Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 193: Ta đồ cả nhà hắn!

Chương 193: Ta đồ cả nhà hắn!
Một đám đệ tử Bích Hà cung như Lương Hạo, Liễu Hoành Nghĩa quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn Tô Tử Mặc càng e ngại, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Trầm Mộng Kỳ ngây ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn Từ Hữu ngã trên mặt đất, đến chết cũng không nhắm mắt, trong mắt đều là vẻ không thể tin được.
Chuyện này xảy ra quá mức vội vàng, đầu Trầm Mộng Kỳ giống như đột nhiên nổ tung, ong ong hỗn loạn.
"Tô Tử Mặc, hắn, sao hắn dám ?"
"Hắn điên rồi sao? "
"Rốt cuộc hắn có nghĩ tới hậu quả không? "
Cơ yêu tinh đứng một bên híp mắt nhìn, liếm liếm bờ môi.
Bình tĩnh mà xem xét, trong tất cả mọi người có mặt ở đây, người bình tĩnh nhất chính là Cơ yêu tinh.
Mặc dù nàng thời gian tiếp xúc với Tô Tử Mặc không dài, nhưng nàng lại mơ hồ hiểu rõ tính nết của Tô Tử Mặc.
Đây là một người có bề ngoài văn nhược, nhưng trong lòng lại táo bạo như có mãnh hổ, sát phạt quyết đoán, vừa ra tay đã mang khí thế lôi đình, tuyệt đối sẽ không cho ngươi khác cơ hội thở dốc!
Ngay cả Ma tử của Địa Sát giáo đều bị hắn đập chết, chỉ là một tu sĩ của Bích Hà cung lại dám ở chỗ này không biết sống chết mà chít chít méo mó.
"Tô Tử Mặc, ngươi biết ngươi đang làm gì không? Ngươi có biết ngươi đã chọc ra bao nhiêu họa không? "
Trầm Mộng Kỳ trừng mắt nhìn Tô Tử Mặc, vẻ mặt đầy kích động, lớn tiếng chất vấn.
Tô Tử Mặc cười cười, dáng vẻ không chút để ý.
Trầm Mộng Kỳ cang tức giận hơn, nàng ta nắm chặt song quyền, lớn tiếng nói: "Ta không ngờ đã bốn năm trôi qua mà ngươi vẫn không thành thục như thế! Ngươi là người tu chân, có lẽ có thể trốn được nhất thời. Nhưng ngươi có từng nghĩ tới, ca ca ngươi ở trong vương thành Yến quốc này, ngươi có từng nghĩ tới, ngươi sẽ liên lụy tới người nhà của mình!"
Tô Tử Mặc hơi liếc mắt, khẽ vung tay áo.
Trên bàn dài trước người Tô Hồng bay tới một tấm vải màu vàng tản ra uy nghiêm, tựa như Thiên Tử giáng lâm, thăm dò khắp chốn vậy.
"Thiên Tử chiếu thư!"
Đám người Trầm Mộng Kỳ vừa nhìn đã nhận ra lai lịch của tấm vải màu vàng này, vẻ mặt đều chấn kinh.
Địa vị của Đại Chu Thiên Tử cao hơn bọn hắn nhiều!
Tô Tử Mặc nhàn nhạt nói ra: "Đại ca ta có chiếu thư Thiên Tử mang theo, ai dám có ý đồ với hắn, chính là đang đối địch cùng Đại Chu Thiên Tử, cùng đối nghịch với toàn bộ Đại Chu vương triều!"
Đám người Bích Hà cung im lặng không nói.
"Huống chi, ân oán trong tu chân giới không liên lụy tới phàm nhân."
Dừng một chút, Tô Tử Mặc đảo mắt qua đám người Bích Hà cung, cuối cùng rơi vào trên mặt của Trầm Mộng Kỳ, chậm rãi nói ra: "Ai dám có ý đồ với đại ca ta, phá hư quy củ trước, vậy xin lỗi... Ta đồ cả nhà hắn!"
Vừa dứt lời, một luồng sát khí kinh thiên từ trong cơ thể Tô Tử Mặc bắn ra, gần như hóa thành thực chất, khiến người ta phải run rẩy.
Nhiệt độ trong cả tòa đại điện chợt hạ xuống!
Đám người Lương Hạo run lên, vội vàng né tránh ánh mắt của Tô Tử Mặc, không dám đối mặt với ánh mắt này.
Ở trong mắt Trầm Mộng Kỳ, thời khắc này Tô Tử Mặc đột nhiên trở nên cực kỳ lạ lẫm, hoàn toàn biến thành một người mà nàng không quen biết.
Đây đâu phải thư sinh yếu đuối gì, đây rõ ràng chính là một Ma Thần trong chốn địa ngục toàn thân đẫm máu, một Đại Yêu thời thượng cổ thị huyết cuồng bạo!
Loại cảm giác này chỉ lướt qua rồi lập tức biến mất, giống như là ảo giác vậy.
Ở tu chân giới, mặc dù không lập xuống quy củ, nhưng rất nhiều người tu chân đều ngầm hiểu với nhau rằng ân oán giữa hai bên, sẽ tận lực không liên lụy tới phàm nhân.
Trầm Mộng Kỳ thở sâu, trấn định tâm thần, tiếp tục nói ra: " Được, coi như không ai gây sự với đại ca ngươi, nhưng ngươi giết đệ tử Bích Hà cung ta, cũng nên cho lời giải thích chứ!"
"Sau này ngươi một mực đào vong, không có chỗ ở cố định, mỗi ngày đều sống trong kinh hồn táng đảm, đây chính là cuộc sống mà ngươi muốn "
Tô Tử Mặc cười, vẫn ung dung nhìn Trầm Mộng Kỳ, hỏi ngược lại: "Ai nói ta sẽ không có chỗ ở cố định "
"Đến bây giờ ngươi còn chấp mê bất ngộ."
Trầm Mộng Kỳ tỏ vẻ thất vọng nhìn Tô Tử Mặc, nói: "Bích Hà cung là một trong năm đại tông môn ở Đại Chu vương triều, chỉ cần ở trong Đại Chu vương triều hoàn cảnh, ai bảo vệ được ngươi, tông môn nào dám thu lưu Tô Tử Mặc ngươi, ngươi tỉnh lại đi!"
Ba!
Đúng lúc này, Tô Tử Mặc lấy từ trong túi trữ vật ra một khối tấm lệnh bài, ném vào trên bàn bên cạnh.
"Quên nói cho ngươi, ta là đệ tử Phiêu Miểu phong, giết người Bích Hà cung ngươi, cũng không có chuyện gì lớn, tự nhiên có Phiêu Miểu phong che chở ta."
Trầm Mộng Kỳ mắt không chớp nhìn chằm chằm lệnh bài thân phận trên bàn, cắn môi anh đào, sững sờ tại chỗ, những lời đã chuẩn bị xong lại nói không nên lời.
Phiêu Miểu phong.
Bốn năm không gặp, Tô Tử Mặc cũng đá bái nhập vào một trong năm đại tông môn là Phiêu Miểu phong!
Từ khi nhìn thấy Tô Tử Mặc, Trầm Mộng Kỳ vẫn luôn dùng một loại thái độ bề trên, ánh mắt của người có địa vị cao hơn để nhìn Tô Tử Mặc.
Nhưng Trầm Mộng Kỳ đột nhiên phát hiện, những chỗ dựa của nàng, Tô Tử Mặc cũng có được.
Kiêu ngạo của nàng, bắt đầu không đáng một đồng.
Thời gian bốn năm, chênh lệch giữa hai người chẳng những không kéo dài, ngược lại đang thu nhỏ lại.
Khiến Trầm Mộng Kỳ cảm thấy an ủi là về tu vi cảnh giới, nàng vẫn thắng Tô Tử Mặc một bậc!
"Ta ở Phiêu Miểu phong, ai muốn đến rửa nhục báo thù, ta tiếp hết lượt."
Tô Tử Mặc bình tĩnh nói, giống như là đang nói một chuyện nhỏ vô cùng tầm thường.
Thoáng im lặng, ánh mắt Trầm Mộng Kỳ phức tạp nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc, sau đó quay đầu nói: "Chúng ta đi, về tông môn!"
Vừa nói, Trầm Mộng Kỳ đi tới cạnh hai người Lương Hạo, Liễu Hoành Nghĩa, muốn đỡ bọn hắn lên.
Hai người thận trọng nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc, thấy Tô Tử Mặc không phản đối, hai người mới cố chịu đau đớn, đứng dậy.
Đám người Bích Hà cung dắt dìu nhau, rời đi tẩm cung Yến Vương.
Gió nhẹ lướt qua, trên người truyền đến từng cơn ớn lạnh, chẳng biết từ lúc nào, trên người bọn hắn đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Đến tận khi bước ra khỏi cửa, đám người mới giống như trút được gánh nặng, tất cả cùng thở phào một hơi, có cảm giác sống sót sau tai nạn!
Rõ ràng đều là Trúc Cơ tu sĩ, nhưng chẳng biết tại sao, ở trước mặt Tô Tử Mặc, đám người lại cảm thấy tức ngực khó chịu, giống như bị một loại hung uy bao phủ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trầm Mộng Kỳ thấp giọng nói với đám người Bích Hà cung: "Các ngươi rời đi Vương cung trước, ta sẽ đuổi theo sau."
"Trầm sư tỷ, ngươi, ngươi đừng đi gây chuyện với tên Tô Tử Mặc kia nữa, lỡ may..." Liễu Hoành Nghĩa run lên, vội vàng thuyết phục.
Mấy người khác cũng có vẻ sợ hãi, liên tục gật đầu.
Nếu Trầm Mộng Kỳ thắng còn tốt, nhưng nếu bại, bọn hắn lo lắng chính mình sẽ bị liên lụy, tính mệnh đều sẽ bỏ lại nơi đây!
"Trầm sư tỷ, ngươi tạm tha cho hắn lần này, sau này có rất nhiều cơ hội lấy tính mệnh của hắn!" Một người khác cũng lên tiếng thuyết phục, đồng thời còn không quên nịnh bợ Trầm Mộng Kỳ.
"Các ngươi yên tâm, ta đi một chút sẽ trở lại, sẽ không đánh nhau với hắn." Trầm Mộng Kỳ lộ ra một nụ cười để đám người an tâm, quay người đi trở về.
Đi tới trước mặt Tô Tử Mặc, Trầm Mộng Kỳ nhìn chăm chú hắn, lạnh lùng nói ra: "Ngươi đi ra, ta có mấy câu muốn nói với ngươi."
Nói xong, Trầm Mộng Kỳ quay người đi ra ngoài.
Ngữ khí của Trầm Mộng Kỳ khiến Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày.
"Chuyện gì mà thần bí như vậy, còn muốn gọi người ra." Ánh mắt Cơ yêu tinh đảo quanh giữa Tô Tử Mặc và Trầm Mộng Kỳ, ý vị thâm trường nói.
Coong! Đang!
Đúng lúc này, ngón tay của Tô Tử Mặc gõ bàn một cái.
"Có lời gì, nói luôn ở nơi này đi."
Tô Tử Mặc không đứng dậy, khẽ nhướn mày, bình tĩnh nói.
Trầm Mộng Kỳ dừng chân lại, đưa lưng về phía Tô Tử Mặc, vẻ mặt liên tục thay đổi, sau đó mới cắn răng chậm rãi quay người.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất