Chương 212: Dạ Linh
Mặc dù không biết lai lịch của con thú nhỏ này, nhưng không khó tưởng tượng ra đợi đến khi nó chân chính trưởng thành, sẽ trở nên khủng bố như thế nào!
"Lai lịch của con thú nhỏ này sợ là không đơn giản, ngươi trông nom nó cẩn thận, tương lai nhất định sẽ là một sự giúp đỡ lớn cho ngươi!"
Tiên Hạc tiền bối nói một câu, lại nhìn kỹ thú nhỏ một chút, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Đây là chuyện gì?
Một con thú nhỏ khi sinh ra không có cảnh tượng kì dị hiện lên trong trời đất, không có hào quang tràn ngập các loại màu sắc, ngay cả yêu khí đều không tản ra, thế mà có lực sát thương khủng bố như vậy.
Tiên Hạc tiền bối lắc đầu, trong lòng chứa đầy nghi hoặc không hiểu, sau đó mang theo mê hoặc rời đi.
Trước khi đi, Tiên Hạc tiền bối lại không yên lòng, xoay người, quay đầu căn dặn một câu: "Đúng rồi, ngươi lưu ý thêm, để ý đến nó một chút, đừng để nó chạy loạn trong tông môn."
"Tiền bối yên tâm."
Tô Tử Mặc gật đầu nói: "Trong khoảng thời gian này ta sẽ bảo vệ nó, sẽ không để nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Trong suy nghĩ của Tô Tử Mặc, dù sao thú nhỏ cũng chỉ vừa mới sinh ra, mắt còn chưa mở ra được, cái gì cũng không hiểu, chính là thời điểm yếu đuối nhất, chạy loạn ở trong tông môn sẽ rất dễ dàng chết yểu.
Khóe miệng Tiên Hạc tiền bối co rút lại, trợn mắt một cái rồi nói: "Ta là lo lắng người khác xảy ra chuyện ngoài ý muốn!"
Tô Tử Mặc: "..."
...
Sau khi Tiên Hạc tiền bối rời đi, hầu tử, Linh Hổ cùng Tiểu Hạc mới đi tới.
Vừa rồi Linh Hổ chế giễu hầu tử, đã bị hầu tử hung hăng đánh cho một trận, Tiểu Hạc đứng một bên xem náo nhiệt, ba bọn chúng ba đều không chú ý tới cuộc đối thoại giữa tiên hạc và Tô Tử Mặc.
Sau khi Linh Hổ trở về, vẻ mặt u oán nhìn thú nhỏ, trong lòng thầm nghĩ: "Gấu chó à gấu chó, Hổ Gia thực sự đã bị ngươi hại chết rồi! Món nợ này Hổ Gia tạm thời nhớ kỹ, chờ ngươi lớn thêm một chút, Hổ Gia sẽ tìm ngươi thanh toán, hừ hừ!"
Thú nhỏ thực sự quá thấp bé, Linh Hổ lo lắng mình tiện tay tát một cái, thú nhỏ đã bị đập gần chết.
Chỉ sau một ngày, thú nhỏ đã có thể mở mắt.
Hai mắt đen như mực, trong suốt lóe sáng, tựa như một đôi đá quý sáng chói, lộ ra linh tính.
Trong thời gian một ngày này, hầu tử, Linh Hổ, Tiểu Hạc cùng rời đi tông môn, kiếm về không ít sữa của yêu thú, bày hết ra trước mặt thú nhỏ.
Thú nhỏ ngửi trong chốc lát, nhưng nó không ăn.
Giống như là có chút ghét bỏ.
Thú nhỏ lựa chọn quay đầu tiếp tục ngậm ngón tay trên tay phải của Tô Tử Mặc.
Có lẽ là vỏ trứng kia có tác dụng.
Ròng rã một tuần, thú nhỏ đều không đói.
Chuyện mà thú nhỏ thường làm nhất chính là ghé vào hai đầu gối của Tô Tử Mặc, trong miệng ngậm ngón tay trên tay phải của Tô Tử Mặc, ngọt ngào ngủ một giấc.
Trong khoảng thời gian này, Tô Tử Mặc mơ hồ thăm dò ra một chút tính nết của thú nhỏ.
Thú nhỏ thân cận hắn nhất, trên cơ bản mỗi ngày đều sẽ quấn lấy hắn.
Thú nhỏ cực kỳ mẫn cảm đối với khí tức lạ lẫm, chỉ cần có người sống tới gần, thú nhỏ đều sẽ đề phòng, thậm chí là phản kích!
Ngoài Tô Tử Mặc ra, nó đối xử với hầu tử, Linh Hổ, Tiểu Hạc cũng coi như thân mật.
Từ một điểm này, có thể thấy được đám hầu tử tốn một tháng ấp trứng kia thật sự không phí công giày vò.
Có đôi khi, cả bốn yêu thú sẽ ở trong động phủ chơi đùa với nhau.
Mỗi khi thấy cảnh này, Tô Tử Mặc đều sẽ cảm thấy ấm áp, hiểu ý cười một tiếng.
Một tuần sau, răng của thú nhỏ cơ bản đều đã mọc ra, mặc dù còn rất nhỏ, nhưng lại cực kỳ sắc bén, không kém gì móng vuốt của nó.
Nhưng khirns hầu tử, Linh Hổ, Tiểu Hạc không hiểu là, dù bọn hắn đúng mang về dạng Linh thú gì, thú nhỏ cũng chỉ tới ngửi ngửi nhưng nó sẽ không ăn.
Dù là đói bụng, thú nhỏ tình nguyện ngậm ngón tay của Tô Tử Mặc chứ sẽ không động vào những đám thịt tươi sống này.
"Kì quái."
Tô Tử Mặc cũng không hiểu.
"Chẳng lẽ thú nhỏ ăn chay "
Tô Tử Mặc nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không đúng.
Thú nhỏ có móng vuốt này, có răng này, chỗ nào giống như kẻ ăn chay.
Mấy ngày gần đây, Tô Tử Mặc đều không tu luyện, còn cố ý luyện chế ra mấy lô đan dược, lấy ra đan dược cực phẩm, hoàn mỹ trong đó để thử đút cho thú nhỏ ăn.
Nhưng những đan dược khiến hầu tử, Linh Hổ, Tiểu Hạc đều tranh nhau giành ăn, thú nhỏ lại chẳng thèm ngó tới.
"Kì quái."
Tô Tử Mặc chọc chọc cái trán của thú nhỏ, khẽ mắng: " Sao cái gì ngươi cũng không ăn thế hả? "
"Ê a!"
Thú nhỏ còn chưa hoàn toàn khống chế được ngôn ngữ Yêu tộc, bây giờ còn chỉ có thể y nha y nha kêu, nháy nháy con mắt đen bóng tỏ vẻ ủy khuất thôi.
Đến một ngày, hầu tử và Tiểu Hạc ra ngoài đi săn.
Tô Tử Mặc ngồi trên giường đá, trong hai tay nắm chặt Linh thạch, giống như là đang tu luyện, không chút phân tâm.
"Cơ hội tới!"
Trong khoảng thời gian này Linh Hổ đang tu luyện Thái Hư Lôi Quyết, cảm giác thực lực tăng lên không nhỏ, cũng đã trở thành một Linh Yêu Trúc Cơ cảnh.
Linh Hổ ma quyền sát chưởng, chuẩn bị nhân cơ hội này giáo dục thú nhỏ một phen, để tạo dựng nên hình tượng uy nghiêm, cao lớn, vĩ ngạn, không thể chống cự trong lòng thú nhỏ.
"Gấu chó, chớ ngủ nữa, bắt đầu cho Hổ Gia!"
Linh Hổ trộm chạy đến trước người thú nhỏ, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, trở tay tát một cái, vỗ tới đỉnh đầu của thú nhỏ.
Thú nhỏ vốn còn đang trong giấc mộng, lúc này lại khẽ giật mình, theo bản năng vung móng vuốt, hướng lên trên chặn lại!
Phốc phốc!
Huyết quang thoáng hiện.
Trên hổ chưởng của Linh Hổ lập tức xuất hiện mấy lỗ mãu.
Linh Hổ trợn tròn mắt.
Thú nhỏ cũng hoàn toàn thanh tỉnh.
"Ngao!"
Linh Hổ kêu lên đau đớn, sắc mặt tái xanh, trừng mắt nhìn thú nhỏ, cắn răng quát: "Gấu chó, ngươi không thành thật nhá, lúc ngủ còn sốt sắng như vậy, hố chết Hổ Gia rồi!"
Thú nhỏ ngượng ngùng tiến tới, lè lưỡi liếm liếm vết thương trên bàn tay Linh Hổ, lấy đó làm an ủi.
" Sao lại hoàn toàn không giống tưởng tượng thế, sau khi gấu chó sinh ra, Hổ Gia ta vẫn là yếu nhất..." Linh Hổ lệ rơi đầy mặt, buồn bã ủ rũ tự hỏi.
Nhưng vào lúc này, hầu tử từ ngoài động phủ sải bước đi đến, toàn thân dính máu tươi, trên vai khiêng một con báo, hình thể khổng lồ, giống như một đỉnh núi nhỏ, trên người mọc đầy lông màu xanh biếc.
Bích Vân Báo!
Tô Tử Mặc vừa nhìn đã nhận ra lai lịch của con báo này, đây là một đầu thượng cổ di chủng, thực lực cực mạnh.
Đầu của Bích Vân Báo đã bị đạp nát, mình đầy thương tích, rõ ràng đã chết.
Mà trên người hầu tử cũng có nhiều vết thương, có thể thấy được một trận chiến này rất khốc liệt.
Thi thể Bích Vân Báo vừa mới buông xuống, thú nhỏ đột nhiên từ trên người Tô Tử Mặc nhảy xuống, chạy tới trước thi thể Bích Vân Báo ngửi ngửi.
Xoẹt xẹt!
Thú nhỏ duỗi móng vuốt ra, dễ dàng xé rách da thịt của Bích Vân Báo, há mồm hung hăng cắn xé xuống một miếng thịt, nuốt xuống.
Tô Tử Mặc thấy cảnh này, hai mắt dần dần nheo lại.
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn quan sát thú nhỏ.
Mười mấy ngày qua, thân hình thú nhỏ lại lớn lên một chút, không còn mập mạp nữa, đã không quá giống gấu chó nữa rồi.
Đầu của thú nhỏ giống như chó, thân hình như hổ, toàn thân đen kịt, không có lông tóc, khi móng vuốt co lại, lúc nó hành tẩu lặng yên không một tiếng động.
Tô Tử Mặc nhìn kỹ móng vuốt cùng răng của thú nhỏ, dù là cấu tạo hay trình độ sắc bén cứng rắn, trước đây hắn chưa từng thấy.
Hơn nữa mấy ngày nay, trong lúc chơi đùa, thú nhỏ dần lộ ra thiên phú chiến đấu rất khủng bố.
Loại thiên phú chiến đấu này, giống như một loại bản năng!
Nanh vuốt sắc bén đến mức tận cùng, khứu giác bén nhạy, lực lượng cường đại, bộc phát ra lực lượng kinh người, thiên phú chiến đấu kinh khủng...
Một đầu yêu thú như thế, nhất định sinh ra vì giết chóc!
Mặc dù ở trước mặt Tô Tử Mặc, hầu tử, Linh Hổ, Tiểu Hạc, thú nhỏ biểu hiện ra cực kỳ nhu thuận đáng yêu.
Nhưng vào lúc đêm khuya vắng người, thú nhỏ sẽ lặng yên đứng dậy, đi lại dò xét trong động phủ, ánh mắt băng lãnh.
Ngẫu nhiên, thú nhỏ sẽ đi ra cửa động phủ ngước nhìn trăng tròn trên đỉnh đầu, toàn thân tản ra một luồng khí tức vô hình, cổ lão thần bí, tang thương xa xăm, tựa như thần linh hành tẩu ở nhân gian trong đêm tối!
"Không bằng... Sau này gọi ngươi là 'Dạ Linh' đi." Tô Tử Mặc lẩm bẩm nói.