chính diện từ đại thương đen kịt kia, tay cầm chặt Hàn Nguyệt đao, hung hăng chém một nhát tới chỗ yếu nhất trên thân thương!
Một đao này chém ra, chínhTô Tử Mặc cũng thầm tự tán thưởng một tiếng.
Vô luận là góc độ, thời cơ, lực lượng, hay phối hợp cùng Lê Thiên Bộ, một đao kia đều có thể xưng là hoàn mỹ.
Thậm chí Tô Tử Mặc đã nghĩ tới động tác sau một đao này.
Va chạm với đại thương của Bàng Nhạc, Hàn Nguyệt đao nghiêng đi, theo cán thương cắt ngang xuống phía dưới, buộc Bàng Nhạc buông tay!
Kể từ đó, khí thế của Tô Tử Mặc được phóng đại, đoạt lại tiên cơ, chiếm cứ binh khí sắc bén!
"Đang!"
Tiếng binh khí va cham bắn ra.
Giống như Tô Tử Mặc tưởng tượng, Hàn Nguyệt đao nặng nề trảm lên thân thương, nhưng ngay sau đó, thần sắc Tô Tử Mặc đại biến, thầm hô không ổn.
Ở trên thân thương, Tô Tử Mặc cảm nhận được một luồng lực phản chấn cực kỳ mạnh mẽ!
Hàn Nguyệt đao vừa mới chạm lên thân thương, phản lực này đã theo thân đao truyền tới cơ thể Tô Tử Mặc.
Đây là một cái bẫy!
Thủ đoạn này cũng giống như vừa rồi Tô Tử Mặc đối phó với 'Thiên Diện ', đây là Bàng Nhạc cố ý lộ ra sơ hở.
"Ông!"
Thân thương rung động, Hàn Nguyệt đao lập tức bị bắn bay, ban tay Tô Tử Mặc bị xé rách tả tơi, máu me đầm đìa, tất cả thiết kế chuẩn bị trong đầu đều biến thành vô dụng.
"Ha ha!"
Bàng Nhạc cười lớn một tiếng, cánh tay vận lực, thân thương quét ngang, trực tiếp đánh tới đầu của Tô Tử Mặc.
Hàn Nguyệt đao tuột tay, phản ứng của Tô Tử Mặc cực nhanh, thân hình lập tức cúi xuống.
Đại thương đen kịt quét ngang rồi lại đột nhiên biến chiêu, dừng trên đỉnh đầu của Tô Tử Mặc, lần thứ hai đập xuống phía dưới!
Hai chân Tô Tử Mặc phát lực, lăn sang bên cạnh một vòng, hiểm lại càng hiểm tránh được một kích trí mạng này, toàn thân dính phải không ít bụi đất, có vẻ hơi chật vật.
Hai người giao thủ mới chỉ mấy hiệp, nhưng Tô Tử Mặc đã lại trở về từ cõi chết mấy lần, chỉ cần hắn phản ứng hơi chậm một chút là sẽ phơi thây tại chỗ!
Thực lực hai bên lập tức phân rõ cao thấp.
Theo đám người, bây giờ ngay cả binh khí mà Tô Tử Mặc đã mất đi rồi, đối mặt với Bàng Nhạc cầm đại thương đen kịt trong tay, hoàn toàn không có bất kỳ cái gì hi vọng nào sông.
"Ta đã nói rồi, đúng là ngươi rất mạnh, nhưng không phải là đối thủ của ta, cam chịu số phận đi." Bàng Nhạc lên tiếng, giống như đang trần thuật một sự thật, không cho phép hoài nghi.
Tô Tử Mặc nhíu mày, trong đầu lóe linh quang, rốt cục phát hiện ra sơ hở trong lời nói lúc trước của Bàng Nhạc!
"Lực lượng của ta đúng là không bằng ngươi, nhưng trong cận chiến, lực lượng cũng không phải là duy nhất." Tô Tử Mặc chậm rãi điều chỉnh khí tức, lạnh nhạt đáp lại.
Trong nháy mắt này, khí thế giữa hai người lại xuất hiện biến hóa kỳ diệu.
Khí thế của Bàng Nhạc vẫn vô cùng mạnh mẽ, mà khí tức của Tô Tử Mặc lại đột nhiên trở nên có chút khó mà nắm bắt.
Nếu như nói, Bàng Nhạc có thể so sánh với một tòa núi cao lớn thì Tô Tử Mặc bây giờ chính là một hải dương sâu không thấy đáy.
Hai người khó phân cao thấp!
Cuối cùng là núi lấp biển, hay biển không vùi núi cao, thì không ai biết được.
"Ta rất hiếu kì, ngay cả binh khí cũng mất đi rồi, ngươi lấy cái gì để đấu cùng ta, hả?" Bàng Nhạc cũng phát hiện ra Tô Tử Mặc dị thường, tiếp tục nói lời tạo áp lực.
"Binh khí ở trong tay một số người, chẳng những không có tác, còn có thể là vướng víu."
Tô Tử Mặc thở ra một hơi thật dài, vẻ mặt bình tĩnh, chủ động đi đến Bàng Nhạc.
"Rầm rầm! Rầm rầm!"
"Ầm ầm!
"Hô... n..."
Tiếng vang động quái dị. Trong cơ thể Tô Tử Mặc vang lên, chính là hổ báo Lôi m.
Khí thế của Tô Tử Mặc, đang không ngừng kéo lên!
Nếu có người nhắm hai mắt lại, trong đầu sẽ hiện ra một hình ảnh cực kỳ rung động!
Đó là một đầu Đại Yêu thượng cổ cao lớn, hai con ngươi màu đỏ tươi, từ trong hải triều từng bước ghé qua, toàn thân lóe ra lôi quang hừng hực, không thể nhìn gần!