Chương 201: 5000 năm bất tử
Tô Tử Mặc quay đầu nhìn lại sơn động tối như mực sau lưng, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
Sửng sốt một lát, Tô Tử Mặc lại theo bản năng nhìn về phía Linh Hầu.
Dù sao hắn đã hơn hai năm không trở về, bên trong hang núi này có đồ vật gì, hẳn là Linh Hầu sẽ biết rõ.
Không ngờ khi nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Tô Tử Mặc, Linh Hầu cũng lắc đầu, tỏ vẻ mình ko biết.
"Xuống... Hàn đàm, vào... Động phủ."
Đúng lúc này, Tô Tử Mặc đột nhiên nghe được một giọng nói xa lạ, vô cùng yếu ớt, đứt quãng.
Giọng nói này xuất hiện cực kỳ đột ngột, giống như đột nhiên vang lên trong đầu Tô Tử Mặc!
Trong sơn động có người?
Còn ở dưới hàn đàm?
Đây là thủ đoạn gì?
Tô Tử Mặc bình phục tâm thần, nhìn thoáng qua Linh Hầu.
Linh Hầu không hề có cảm giác gì, cũng không có một chút dị thường nào.
Ý nghĩa là giọng nói kia chỉ có chính hắn mới nghe được!
Rốt cuộc thân phận của đối phương là gì, người này có mục đích gì, Tô Tử Mặc hoàn toàn không biết, trong lòng khó tránh khỏi có chút không yên.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một chút, nếu không có người này, thì hắn và Linh Hầu đã táng thân trong miệng sói rồi.
Kết quả xấu nhất, cũng chỉ chết thêm một lần nữa mà thôi.
Tô Tử Mặc im lặng một lát, cũng không nói việc này với Linh Hầu.
Linh Hầu không nghe được giọng nói của người thần bí, như vậy chỉ có một khả năng chính là người thần bí không muốn để Linh Hầu nghe được.
Hơn nữa phía dưới hàn đàm kia không biết là phúc hay họa, Tô Tử Mặc cũng không muốn để Linh Hầu mạo hiểm đi theo.
"Hầu tử, ngươi chờ ở đây, ta đi vào nhìn một cái." Tô Tử Mặc cố nén đau đớn trên người, giãy dụa đứng dậy.
"Ác ác!"
Linh Hầu kêu mấy tiếng, một tay đỡ lấy Tô Tử Mặc, một tay vung vung, ý là muốn đi vào chung.
"Ngươi chờ ta ở bên ngoài, ta đi một lát sẽ trở lại, yên tâm."
Tô Tử Mặc lại nói một câu rồi mới chậm rãi đi vào trong sơn động.
Tiến vào trong sơn động, một khí tức gay mũi lại quen thuộc đập vào mặt, Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày.
Lại là phân và nước tiểu của con hầu tử chết tiệt kia.
Trong sơn động không thay đổi nhiều, Tô Tử Mặc nhìn chung quanh một vòng, sau đó trực tiếp đi tới hàn đàm.
Trên mặt nước toát lên từng đợt khói trắng, hàn ý bao phủ quanh người làm người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
Tô Tử Mặc không do dự, hít sâu một hơi rồi trực tiếp nhảy vào.
Bởi vì hắn mặc Huyền Kim Ti Giáp, nên tốc độ chìm xuống rất nhanh.
Hai năm trước, hắn vừa mới tu luyện tới Dịch Cân thiên, chỉ lặn xuống được một nửa, huyết dịch trong cơ thể đã bắt đầu muốn đông lại.
Mà bây giờ, một đường chìm xuống, huyết mạch trong cơ thể Tô Tử Mặc nhanh chóng vận chuyện như là sóng triều, không ngừng sinh sôi, sôi trào mãnh liệt, chống cự lại hàn khí vô tận.
Trong nháy mắt, Tô Tử Mặc đã lặn xuống dưới dáy hàn đàm.
Phía trước có chắn ngang một tảng đá lớn, rốt cục Tô Tử Mặc đã thấy rõ bốn chữ phía trên.
Cực Hỏa Đạo Phủ!
Trong lòng Tô Tử Mặc chấn động, không để ý nên sặc một ngụm nước lạnh.
Nước vào trong bụng, trong nháy mắt, hàn ý bộc phát làm Tô Tử Mặc hơi run rẩy.
Phải biết rằng hai chữ Đạo Phủ này không phải ai cũng có thể sử dụng.
Kim Đan cảnh là Chân nhân, Nguyên Anh cảnh là Chân quân, trên Nguyên Anh là Phản Hư, chỉ có tu sĩ Phản Hư cảnh mới có thể xưng là 'Đạo nhân' !
Chủ nhân Đạo Phủ này, tám chín phần chính là một vị Phản Hư Đạo nhân!
Phản Hư Đạo nhân đấy, thực lực chênh lệch với Tô Tử Mặc quá lớn.
Nghe nói trong Phiêu Miểu phong, tu vi của tông chủ cũng chỉ mới đạt tới Nguyên Anh cảnh, còn chưa đạt tới Phản Hư.
Tô Tử Mặc trấn định tâm thần, bước về phía trước mấy bước, đi tới gần.
Phía dưới cự thạch kia có một cửa đá.
Tô Tử Mặc thoáng chần chờ, hai tay vận lực rồi đẩy cửa đá.
Cạch! Cạch! Cạch!
Hai phiến cửa đá từ từ m ra, một luồng khí cổ xưa mà mục nát cuốn tới trước mặt.
Tô Tử Mặc cắn răng bước vào Đạo Phủ.
Nước trong hàn đàm giống như bị một luồng lực lượng vô hình cản lại, bị cách ngăn ở bên ngoài, cửa đá chậm rãi khép lại.
Sau khi tiến vào Đạo Phủ, Tô Tử Mặc hơi há miệng, cả người ngây tại chỗ.
Ngoài dự kiến là không gian trong toà Đạo Phủ này lại cực kỳ nhỏ hẹp, có thể nói là vừa nhìn một cái đã không sót gì, thậm chí còn không sánh bằng động phủ của Tô Tử Mặc ở Phiêu Miểu phong.
Bên trong Đạo Phủ không có quá nhiều bố trí, đối diện với Tô Tử Mặc chính là một chiếc giường đá, phía trên có một nam tử đang nằm, người này mặc đạo bào màu đỏ thắm, trên ống tay áo có hoa văn là một chiếc đỉnh lớn.
Tô Tử Mặc chưa từng thấy loại hoa văn này.
Nam tử lộ ra một bên mặt, nhìn người này chỉ tầm tuổi trung niên, sắc mặt đen nhánh, lộ ra chút sắc thanh sắc quỷ dị.
Nam tử mặc đạo bào đỏ này vẫn chỉ nằm ở đó, phối hợp với màu xanh đen trên gò má của ông ta, nhìn cứ như một cỗ tử thi đã nhiều năm, vô cùng khủng bố doạ người!
"Ngươi... Không cần sợ hãi, tính mệnh của bổn quân không còn nhiều, sẽ không đả thương ngươi."
Môi của nam tử mặc đạo bào đỏ rõ ràng không động đậy gì nhưng trong đầu Tô Tử Mặc lại đột nhiên vang lên giọn nói trước đó vừa nghe được.
"Bổn quân đang dùng thần thức... Để giao lưu cùng ngươi, vừa rồi đầu Thương Lang kia chết, cũng là do lực lượng thần thức."
Thần thức!
Nghe nói Kim Đan chân nhân bước vào Nguyên Anh cảnh mới có thể mở ra thức hải, có được thần thức.
Thần thức là một loại lực lượng khác, cường đại kinh khủng hơn thị lực nhiều, dùng thần thức có thể dò xét đến từng nơi hẻo lánh nhất.
Thương Lang đã bước vào đan đạo, nhưng đứng trước lực lượng thần thức lại bị giết trong nháy mắt, nhỏ bé tựa như sâu kiến vậy!
Tô Tử Mặc hỏi: "Không biết nên xưng hô với tiền bối như thế nào "
"Cực Hỏa... Đạo Quân!"
Thần thức truyền tới giọng nói cực kỳ suy yếu, nhưng rơi vào trong đầu Tô Tử Mặc, lại giống như sấm nổ trên đất bằng, ầm ầm nổ vang!
Đạo Quân!
Ở tu chân giới, mỗi một cảnh giới đều có xưng hào riêng, đây là biểu tượng cho thân phận, địa vị, thực lực, không thể dùng linh tinh.
Tô Tử Mặc chỉ biết là Phản Hư cảnh có thể gọi là đạo nhân.
Nhưng hắn chưa từng nghe qua Đạo Quân đối ứng với cảnh giới gì.
Dựa theo lẽ thường phỏng đoán, cảnh giới Đạo Quân nhất định còn ở trên Phản Hư!
"Đa tạ Cực Hỏa tiền bối xuất thủ cứu giúp, không biết tại hạ có thể giúp ngài chuyện gì?"
Im lặng hồi lâu, Tô Tử Mặc mở miệng hỏi.
Lúc này, trong lòng Tô Tử Mặc cũng không chắc chắn.
Nếu như dựa theo lời nói của vị Cực Hỏa Đạo Quân này, tính mạng của ông ta không còn nhiều, hắn mới chỉ là một Trúc Cơ tu sĩ thì có thể giúp đỡ được gì chứ?
"Năm ngàn năm trước, bổn quân... Xâm nhập tới một di tích, nhất thời vô ý, bị sinh mệnh trong di tích... gây thương tích, thân nhiễm kịch độc, sau đó bóp nát... Đại Na Di phù, trở về từ cõi chết, bị truyền đến nơi đây."
Giọng nói của Cực Hỏa Đạo Quân đứt quãng vang lên, căn bản không thể nói liền mạch, nhưng Tô Tử Mặc vẫn nghe được rõ ràng.
Năm ngàn năm trước!
Thọ nguyên của Kim Đan chân nhân cũng chỉ tầm năm trăm năm.
Nam tử trung niên trước mắt nhìn không lớn tuổi lắm, thế mà lại là người từ năm ngàn năm trước, hơn nữa ông ta còn sống được!
Đáng sợ hơn là, trong di tích không biết tên kia lại có sinh mệnh có thể làm Cực Hỏa Đạo Quân bị thương!
Rốt cuộc là độc gì mà ngay cả đạo quân cũng không đỡ nổi
Về phần Đại Na Di phù gì đó, Tô Tử Mặc cũng chưa từng nghe thấy.
"Trở về... Nơi đây, độc tính đã nhiễm khắp toàn thân, bổn quân không thể rời đi, Nguyên Thần xuất khiếu, cũng bị nhiễm độc tố, sống không quá nửa canh giờ."
"Rơi vào đường cùng, bổn quân chỉ có thể dựa vào thần thức chống cự độc tính ăn mòn, năm ngàn năm rồi... Bổn quân không chịu nổi nữa."
Trong giọng nói của Cực Hỏa Đạo Quân lộ ra mấy phần tiếc hận, một chút không cam lòng, còn có vẻ được giải thoát.
Tô Tử Mặc nhìn Cực Hỏa Đạo Quân, trong mắt lộ ra vẻ chấn kinh, trong lòng nhấc lên một cơn sóng cả!
Ở bên trong Đạo Phủ nhỏ hẹp, không thấy ánh mặt trời, cơ hồ mất đi tự do này, Cực Hỏa Đạo Quân một thân một mình nằm đây, giằng co cùng kịch độc trong cơ thể ròng rã năm ngàn năm!
Việc này cần có ý chí cường đại đến dường nào!