Chương 206: Mang theo hầu tử trở về
Sự cường đại sau khi Luyện Tạng được thể hiện ở chỗ có thể bộc phát lực khí huyết, mà không đơn thuần là lực huyết mạch!
'Khí' trong lực khí huyết chính là chỉ yêu khí.
Mà bây giờ, Tô Tử Mặc thân là Nhân tộc, nếu là bộc phát lực khí huyết, toàn thân tràn ngập yêu khí, chỉ sợ sẽ bị trấn áp trước tiên!
Đương nhiên, chỉ đơn thuần là lực huyết mạch cũng đủ để đối kháng với đại đa số Trúc Cơ tu sĩ.
Một khi bị Tô Tử Mặc cận thân, cho dù là Trúc Cơ viên mãn đã đả thông mấy đầu linh mạch, chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.
Lần này thời gian rời đi tông môn không ngắn, cũng may tu vi cũng không rơi xuống, hơn nữa trên đường đi còn thu hoạch cực lớn.
Tô Tử Mặc dự định về tông môn, hoàn toàn củng cố luyện hóa tất cả những điều đã thu hoạch được trong chuyến đi này.
Một mặt, hắn phải nhanh chóng tăng cao tu vi cảnh giới, chuẩn bị cho đại hội thi đấu giữa các tông môn vào ba năm sau.
Một mặt khác, còn phải mau chóng nắm giữ thuật rèn luyện, luyện chế ra trung phẩm phi kiếm, thậm chí là thượng phẩm phi kiếm.
Như vậy thì hắn có thể bắt tay tu luyện Chúc Chiếu kiếm trận.
Đối với Chúc Chiếu kiếm trận, Tô Tử Mặc vô cùng chờ mong.
Chúc Chiếu kiếm trận cấp hai cần có mười tám thanh phi kiếm, mới có thể tế luyện đi ra.
Không nói đến uy lực của kiếm trận, cho dù chỉ tính tới mười tám thanh phi kiếm phô thiên cái địa đánh tới, chỉ sợ một Trúc Cơ tu sĩ cũng không chịu được.
Đương nhiên, còn có một việc khác nữa, chính là ấp quả trứng yêu thú kia.
Đến từ di tích, rất có thể còn bách độc bất xâm, còn hấp thu nhiều máu của hắn như vậy...
Tô Tử Mặc có chút hiếu kỳ, quả trứng yêu thú này rốt cuộc sẽ sinh ra loại Linh thú nào.
Nếu như là thượng cổ di chủng, vậy thì kiếm lời rồi!
Cái gọi là di chủng, chính là đời sau do thuần huyết hung thú kết hợp với yêu thú phổ thông sinh ra, có huyết mạch của hung thú, nhưng huyết mạch không thuần, tuy vậy vẫn cũng vô cùng cường đại.
Yêu thú giống Thương Lang, Linh Hổ chỉ có thể coi là yêu thú bình thường nhất, căn bản không thể so sánh với hung thú.
Về phần Tiểu Hạc...
Tô Tử Mặc mơ hồ cảm giác được, huyết mạch của Tiểu Hạc không đơn giản, rất có thể là thượng cổ di chủng.
Giống như Linh Hầu, vốn chỉ là Linh thú có huyết mạch phổ thông, nhưng Điệp Nguyệt giống như đã truyền thụ cho Linh Hầu một bộ công pháp.
Bây giờ, Linh Hầu cũng biến thành không bình thường.
Tô Tử Mặc suy nghĩ xem lúc trở về có nên muốn truyền Thái Hư Lôi Quyết cho Linh Hổ hay không.
Linh Hổ kia nhìn thì có vẻ cơ trí, kì thực lại vụng về muốn chết, nếu thực lực vẫn yếu như thế, sau này sợ là rất khó sống sót.
"Nếu là quả trứng yêu thú này, có thể sinh ra một đầu thuần huyết hung thú..."
Trong đầu lóe lên ý nghĩ này, tần suất tim đập của Tô Tử Mặc đều tăng nhanh.
Thuần huyết hung thú, không gian phát triển quá lớn!
Cho dù là ở giai đoạn ấu thú, còn mơ mơ màng màng, còn không hiểu tu luyện, thuần huyết hung thú cũng có thể sánh ngang với tu sĩ Ngưng Khí cảnh.
Một khi tu luyện, thậm chí ấu thú hung thú thuần huyết có thể chém giết cả tu sĩ Trúc Cơ!
Đây vẫn chỉ là con non.
Nếu đạt đến giai đoạn trưởng thành, thuần huyết hung thú càng cường đại, căn bản không có cách nào tưởng tượng!
Không chỉ như vậy, trong trí nhớ của thuần huyết hung thú còn có ký ức truyền thừa từ chủng tộc, cổ lão xa xưa, thần bí cường đại, đều là công pháp, bí thuật thích hợp nhất để bọn chúng tu luyện, ai cũng không đoạt được.
Đương nhiên, tốc độ phát triển của hung thú thuần huyế vốn cực kỳ chậm chạp.
Cho dù không tu luyện, phần lớn thọ nguyên của thuần huyết hung thú cũng đều có vạn năm trở lên.
Nếu có tu sĩ dựng dục ra một con thuần huyết hung thú, chỉ sợ không kịp đợi hung thú trưởng thành, bản thân hoặc đã hao hết thọ nguyên, hoặc bỏ mình trong các trận chiến trên đường tu tiên rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mặc theo bản năng tìm quả trứng yêu thú kia.
Tìm bốn phía một vòng mà không thấy được!
"Kỳ lạ."
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Sơn động này không lớn, chỉ lướt mắt qua đã nhìn không sót gì, nhưng không thấy tung tích của trứng yêu thú.
"Rõ ràng là ta nhìn thấy hầu tử chết tiệt lấy đi."
Tô Tử Mặc lầm bầm một câu, ánh mắt lại nhìn tới trên người Linh Hầu, khẽ ồ một tiếng.
Tư thế của Linh Hầu khá là quái dị.
Giống như đang đại tiện, nhưng thời gian ngồi thế này không khỏi quá lâu.
Hơn nữa, hình như dưới mông Linh Hầu còn có vật gì.
Tô Tử Mặc mơ hồ đoán được cái gì, không khỏi liếc mắt.
"Hầu tử chết tiệt, ngươi không mệt à?"
Nghe được Tô Tử Mặc hỏi thăm, Linh Hầu lắc đầu, nhìn qua cửa hang, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Tử Mặc nhịn không được cười nói: "Đừng giả bộ nữa, mau dậy đi, ngươi không phải là muốn dùng mông khỉ của ngươi để khiến quả trứng yêu thú này nở ra chứ? "
Đã bị Tô Tử Mặc nhìn thấu, trên mặt của Linh Hầu lộ ra vè ngượng ngịu hiếm có, bất đắc dĩ đứng dậy.
Thấy cảnh này, Tô Tử Mặc tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Da mặt Linh Hầu cực dày, kiệt ngạo bất tuần, đây là lần đầu tiên Tô Tử Mặc nhìn thấy nó nhăn nhó như thế.
"Ngao ngao!"
Dừng lại một chút, Linh Hầu lộ ra nguyên hình, nhe răng nhe miệng, vừa khoa tay múa chân, vừa quay về phía Tô Tử Mặc gào thét.
Mặc dù hai năm không gặp, nhưng Tô Tử Mặc vẫn lập tức nghe hiểu được ý của Linh Hầu.
Linh Hầu nói Tô Tử Mặc không hiểu gì thì đừng có nói loạn...
Tô Tử Mặc cười mắng: "Ta không hiểu, ngươi hiểu cái thứ này cũng không phải ngươi sinh ra, ngươi cùng nó một chút quan hệ máu mủ cũng không có, trứng nở cái rắm a!"
Linh Hầu bị Tô Tử Mặc mắng đến sững sờ.
"Ác ác!"
Ngay sau đó, Linh Hầu tỏ vẻ đầy khinh bỉ liếc nhìn Tô Tử Mặc, kêu mấy tiếng.
Linh Hầu nói ngươi hiểu cái gì, ta và nó đều là Yêu tộc, khí tức gần, vẫn có thể ấp ra được!
Tô Tử Mặc che mũi, ghét bỏ nói: " Khí tức của các ngươi cũng không phải gần, trên người ngươi đều là mùi phân và nước tiểu, coi như nó có thể ấp ra, chỉ sợ đều bị ngươi hun chết."
Tô Tử Mặc vốn thuận miệng nói bừa, nhưng Linh Hầu lại vô cùng khẩn trương, vội vàng chạy đến trong hàn đàm, triệt để tắm rửa thân thể, một lần lại một lần...
Tô Tử Mặc nhìn mà trợn mắt há mồm.
Trước đây, bọn hắn bởi vì chuyện này mà đánh nhau không ít lần.
Cho dù bị Tô Tử Mặc đánh cho mặt mũi bầm dập, con khỉ này cũng nhất định không chịu thỏa hiệp.
Mỗi ngày vẫn sát phân và nước tiểu của mình, vừa khiến Tô Tử Mặc buồn nôn, nó vừa vui vẻ.
Bây giờ, con khỉ này lại vì một quả trứng yêu thú mà đi tắm
Chuyện này chính là... Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Hồi lâu sau, Linh Hầu mới từ hàn đàm nhảy ra, chạy đến trước mặt Tô Tử Mặc, khẽ kêu.
"Không có."
Tô Tử Mặc nói: "Ngay cả lớp da trên người ngươi đều sắp bị lột mất một tầng rồi, còn có thể có mùi gì nữa."
"Ác ác "
Linh Hầu lại khoa tay, hỏi thăm trứng yêu thú ở đâu.
Tô Tử Mặc ngáp một cái, chỉ vào trong lồng ngực mình, nói ra: "Đây là trứng của ta, ngươi không cần nhớ thương nữa."
Linh Hầu bĩu môi, lẩm bẩm mấy tiếng, khoát tay áo, biểu thị bản thân căn bản cũng không quan tâm.
Chỉ là con mắt của Linh Hầu lại gian giảo nhìn chằm chằm vào trứng yêu thú trong ngực Tô Tử Mặc.
"Hầu tử, hỏi ngươi chuyện này? "
Trầm ngâm một chút, Tô Tử Mặc đột nhiên nói ra: "Ta chuẩn bị về tông môn, ngươi có muốn đi theo ta không? "
Lần này Linh Hầu gặp nạn, Tô Tử Mặc ngẫm lại vẫn thấy nghĩ mà sợ.
Mặc dù tính tình Linh Hầu kiêu ngạo, không thích hợp sinh tồn ở tu chân giới, nhưng theo ở bên cạnh hắn, ít nhất có thể đảm bảo hơn.
"Ngao ngao."
Linh Hầu kêu một tiếng.
Tô Tử Mặc cười nói: "Ta biết ngươi muốn làm sơn đại vương, nhưng Đại Vương ở Thương Lang sơn mạch thì có ý nghĩa gì? Ngươi đến đi ra ngoài một chút, đi tới đỉnh núi khác làm Đại Vương."
"Ố? "
Linh Hầu nghĩ một hồi, chỉ trứng yêu thú trong ngực Tô Tử Mặc, kêu mấy tiếng.
Tô Tử Mặc buồn cười, nói: " Được, ngươi theo ta trở về, trứng yêu thú này sẽ cho ngươi ấp."
Đồng thời, Tô Tử Mặc thầm nghĩ: "Cho ngươi ấp để trứng nở, không phải cho ngươi... Lại nói, tiểu gia hỏa này nuốt nhiều máu của ta như vậy, không có khả năng chạy theo người khác."