Chương 191: Gặp lại Trầm Mộng Kỳ
Tu sĩ họ Lục cau mày, nhớ lại một chút, nói ra: "Người này mặc áo xanh, nhìn mi thanh mục tú, giống như một vị thư sinh ôn văn nhĩ nhã."
Dừng lại một chút, tu sĩ họ Lục tỏ vẻ không cam lòng, oán giận nói: "Kết quả đều là gạt người! Ai ngờ thư sinh yếu đuối này lại vô cùng cường thế, chỉ vừa ra tay lại khủng bố như thế."
Nghe đến đó, trong lòng Trầm Mộng Kỳ hơi động.
Trong đầu của nàng hiện lên một thân ảnh quen thuộc.
Bốn năm nay, thân ảnh này đã dần lùi vào sâu trong trí nhớ của nàng, nàng gần như đã quên mất hắn.
Chỉ là gần đây trở về quê cũ, mới lại một chút chuyện cũ hồi nhỏ, tâm trạng có thêm mấy phần phiền muộn.
Nghe Lục sư đệ miêu tả xong, Trầm Mộng Kỳ như bị ma xui quỷ khiến lập tức nghĩ tới người này chính là Tô Tử Mặc.
Nhưng một lúc sau, Trầm Mộng Kỳ lại nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu, tự loại bỏ suy nghĩ của mình.
Ý nghĩ này thực sự có chút hoang đường.
Tô Tử Mặc ngay cả linh căn cũng không có, làm sao có thể tu luyện, còn có được lực lượng cường đại như vậy
Trầm Mộng Kỳ chưa bao giờ hối hận vì quyết định ban đầu của mình, cho dù đươc chọn lại một lần nữa, nàng cũng sẽ chọn rời khỏi Tô Tử Mặc, rời đi trấn Bình Dương, đi theo Thương Lãng chân nhân bước lên con đường tu hành.
Bốn năm tu hành, nàng càng xác định một chuyện.
Đó chính là theo thời gian trôi qua, chênh lệch giữa nàng và Tô Tử Mặc sẽ càng ngày càng lớn, đến mức không có khả năng cùng xuất hiện.
"Đi, đi Vương cung, ta ngược lại muốn xem xem là kẻ nào không mở mắt, dám đả thương tu sĩ Bích Hà cung chúng ta!"
Từ Hữu lên tiếng kéo Trầm Mộng Kỳ từ trong những suy nghĩ rối loạn trở về.
Trầm Mộng Kỳ cau mày nói: "Từ sư huynh, tu vi cảnh giới của người này là Trúc Cơ trung kỳ, đã có thực lực đánh bại Trúc Cơ hậu kỳ, không thể khinh thường."
"Ừm."
Từ Hữu cười nói: "Sư muội yên tâm, ta tự biết cân nhắc. Dựa theo Lục sư đệ miêu tả, người này hẳn là có một môn linh thuật thượng thừa, chính là ỷ vào loại linh thuật này, mới trấn áp đám người Lương Hạo."
Trầm Mộng Kỳ gật gật đầu.
"Nhưng linh thuật càng thượng thừa, linh lực tiêu hao sẽ càng nhiều."
Từ Hữu khẽ cười lạnh, tiếp tục nói ra: "Nếu là ta đoán không lầm, bây giờ linh lực trong cơ thể kẻ này đã khô kiệt, bây giờ mới chỉ một lát, không khôi phục được bao nhiêu, chính là thời điểm suy yếu nhất!"
"Từ sư huynh, Trầm sư tỷ, việc này không nên chậm trễ, vậy hiện tại chúng ta lên lên đường đi."
"Ừm."
Ba đạo kiếm quang bay lên không, Trầm Mộng Kỳ chở Trầm Nam, cùng Từ Hữu, tu sĩ họ Lục mau chóng bay về phía Vương cung.
...
Rất nhanh, bốn người Từ Hữu ngự kiếm đi vào cửa tẩm cung Yến Vương, cđượcửa lớn mở rộng ra.
Từ bên ngoài đã nhìn thấy đám Lương Hạo, Liễu Hoành Nghĩa và đám tu sĩ Bích Hà cung đang ủ rũ quỳ trên mặt đất.
Bởi vì bốn người ngự kiếm đạp không, ở trên cao nhìn xuống, nên không nhìn thấy trong đại điện còn có người nào.
Bốn người Từ Hữu thu phi kiếm lại, hạ xuống cửa đại điện, phóng tầm mắt nhìn lại.
Đầu tiên, bốn người nhìn thấy một nam tử khí độ trầm ổn ngồi ở giữa, người này mới tuổi trung niên mà mái đầu đã bạc trắng.
Đương nhiên, điểm đặc thù nhất của người này, vẫn là trên gương mặt kia có một vết thương, nhìn dữ tợn doạ người, gần như chém trọn khuôn mặt thành hai khúc!
Nhìn thấy Tô Hồng, trong lòng Trầm Mộng Kỳ dâng lên một chút cảm khái.
Nàng đương nhiên nhận ra Tô Hồng, ấn tượng cũng không sâu.
Mặc dù người trước mắt này đã trở thành vua một nước, quyền cao chức trọng, nhưng so sánh cùng nàng, địa vị, thực lực cũng khác rất xa, giống như trời với vực.
Tô Hồng nhìn thấy Trầm Mộng Kỳ, trong lòng thoáng nao nao.
" Nha đầu Trầm gia "
Bốn năm không gặp, hắn gần như không nhận ra thiếu nữ dịu dàng chất phác năm đó.
Tại trên người Trầm Mộng Kỳ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được một loại lạnh lùng cự người ngàn dặm.
Cùng là người tu chân, ở trên người Tô Tử Mặc, Tô Hồng không cảm nhận được sự lạnh lùng như vậy.
Trong thời khắc này, Tô Hồng đột nhiên cảm thấy may mắn.
May mắn lúc trước Trầm Mộng Kỳ rời khỏi đệ đệ của mình.
Hai người bọn họ vốn không cùng một loại người.
Ánh mắt Trầm Mộng Kỳ thoáng dừng trên mặt Tô Hồng một chút rồi lướt qua, nhìn về phía hai người đang ngồi một bên.
Một nam tử áo xanh ngồi trên ghế ở đại điện, nghiêng người nhìn về phía cửa vào, đang nhàn nhã thưởng thức một chén trà thơm vừa mới pha xong vẫn bốc hơi nóng, thần sắc bình tĩnh.
Nhìn thấy nam tử áo xanh này, Trầm Mộng Kỳ như bị sét đánh, thân thể mềm mại run rẩy, sững sờ tại chỗ.
Trầm Mộng Kỳ khẽ gật đầu một cái, miệng thơm khẽ nhếch, trong mắt đều là vẻ không thể tin được, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Mặc dù chỉ là sườn mặt.
Mặc dù bốn năm không gặp.
Mặc dù người này thành thục hơn rất nhiều.
Nhưng Trầm Mộng Kỳ vẫn lập tức nhận ra hắn.
Nếu là bình thường, Từ Hữu tất nhiên sẽ phát hiện ra Trầm Mộng Kỳ dị dạng.
Nhưng lúc này, toàn bộ tâm thần của hắn đều bị thiếu nữ mặc váy hồng ngồi bên cạnh nam tử áo xanh tay kia hấp dẫn, gần như đã quên mình đang ở chỗ nào.
Thiếu nữ mặc váy hồng cười híp mắt nhìn hắn, hai mắt cong thành vành trăng khuyết, giống như tràn đầy nhu tình.
"A!"
Nhưng đúng lúc này, trong đại điện đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô.
Trầm Nam rõ ràng cũng nhận ra thân phận của nam tử áo xanh, vẻ mặt không khỏi biến đổi.
Lúc trước người này cầm trong tay trường đao ở trong đại viện Triệu gia không ngừng chém giết, ấn tượng lưu lại cho Trầm Nam thực sự quá sâu!
Đây gần như đã trở thành ác mộng hàng đêm của hắn, muốn quên đi không được.
Mặc dù có Từ Hữu, Trầm Mộng Kỳ đứng ở bên cạnh, nhưng sợ hãi từ chỗ sâu trong ký ức, vẫn dọa Trầm Nam đến mức mặt không còn chút máu, lên tiếng kinh hô.
Tiếng kinh hô này, có chút quen thuộc.
Thẳng đến lúc này, Tô Tử Mặc mới chậm rãi để chén trà trong tay xuống, hơi liếc mắt nhìn ra hướng cửa vào.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong nháy mắt, dường như không gian thay đổi, thời gian trôi ngược.
Từng cảnh tượng xẹt qua trước mắt rồi dần dần tiêu tán.
Thật lâu, không nói gì.
Ánh mắt Trầm Mộng Kỳ đầy phức tạp.
Tô Tử Mặc có chút kinh ngạc, rất nhanh sau đó, trong mắt đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Từ khi bước lên con đường tu hành, Tô Tử Mặc đã biết hắn và Trầm Mộng Kỳ nhất định sẽ gặp lại.
Nhưng lại không nghĩ rằng, trường hợp như vậy lại xảy ra vào hôm nay.
Bốn năm trước, Trầm Mộng Kỳ quyết tuyệt rời đi, Tô Tử Mặc bị đả kich cực lớn, cảm giác khoan tim đau thấu xương kia đến nay hắn vẫn nhớ kỹ.
Nếu như không phải Điệp Nguyệt xuất hiện, hắn rất khó thoát khỏi cửa ải khó khăn kia trong thời gian ngắn.
Tô Tử Mặc vốn cho rằng trong lòng mình tràn đầy oán giận đối với Trầm Mộng Kỳ.
Hắn thậm chí từng tưởng tượng qua, nếu như hai người trùng phùng, hắn sẽ đứng ở trước mặt Trầm Mộng Kỳ, kiêu ngạo nói cho nàng biết thế giới của ngươi chẳng có gì ghê gớm!
Nhưng khác với trong tưởng tượng.
Gặp lại Trầm Mộng Kỳ, Tô Tử Mặc rất bình tĩnh, thậm chí có vẻ vân đạm phong khinh.
Trong lúc bất tri bất giác, Trầm Mộng Kỳ đã trở thành một khách qua đường trong cuộc đời của hắn, chỉ đơn giả là một vị cố nhân bình thường nhất mà thôi.
Mà lúc này, trong lòng Trầm Mộng Kỳ lại dâng lên đủ loại cảm giác, trong miệng đắng chát.
Bốn năm không gặp.
Hắn giống như không thay đổi gì lớn, vẫn là một bộ thanh sam, toàn thân lộ ra một khí chất cổ thư.
Nhưng Trầm Mộng Kỳ vừa mới sử dụng Khuy Linh thuật, nàng tự nhiên nhìn ra được Tô Tử Mặc đã là người tu chân.
Mà còn là một vị tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ!
Tại sao có thể như vậy
Bầu không khí trong đại điện đột nhiên trở nên có chút quái dị.
Đông đảo đệ tử Bích Hà cung quỳ trên mặt đất, khổ không thể tả, một mặt không hiểu.
Trầm sư tỷ đi vào đại điện, nhìn thấy tu sĩ mặc thanh sam kia thì trở nên có chút mất hồn mất vía, không rõ ràng cho lắm.
Từ sư huynh cũng như thế, cứ nhìn chằm chằm vào thiếu nữ mặc váy hồng kia không rời mắt.
Căn bản là không thèm quan tâm tới bọn hắn.