Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 207: Cuồn cuộn sóng ngầm

Chương 207: Cuồn cuộn sóng ngầm
Hôm nay, bên ngoài Phiêu Miểu phong có một người một khỉ long đong vất vả mệt mỏi chạy về.
Xuyên qua Mê Vụ đại trận, hạ xuống Phiêu Miểu chủ phong, tỏ hợp này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
"A, là Tô sư đệ đã trở về."
"Con khỉ bên cạnh hắn kia lại là Linh thú của hắn. "
"Tô sư đệ hình như có vẻ rất ưa thích Linh thú nhỉ, tính cả con khỉ này thì hắn đã có hai đầu Linh thú."
"Linh thú quá nhiều, lực lượng huyết thệ không bền, chắc chắn sẽ có suy yếu, ta thấy tên Tô Tử Mặc này sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện!"
Mấy đệ tử tông môn nhìn thấy một người một khỉ, ánh mắt khác nhau, nghị luận ầm ĩ.
Tô Tử Mặc vừa mới tấn thăng làm Trúc Cơ sơ kỳ, bước vào nội môn đã có đệ tử nội môn đến khiêu khích.
Kết quả bị hắn dùng thủ đoạn lôi đình quét ngang, về sau không còn người nào dám tới quấy rầy, đến tận khi Tô Tử Mặc rời đi tông môn, tiến về Thiên Bảo đấu giá phường.
"Rống!"
Bị đám người xa lạ chỉ trỏ, hầu tử cảm thấy rất bực bội, nhe miệng lộ ra răng nanh, mặt mũi dữ tợn, gầm rú một tiếng với đám tu sĩ cách đó không xa, yêu khí bắn ra, sát ý lạnh thấu xương!
Lông tóc toàn thân hầu tử đều dựng lên, thân hình lập tức lớn thêm một vòng, khí thế doạ người.
Nếu như không phải Tô Tử Mặc đang đứng ở bên cạnh, thì với tính tình của con khỉ này, có khả năng nó đã xông lên đại sát tứ phương.
Không ít tu sĩ bị dọa giật nảy mình.
Trên người hầu tử có thể đã dính vô số máu tươi.
Muốn sống sót ở một nơi như Thương Lang sơn mạch, gần như mỗi ngày đều sẽ xảy ra chiến đấu, trải qua tẩy lễ của máu tươi, phải liều mạng tranh đấu.
Khí tức trên thân hầu tử rõ ràng tàn bạo, huyết tinh hơn khí tức trên thân Linh Hổ, Tiểu Hạc nhiều!
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, giơ bàn tay lên, nhẹ nhẹ vỗ đầu vai con khỉ kia, ra hiệu nó không cần khẩn trương.
Trên đường trở về, Tô Tử Mặc đã không ngừng căn dặn hầu tử, đến Phiêu Miểu phong thì phải thu liễm dã tính, không nên hơi một tí là lộ vẻ hung ác, đả sinh đả tử.
Hầu tử hừ một tiếng, lỗ mũi phun ra hai luồng khí, lông trên người dần dần rủ xuống.
Chỉ chốc lát sau, một người một khỉ đã biến mất trong mắt mọi người.
"Hừ, súc sinh này thực sự quá phách lối!"
"Đây cũng chính là có Tô sư đệ, nếu không có hắn, ta nhất định muốn tự tay chém giết nghiệt súc này, lại còn dám kêu gào với chúng ta."
Nhìn thấy một người một khỉ biến mất, không ít tu sĩ mới làm bộ quát lớn.
...
Cửa động phủ mở rộng, Linh Hổ cùng Tiểu Hạc tự mình nằm ở một góc nghỉ ngơi.
Tiểu Hạc có cảm ứng đầu tiên, mở mắt nhìn lại.
Sau khi nhìn thấy là Tô Tử Mặc, Tiểu Hạc kêu to một tiếng, tràn đầy mừng rỡ.
Linh Hổ mở mắt, lười biếng nhìn qua, thấy là Tô Tử Mặc, thì nó lập tức giật mình, từ dưới đất nhảy lên một cái.
Hầu tử nhìn thấy một hổ một hạc, không có nhiều phản ứng, chỉ là khóe miệng hơi nhếch, trong mắt lóe lên một tia khinh thường.
Đi theo sau lưng Tô Tử Mặc, hầu tử nghênh ngang đi vào.
"Đây là hầu tử, nó vốn ở trong Thương Lang sơn mạch, có giao tình cùng ta."
Tô Tử Mặc lại chỉ vào Linh Hổ cùng Tiểu Hạc, giới thiệu "Đây là Linh Hổ, còn đây là Tiểu Hạc, ba người các ngươi về sau cùng ở với nhau, đừng đánh nhau."
"Xùy!"
Nghe đến đó, hầu tử cười nhạo một tiếng, duỗi ngón tay ra, cực kỳ khiêu khích lắc lắc trước mặt Linh Hổ cùng Tiểu Hạc.
Mặc dù không nói chuyện, nhưng ý tứ của con khỉ này rất rõ ràng, hai tên các ngươi không đánh được, căn bản không phải đối thủ của ta!
Linh Hổ vừa mới bước vào Trúc Cơ cảnh, chính là giai đoạn nghé con mới sinh, coi trời bằng vung.
Còn nói, nếu tính ra thì thời gian Linh Hổ đi theo Tô Tử Mặc lâu nhất.
Về sau nếu bị một con khỉ cưỡi trên đầu, thì cuộc sống sau này còn sống thế nào?
Nhìn thấy hầu tử có động tác tay như vậy, sao Linh Hổ có thể nhịn được.
"Rống!"
Linh Hổ cúi thấp người, làm ra động tác chụp mồi, hung quang trong mắt lưu chuyển, lúc nào cũng có thể lao ra.
"Trù trù!"
Một bên khác, Tiểu Hạc cũng không nhìn nổi, quay về phía hầu tử kêu mấy tiếng, làm bộ muốn lao vào.
Dù sao, Tiểu Hạc và Linh Hổ cũng có quan hệ tốt hơn một chút.
Nghe tiếng rống trong sơn động liên tiếp vang lên, Tô Tử Mặc đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu...
"Ầm!"
Rất nhanh, hầu tử cùng Linh Hổ đã va chamh vào nhau.
Chỉ dùng lực lượng thuần túy va chạm, không có một chút chiêu thức xinh đẹp nào.
Sau một thoáng ngắn ngủi, Linh Hổ lập tức bị hầu tử đụng bay.
Nó bay tới đụng vào vách đá sau lưng, động phủ lay động, vô số bụi đất rơi xuống, gân cốt toàn thân Linh Hổ muốn nứt ra.
Hầu tử tu luyện công pháp Điệp Nguyệt truyền thụ cho, cho dù huyết mạch phổ thông cũng sẽ sinh ra biến dị.
Mà Linh Hổ quả thật chỉ là một đầu tẩu thú không thể bình thường hơn.
Đừng nói cảnh giới song phương chênh lệch với nhau, cho dù lầ cảnh giới tườn đương, Linh Hổ cũng sẽ bị hầu tử dạy bảo vô cùng thảm!
So sánh về huyết mạch rõ ràng chênh lệch quá xa.
Hầu tử xoay người một cái, trong nháy mắt đã cưỡi trên người Linh Hổ, vung nắm đấm lớn chừng cái đấu lên, đập xuống đầu Linh Hổ.
Cạch! Cạch! Cạch!
Liên tục đập mấy lần, Linh Hổ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ, trực tiếp bị đánh cho choáng váng.
Hô!
Tiểu Hạc cũng đã nhào lên, nhô ra một đôi móng vuốt sắc bén, hàn quang lấp lóe, chộp tới sau lưng hầu tử.
Hầu tử cũng không quay đầu lại, tiện tay đánh ra một côn.
Tiếng gió rít gào!
Trong lòng Tiểu Hạc giật mình, không dám cứng đối cứng, vội vàng lách mình đến nơi khác, cẩn thận đọ sức.
Đối mặt với Tiểu Hạc tùy thời có thể bay lên không, hầu tử cũng bó tay, chỉ có thể cưỡi trên người Linh Hổ, lớn tiếng gầm rú với Tiểu Hạc.
"Ngao ngao!"
"Trù trù!"
Tiếng Tiểu Hạc cao vút, kịch liệt đáp lại.
Linh Hổ bị hầu tử ấn trên mặt đất, thỉnh thoảng cũng sẽ rống lên mấy tiếng.
Ba đầu yêu thú liên tiếp kêu vang, cụ thể đang nói cái gì, Tô Tử Mặc đã hoàn toàn không nghe rõ.
Nhưng vẫn có thể đại khái đoán được, hầu tử muốn làm đại vương trong ba bọn hắn.
Chỉ là Linh Hổ và Tiểu Hạc không cho vì không cam tâm.
Hầu tử lấy được từ trong tay Tô Tử Mặc quả trứng yêu thú kia, chỉ vào nó kêu gào một hồi lâu.
Cũng không lâu sau, ba con Linh thú đã đạt thành chung nhận thức.
Bọn chúng thay phiên ấp nở quả trứng yêu thú này, Linh thú mới sinh ra lựa chọn theo ai, thì kẻ đó chính là đại vương của bọn họ!
Một ngày mười hai canh giờ, ba con Linh thú chi nhau, vốn dĩ có thể chia đều thành bốn canh giờ.
Ai ngờ, Linh Hổ lại đáng thương nhất...
Linh Hổ có chừng bốn canh giờ, bị hầu tử và Tiểu Hạc cưỡng ép chiếm lấy, nên nó chỉ thừa hai giờ.
...
Trong một động phủ khác ở Phiêu Miểu phong.
Trong bóng tối, Phong Hạo Vũ ngồi xếp bằng, chung quanh bày ra rất nhiều Linh thạch.
Tu vi cảnh giới của hắn đã đạt tới Trúc Cơ viên mãn, còn đả thông một đầu kinh mạch!
Đột nhiên!
m Phong đánh tới.
Phong Hạo Vũ mở mắt ra, cũng không vội nhìn khắp bốn phía, mà là bình tĩnh trầm tư, giống như đang đợi cái gì.
"Tô Tử Mặc đã trở về."
Cũng không lâu sau, một tiếng nói khàn khàn vang lên, phiêu hốt bất định, nhưng ngay ở trong động phủ của Phong Hạo Vũ.
"Lão già đã cầm tới một bản thuật rèn luyện, nếu là lại để cho Tô Tử Mặc một mình lĩnh ngộ, vậy thời gian cho Phiêu Miểu phong thực sự không còn nhiều lắm."
"Giết hắn rất dễ dàng."
Phong Hạo Vũ cau mày nói: "Nhưng đồng thời khi giết hắn, phải làm thế nào mới có thể mang ba đệ tử truyền thừa khác của Phiêu Miểu phong theo để một mẻ hốt gọn, nếu như phế bỏ ba vị đệ tử truyền thừa này, lại phế bỏ cả Tô Tử Mặc, Phiêu Miểu phong gần như không còn người nào có năng lực, ở thi đấu tông môn sao có thể lưu danh trên bốn bảng!"
"Yên tâm, sẽ có cơ hội."
Tiếng nói khàn khàn truyền đến: "Trận chiến này kết thúc, chúng ta cũng có thể xong việc trở về tông môn."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất