Chương 210: Dã thú gấu chó
Mặc dù Tô Tử Mặc đã từng tưởng tượng ra cảnh nếu là có thể sinh ra một con thuần huyết hung thú thì tốt.
Nhưng khi sinh mệnh trong quả trứng này thật sự sinh ra, Tô Tử Mặc cảm nhận được từng tia huyết mạch cảm ứng, như có như không, cũng rất vi diệu.
Tô Tử Mặc mỉm cười.
Dù con yêu thú này có tư chất gì, huyết mạch thế nào, Tô Tử Mặc đều quyết định mang nó theo trên người, nuôi lớn nó.
Hầu tử, Linh Hổ, Tiểu Hạc ba con đều vội vã cuống cuồng nhìn chằm chằm vào vỏ trứng đã vỡ ra ở giữa kia, hai mắt trừng lớn, tràn đầy hiếu kỳ.
Trong lòng hầu tử cùng Tiểu Hạc, tiểu gia hỏa này là bọn chúng cùng nhau ấp ra.
Đừng nói không phải thuần huyết hung thú, không phải thượng cổ di chủng, cho dù nó có là một con heo, sau này bọn chúng đều sẽ cẩn thận che chở, không thể để cho tiểu gia hỏa này chịu một chút thua thiệt!
Trong lòng Linh Hổ, tiểu gia hỏa này là yêu thú phổ thông thì không còn gì tốt hơn, hơn nữa càng yếu càng tốt.
Cứ như vậy, địa vị của nó tự nhiên sẽ tăng lên, không cần cả ngày bị khi dễ.
Thuận tiện nó còn có thể thu thêm một tiểu đệ, tâm huyết dâng trào là có thể khi dễ tiểu gia hỏa này một chút để thoải mái tinh thần...
"Cạc cạc!"
Linh Hổ cười toe toét, nước bọt chảy đầy, vẻ mặt đần độn mà cười cười, tưởng tượng lấy cuộc sống tương lai tốt đẹp, nó đã hoàn toàn đắm chìm vào bên trong.
Ba!
Lại có thêm một móng vuốt nhỏ nhô ra, đen như mực, hướng ra hai bên dùng sức lôi xé.
Vết rách trên vỏ trứng càng lúc càng lớn.
Thấy cảnh này, đám người trong động phủ càng thất vọng, thì nhau lắc đầu thở dài.
Không có có cảnh tượng kì dị hiện lên trong trời đất, không phải thuần huyết hung thú thì cũng thôi đi.
Làm sao khi vỏ trứng vỡ vụn, ngay cả một chút hào quang tràn ngập các loại màu sắc cũng không có
Điều này chứng minh cái gì
Chứng minh con yêu thú này cũng không phải thượng cổ di chủng!
Đám người huy động nhân lực, toàn bộ tu sĩ hàng đầu của Phiêu Miểu phong đều chạy tới, kết quả là quan sát quá trình một yêu thú bình thường sinh ra.
Chênh lệch tâm lý quá lớn.
Yêu thú thông thường thế này, trong tông môn đều nuôi dưỡng không ít.
Phốc!
Vỏ trứng bị gỡ ra một khe hở lớn hơn, một cái đầu đen thùi lùi ló ra, có điểm giống chó, hai mắt nhắm chặt, nhìn qua rất nhỏ yếu.
Thú nhỏ hính như đang đói bụng, dò mũi ngửi mấy lần, nắm lên mảnh vỡ vỏ trứng bên người, nhét vào trong miệng của mình.
Cót ca cót két, một lát sau, thú nhỏ đã xử lý xong vỏ trứng lớn chừng quả đấm có.
Lần này, dáng vẻ của thú nhỏ đã hoàn toàn bại lộ trước mắt mọi người.
Toàn thân thú nhỏ trụi lủi, đen thui, bề ngoài xấu xí, không biết có phải do mới vừa ăn vỏ trứng hay không, thân hình có chút cồng kềnh.
Trong động phủ, lần thứ hai rơi vào yên lặng.
Bầu không khí quái dị.
Đám người nhìn qua con thú nhỏ này, thần sắc cổ quái, dở khóc dở cười.
Mặc dù đám người đã sớm đánh giá con thú nhỏ này không phải thuần huyết hung thú, cũng không phải thượng cổ di chủng, nhưng thế này không khỏi cũng quá bình thường rồi...
Một lão giả lắc đầu nói: "Bình thường yêu thú xuất sinh, mặc dù không có có cảnh tượng kì dị hiện lên trong trời đất, hào quang dị sắc gì, nhưng bởi vì trong mẫu thể thai nghén hồi lâu, cũng sẽ nhiễm phải yêu khí. Yêu khí càng nặng, tự nhiên chứng minh thực lực của yêu thú này càng mạnh, nhưng con thú nhỏ này, ách..." Lão giả không tiếp tục nói hết, nhưng mọi người đều thấy rõ.
Từ lúc phá xác mà ra đến giờ, trên người thú nhỏ không có tản mát ra một chút xíu yêu khí nào.
Ý nghĩa là con thú nhỏ này còn không tính là yêu thú chỉ có thể coi là một con dã thú...
"Con thú nhỏ này không có trí khôn, con mắt đều không mở ra được, quá yếu." Bà lão bên cạnh lắc đầu.
Lời nói của bà lão tuy khó nghe, nhưng là sự thật.
Tất cả mọi người biết, nếu như là dã thú, chứng minh là nó còn chưa Thông Linh, trí tuệ không cao.
Tô Tử Mặc cau mày, cố gắng nhớ lại lấy cổ tịch đã từng đọc qua, so sánh hình dạng của tất cả yêu thú, thượng cổ di chủng, thuần huyết hung thú với thú nhỏ này.
So sánh một vòng, Tô Tử Mặc phát hiện, không có một loại yêu thú nào hoàn toàn phù hợp với thú nhỏ trước mắt.
Muốn nói về độ tương tự lớn nhất, con thú nhỏ này ngược lại giống một con gấu chó vừa sinh ra...
Trong di tích hơn năm ngàn năm trước, trứng yêu thú để Cực Hỏa Đạo Quân đánh đổi mạng sống mang về thế mà ấp ra một con gấu chó...
Khóe miệng Tô Tử Mặc khẽ giật giật.
Nếu là Cực Hỏa Đạo Quân còn sống, nhìn thấy một màn này, sợ rằng cũng phải tức chết.
Đương nhiên, thú nhỏ trước mắt cũng không phải hoàn toàn giống gấu chó.
Thú nhỏ thân hình hơi có vẻ cồng kềnh, đầu giống như chó, móng vuốt dài hơn một chút, hơn nữa có thể tự do co duỗi, trong lòng bàn tay có một đệm thịt màu máu đỏ. "Ê a!"
Thú nhỏ cố gắng mở rộng miệng, phát ra một âm tiết, căn bản không giống như tiếng gầm rú mạnh mẽ đanh thé của yêu thú, mà lại giống như một đứa trẻ mới sinh đang ê a học nói. "Ha ha."
Chung quanh vang lên một trận tiếng cười thiện ý.
Ngay cả tiếng kêu đều yếu như vậy.
Mặc dù đám người còn không thể xác định được lai lịch của thú nhỏ, nhưng rất nhiều dấu hiệu đều cho thấy con thú nhỏ này chính là một loại dã thú bình thường nhất!
Linh Hổ mừng rỡ trong lòng, tất cả thuận lợi, đều dựa theo dự đoán của nó để phát triển.
Nó rốt cục đã có một tiểu đệ để có thể tùy ý chà đạp!
Thú nhỏ nện bước vụng về, bắt đầu thử nghiệm bước đi, lảo đảo ung dung, tựa như lúc nào cũng có khả năng ngã sấp xuống.
"Ê a!"
Thú nhỏ lại kêu một tiếng, ngẩng đầu ngửi ngửi trong không khí, giống như đang tìm cái gì.
Hai mắt thú nhỏ nhắm nghiền, chỉ có thể dựa vào khí tức để phân phân biệt phương hướng.
Hầu tử, Linh Hổ, Tiểu Hạc lập tức khẩn trương lên.
Trước đó bọn nó đã có ước định, sau khi thú nhỏ sinh ra, chủ động tìm tới ai, thì sau này kẻ đó chính là lão đại.
Thú nhỏ đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, chậm rãi quay người, chậm rãi ung dung, vung chân đi đến Linh Hổ.
Vẻ mặt Linh Hổ đầy kích động, suýt nữa đã không khống chế nổi nội tâm kích động mà nhảy dựng lên lớn tiếng gầm rú một phen.
Hạnh phúc tới quá đột nhiên!
Linh Hổ vốn cho rằng thu một tiểu đệ đã rất tốt rồi, không nghĩ tới nhìn điệu bộ này, nó vẫn còn có cơ hội làm lão đại!
"Phong thủy luân chuyển, Hổ Gia rốt cục đã hết khổ, thật không dễ dàng!"
Linh Hổ nhìn thú nhỏ đang cố gắng đi về phía bên này, cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng.
Một bên khác, hầu tử vàTiểu Hạc đều không có cam lòng, khuôn mặt không vui.
Tâm tình Linh Hổ thật tốt, hướng về phía hầu tử đong đưa đầu to, còn lè lưỡi lúc ẩn lúc hiện, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Hầu tử hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt đến mức khớp xương rắc rắc kêu lên, trong ánh mắt dường như có thể phun ra lửa.
Nhìn thấy dáng vẻ này của hầu tử, Linh Hổ bị dọa đến mức toàn thân khẽ run rẩy, vội vàng thu hồi đầu lưỡi.
Lúc này, thú nhỏ đã đi tới trước người Linh Hổ.
Linh Hổ liếm láp mặt to, đưa tới, lộ ra một nụ cười tự nhận là thân thiện nhất.
Thú nhỏ hơi dừng lại, vòng qua mặt to Linh Hổ, tiếp tục đi đến phía trước.
"y..."
Nụ cười của Linh Hổ cứng dờtrên mặt.
"Thế này mẹ nó lúng túng rồi..."
Linh Hổ khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm mắng: "Con gấu chó này không thành thật nhé, muốn bẫy chết Hổ Gia!"
Linh Hổ trước tiên quay đầu, nịnh hót nhìn hầu tử, vì hành vi khiêu khích vừa rồi của chính mình mà cảm thấy áy náy cùng sám hối.
Hầu tử căn bản không để ý tới Linh Hổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thú nhỏ.
Mặc dù hai mắt nhắm chặt, vừa mới học đi, nhưng thú nhỏ vẫn lảo đảo ung dung xuyên qua đám người, cuối cùng gian nan đi vào trước mặt Tô Tử Mặc.