Chương 194: Ếch ngồi đáy giếng
Trầm Mộng Kỳ nói ra: "Đa tạ ngươi không có so đo với ca ca của ta, lưu hắn một mạng."
Tô Tử Mặc nói ra: "Đa tạ năm đó ngươi nhắc nhở, coi như ta trả lại ngươi một món nợ ân tình."
Thấy cảnh này, trong lòng đám người Tô gia đều cảm khái.
Bọn họ nhìn thấy Tô Tử Mặc, Trầm Mộng Kỳ cùng nhau lớn lên.
Hai người đã từng là thanh mai trúc mã, gặp lại sau bốn năm nhưng không có vui sướng khi gặp lại, cũng không có cố gắng xa lánh, chỉ có khách khí lẫn nhau nói lời cảm tạ, bình thản như nước.
Đương nhiên, hai câu đối thoại này, chỉ có Trầm Mộng Kỳ hiểu rõ hàm nghĩa trong đó, tất cả mọi người nghe được mà không hiểu gì, không biết nội tình trong đó.
Bốn năm trước, trước khi hai người chia tay, Trầm Mộng Kỳ đã đuổi kịp Tô Tử Mặc, nói mấy lời.
Trong đó có một câu: " Ngày mai ta và Chu Định Vân sẽ đi theo chân nhân rời đi trấn Bình Dương..."
Câu nói này nghe có vẻ bình thường không có gì lạ nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút thì sẽ phát hiện, trong những lời này không cần thiết nhắc tới Chu Định Vân.
Lúc đó, Thương Lãng chân nhân đứng ở giữa không trung, Trầm Mộng Kỳ không dám nhắc quá mức rõ ràng.
Nhưng nàng tin tưởng, Tô Tử Mặc khôn khéo như thế, nhất định có thể nghe ra ý bóng gió trong câu nói này.
Thực tế cũng đúng như thế, sau khi Tô Tử Mặc trở lại phủ đệ đã lập tức bắt đầu bố trí cảnh giả say, thành công mê hoặc Chu Định Vân, cuối cùng dọa lùi hắn.
Đương nhiên, cho dù không có Trầm Mộng Kỳ nhắc nhở, có Điệp Nguyệt ở đấy Chu Định Vân cũng không thể đắc thủ.
Hơi trầm mặc, Trầm Mộng Kỳ hỏi: "Chu Định Vân là do ngươi giết "
"Đúng."
Tô Tử Mặc không giấu diếm.
Ngay cả Từ Hữu mà hắn cũng có thể làm thịt, đương nhiên càng không quan tâm tới tên Chu Định Vân kia.
"Tử Mặc, mặc dù ngươi là đệ tử Phiêu Miểu phong, nhưng ta vẫn muốn nói một câu, vừa rồi ngươi quá lỗ mãng."
Trầm Mộng Kỳ nói ra: "Nếu như ngươi không giết Từ Hữu, ta sẽ giúp ngươi lừa gạt chuyện Chu Định Vân, như vậy chí ít ngươi không sẽ cần trở mặt Bích Hà cung. Mà bây giờ, ngươi ở trước mặt mọi người giết chết Từ Hữu, ta muốn giúp ngươi giấu diếm cũng không gạt được."
"Tại sao phải giấu diếm" Tô Tử Mặc hỏi lại.
"A" Trầm Mộng Kỳ sửng sốt.
Tô Tử Mặc nhàn nhạt nói ra: "Nếu như muốn ta dấu diếm việc này, biện pháp đơn giản nhất... Chính là giết tất cả các ngươi!"
Trầm Mộng Kỳ chấn động.
Nhìn vào mắt Tô Tử Mặc, nàng lại cảm giác Tô Tử Mặc nói câu này không phải đùa.
Tô Tử Mặc tiếp tục nói ra: "Ta không giết các ngươi, chính là không có ý định giấu diếm chuyện này, tự nhiên cũng sẽ không sợ trở mặt với Bích Hà cung."
Nhớ lại Thương Lãng chân nhân, trong mắt Tô Tử Mặc lóe lên sát cơ rồi biến mất, nói: "Huống chi, ta và Bích Hà cung đã sớm kết thù."
Nghe được câu này, trong lòng Trầm Mộng Kỳ hơi động, giống như nhớ ra chuyện gì đó, nhíu mày hỏi: "Tô Tử Mặc, không phải ngươi còn nghĩ tìm sư tôn ta báo thù chứ? "
"Ồ, Thương Lãng chân nhân là sư tôn của ngươi sao ?"
Tô Tử Mặc mỉm cười, mặt lộ vẻ mỉa mai, nói ra: "Vậy thì thật không khéo, ngươi trở về nói cho hắn biết, để hắn sống khỏe mạnh, một ngày kia, mệnh của hắn, ta sẽ tự mình đi lấy!"
"Tô Tử Mặc, ngươi đủ rồi!" Trầm Mộng Kỳ có chút kích động, lớn tiếng hỏi: "Cũng bởi vì một con ngựa kia mà ngươi muốn giết sư tôn ta ?"
"Một con ngựa "
Tô Tử Mặc chậm rãi đứng dậy, trong mắt lấp lóe hàn quang, một luồng sát khí nồng nặc theo động tác đứng dậy này tràn ngập ra!
Đi tới trước mặt Trầm Mộng Kỳ, Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt như đao.
Trầm Mộng Kỳ thậm chí có một loại ảo giác, ánh mắt của Tô Tử Mặc thực sự khiến nàng đau nhói!
Nàng ta lui lại nửa bước theo bản năng.
Giờ này khắc này, nàng thậm chí đã quên đi việc tu vi cảnh giới của mình cao hơn Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc lạnh giọng nói: "Nếu như không phải 'Truy Phong ', lúc ấy người chết chính là ta! Lúc ấy sư tôn ngươi muốn mạng của ta!"
Trầm Mộng Kỳ không thể phản bác.
Một màn lúc trước, nàng tận mắt chứng kiến.
Nếu như không phải 'Truy Phong' thông linh, kịp thời chạy đi, Tô Tử Mặc cũng đã bị đốt thành tro bụi.
Trầm Mộng Kỳ hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhìn thẳng Tô Tử Mặc, trầm giọng nói: "Bốn năm không gặp, không nghĩ tới ngươi lại trở nên càng cuồng vọng vô tri, hơn nữa còn không biết tự lượng sức mình như thế! Ngươi chỉ là một Trúc Cơ tu sĩ, dựa vào cái gì mà muốn tìm sư tôn ta báo thù "
"Theo thời gian trôi qua, tu vi cảnh giới của ngươi tăng lên, thực lực tăng lên, nhưng sư tôn sẽ không dậm chân tại chỗ. Thực lực của hắn cũng sẽ tăng lên, ngươi mãi mãi cũng không đuổi kịp hắn, vĩnh viễn không thể báo thù!"
Dừng một chút, Trầm Mộng Kỳ cười lạnh nói: "Còn nữa, vừa rồi ta không ra tay với ngươi, không phải bởi vì ta không đánh lại ngươi, chỉ là nhớ tới tình cũ, không muốn cùng ngươi chém giết, nhưng ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!"
"Ngươi cho rằng dựa vào đánh lén giết chết Từ sư huynh, thì ngươi có thực lực đánh thắng được ta, đánh thắng được Trúc Cơ viên mãn "
Tô Tử Mặc bình tĩnh nhìn Trầm Mộng Kỳ.
Trong khoảng cách này, hắn có một trăm biện pháp đánh bại Trầm Mộng Kỳ.
Thật đáng buồn chính là, người chân chính vô tri lại không biết mình vô tri.
Trầm Mộng Kỳ giống như vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục nói ra: "Tô Tử Mặc, tu chân giới nhiều thiên tài lắm, người mạnh mẽ hơn ngươi cũng rất đông, ngươi căn bản không tính là cái gì!"
"Lấy tu vi của ngươi, còn không có tư cách tham gia thi đấu giữa các tông môn trong Đại Chu vương triều. Đó mới là thịnh yến của tu chân giới, ở nơi đó, sẽ có thiên tài Trúc Cơ cảnh đứng đầu va chạm luận bàn..."
"Phốc!"
Nghe thế, Cơ yêu tinh không nhịn được nữa, cười ra tiếng, cắt đứt Trầm Mộng Kỳ.
"Ngươi cười cái gì" Trầm Mộng Kỳ lạnh lùng hỏi.
Cơ yêu tinh căn bản không để ý tới nàng, con mắt nhìn loạn bốn phía, giống như đang tìm kiếm đồ vật gì đó, trong miệng nói ra: "A, mới vừa nghe được một con ếch ngồi dưới đáy giếng kêu loạn, quá đáng ghét nha!"
Trầm Mộng Kỳ sầm mặt lại, bàn tay chạm lên trên túi trữ vật, lãnh đạm nói: "Ngươi nói ai là ếch ngồi đáy giếng "
Cơ yêu tinh chú ý đến động tác của Trầm Mộng Kỳ, mỉm cười, nói ra: "Ếch ngồi đáy giếng thì cũng thôi đi, thế mà còn là một ếch ngồi đáy giếng tự cho là đúng, còn dám khoe khoang với người khác là mình thấy bầu trời lớn bao nhiêu, thực sự là buồn cười chết ta rồi."
" Đủ rồi !"
Trầm Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng, quát nói: "Vậy ta để ngươi xem một chút, thủ đoạn của ếch ngồi đáy giếng!"
Vừa dứt lời, tay trái của Trầm Mộng Kỳ bấm niệm pháp quyết, tay phải vỗ túi trữ vật, một thanh phi kiếm rơi vào trong lòng bàn tay.
Ầm!
Trong cơ thể Trầm Mộng Kỳ truyền đến một tiếng chấn động.
Ngay sau đó, một kinh mạch sáng lên, tựa như một đầu Thần Long, ngẩng đầu gào thét khắp nơi trong cơ thể Trầm Mộng Kỳ, tản ra linh khí nồng nặc.
Một trong kỳ kinh bát mạch!
Khuy Linh thuật, chỉ có thể dò xét ra tu vi của tu sĩ là Trúc Cơ viên mãn, lại không cách nào xác minh người này đã đả thông mấy đầu kinh mạch.
Đả thông kinh mạch càng nhiều, linh lực càng dày đặc, lực lượng cũng càng mạnh.
Rất rõ ràng, Trầm Mộng Kỳ đã đả thông một linh mạch.
Bạch!
Ngay khi Trầm Mộng Kỳ xuất thủ, một thân ảnh màu hồng khẽ lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Trầm Mộng Kỳ.
Cơ yêu tinh vươn tay trái, trong nháy mắt đã bóp lấy mạch môn trên cổ tay trái của Trầm Mộng Kỳ.
Vẻ mặt Trầm Mộng Kỳ biến đổi, cánh tay trái mềm nhũn, linh lực trong kinh mạch bị tác lại không có cách nào vận chuyển.
Sau một khắc, Trầm Mộng Kỳ đột nhiên cảm giác cổ của mình mát lạnh, có chút đâm nhói, hàn khí nhập thể.
Sắc mặt Trầm Mộng Kỳ khó coi, cứng đờ tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám.
Cơ yêu tinh lại gần, cười híp mắt nói ra: "Nói ngươi là ếch ngồi đáy giếng, ngươi đừng không tin, người giống như ngươi ấy à, nếu như thật sự tiến vào thượng cổ chiến trường thì cứ đợi chết đi!"