Chương 223: Ba chiêu
Cùng thời gian.
Huyết bào thanh niên cố nén cảm giác đau nhói trong đầu, cắn răng nói: "Cẩn thận, trên người Tô Tử Mặc này còn có những vật khác!"
Nhưng khi hắn nói ra câu nói này thì đã chậm rồi.
Trong nháy mắt khi Dạ Linh xuất động, Du Phi cũng có cảm giác, theo bản năng quay đầu, nhìn về phía trước.
Sau đó, con ngươi Du Phi kịch liệt co vào, trái tim đột nhiên ngưng đập!
"Phốc phốc!"
Huyết quang thoáng hiện, hầu kết của Du Phi đã bị Dạ Linh mạnh mẽ bẻ vụn, giật xuống một tảng lớn huyết nhục!
Máu tươi dâng trào, bắn tung toé trên người Tô Tử Mặc.
Không thể không nói, Dạ Linh chọn thời cơ xuất thủ rất hoàn mỹ!
Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, một mạch mà thành.
Trong nháy mắt ngắn ngủi này, Dạ Linh đã thể hiện ra khả năng nắm bắt thời cơ chính xác và khứu giác nhạy cảm, mà loại năng lực này, căn bản không có người nào truyền thụ cho nó.
Đây hoàn toàn chính là một loại bản năng!
Bản năng giết chóc!
Nhìn thấy một màn này, Tô Tử Mặc hoàn toàn sửng sốt.
Trong đầu huyết bào thanh niên trống rỗng, cũng ngây người.
Một trảo này thật sự là quá độc ác!
Cho dù Du Phi là Linh Yêu Kim Đan cảnh, bị trọng thương như thế cũng không sống nổi.
Hai mắt Du Phi trợn trừng, trước ngực đột nhiên bắn ra một ánh sáng màu đen, hắn trở tay đánh ra một quyền, đập tới đầu của Dạ Linh!
Một kích của Linh Yêu Kim Đan cảnh trước khi chết!
Toàn bộ quá trình miêu tả thì dài dằng dặc, nhưng trên thực tế, lại xảy ra trong khoảnh khắc.
Phản ứng của Du Phi đã rất nhanh.
Ngay khi cổ họng của hắn bị một móng vuốt của Dạ Linh bẻ vụn, hắn đã lập tức ra tay, muốn chém giết Dạ Linh tại chỗ!
Động mạch chủ ở cổ họng đều bị chặt đứt, khí huyết xói mòn nghiêm trọng, Du Phi đã ý thức được bản thân hẳn phải chết không nghi ngờ.
Nhưng trước khi chết, hắn nhất định phải chém giết Dạ Linh!
Đối mặt với một quyền do Du Phi đánh tới, Dạ Linh lại nhảy lên, nghiêng đầu, cố sức tránh sang một bên.
"Ầm!"
Dù vậy, một quyền của Du Phi vẫn là nặng nề đánh trúng éo của Dạ Linh.
"Ê a!"
Dạ Linh kêu lên đau đớn, ở vị trí eo rõ ràng đã lõm xuống một mảng lớn.
Cả người noa như là diều đứt dây, bị một quyền đánh trở về, một lần nữa rơi vào trong ngực Tô Tử Mặc.
Dạ Linh nhắm hai mắt, trong miệng không ngừng khạc ra lấy máu tươi, đã hoàn toàn lâm vào hôn mê.
Thấy cảnh này, Tô Tử Mặc vô cùng đau lòng.
Dạ Linh mới sinh ra không đủ một tháng, thực lực chân chính khi so sánh cùng Linh Yêu Kim Đan cảnh thì thực sự còn kém nhiều lắm.
Nó cũng chỉ có thể so với đứa trẻ mấy tuổi, trong tay nắm chủy thủ, mặc dù cũng có lực lượng có thể giết chết người trưởng thành, nhưng còn lâu mới là đối thủ của người trưởng thành.
Trên thực tế, nếu không phải Du Phi bị trọng thương, khí huyết không ngừng xói mòn, lực lượng chợt giảm mạnh.
Thì một quyền vừa rồi này rất có thể đã đánh nát người Dạ Linh!
Đánh ra một quyền này, dườn như đã tiêu hao hết chút sinh mệnh lực cuối cùng của Du Phi.
"Thiếu... Chủ, nhanh... Đi!"
Sắc mặt Du Phi tái nhợt, yết hầu vỡ vụn, cố gắng gằn rõ từng chữ, dù đứt quãng, nhưng vẫn đang nỗ lực há miệng nói.
Vừa mới nói xong bốn chữ, bịch một tiếng, Du Phi ngửa đầu ngã ngược trên mặt đất, hai mắt vô thần, nơi yết hầu chảy ra máu tươi nhuộm đỏ mặt đất rồi.
Tô Tử Mặc lại bỏ Dạ Linh vào trong ngực, nhìn về phía huyết bào thanh niên đối diện, ánh mắt đầy lạnh lẽo, bắn ra sát ý mãnh liệt!
Lúc này, trạng thái của Tô Tử Mặc cũng không tốt.
Mặc dù được sự giúp đỡ của Dạ Linh, hắn thoát ra khỏi khống chế tinh thần của thuật Huyết Nô.
Nhưng trong thời gian này tiêu hao rất lớn, thể xác tinh thần của hắn vô cùng mỏi mệt, cũng mệt không kém gì ác chiến một trận với cao thủ hàng đầu.
Mà trạng thái của huyết bào thanh niên cũng không ổn.
Quá trình thi pháp thuật Huyết Nô bị phá đám, lại bị lực lượng phản phệ, bây giờ trong đầu huyết bào thanh niên, chỉ thấy đau nhói từng cơn, tinh thần có chút hoảng hốt.
Trạng thái hai người đều rất kém, nếu thực sự bắt đầu chém giết, hươu chết vào tay ai, còn chưa nói chắc được.
Nhưng nhìn thấy nhìn thấy tử trạng của Du Phi, nghe được lời nói trước khi chết của Du Phi, huyết bào thanh niên đã sinh lòng thoái ý.
Hơn nữa hắn là ai chứ?
Thiếu chủ của Huyết Nha cung, thân phận vô cùng tôn quý!
Cần gì phải đánh tới mức sống chết với tên Trúc Cơ tu sĩ trước mắt này
Chỉ cần tạm thời tránh thoát khỏi người này, đợi mấy Kim Đan chân nhân từ trên chiến trường nơi xa chạy đến, kẻ này nhất định phải chết!
Nghĩ đến đây, trong lòng huyết bào thanh niên đã có quyết định.
Lui!
Nhưng lúc này, Tô Tử Mặc đã nhìn tới, ánh mắt lăng lệ như đao như kiếm, hung ác đến cực điểm, giống như có thể xé huyết bào thanh niên thành mảnh nhỏ!
Loại ánh mắt này, hoàn toàn không phải ánh mắt của một Nhân tộc.
Mà giống như một con hung thú thượng cổ đang đói khát, hung tàn, bạo ngược, huyết tinh!
Huyết bào thanh niên run lên, dũng khí dần yếu đi, theo bản năng lui lại nửa bước.
"Ầm!"
Chính là nửa bước này đã giúp khí thế của Tô Tử Mặc phóng đại.
Sau đó, Tô Tử Mặc phóng ra Lê Thiên Bộ, lấn người xông lên, bắn ra lực khí huyết, trở tay đánh ra một quyền, hóa thành đại ấn, từ trên trời giáng xuống!
Trong mắt Tô Tử Mặc đều là lạnh lùng, không có một chút ý muốn lưu thủ nào.
Mới khi nãy, hắn suýt nữa đã bị huyết bào thanh niên khống chế tâm thần, trở thành Huyết Nô.
Dạ Linh bị trọng thương, không rõ sống chết.
Đệ tử Trúc Cơ cảnh tinh nhuệ nhất của Phiêu Miểu phong, đã hao tổn hơn phân nửa.
Trưởng lão tông môn cũng đã chết mất hai người.
Tưng món nợ máu này, đều muốn huyết bào thanh niên trước mắt dùng mệnh để trả!
"Cứu ta!"
Huyết bào thanh niên quá sợ hãi, hét lên một tiếng, bàn tay rơi vào trong túi trữ vật, lấy ra một tấm thuẫn bằng bạch cốt.
Rót linh lực vào, thuẫn bạch cốt trong nháy mắt đã lớn lên, huyết bào thanh niên vội vàng vứt ra ngoài, ngăn trên đỉnh đầu.
Dũng khí của huyết bào thanh niên đã yếu đi, căn bản không dám trực diện chiến đấu, chỉ có thể bị động phòng ngự.
Hắn thấy chỉ cần hắn có thể chống đơc được mười hiệp, Kim Đan chân nhân ở trên chiến trường cách đó không xa nhất định sẽ có đến đây trợ giúp, cứu được hắn rồi, thuận tiện giết Tô Tử Mặc.
...
Trên chiến trường Kim Đan, mười Kim Đan chân nhân của Huyết Nha cung do Bành Việt dẫn dầu, vây quanh Văn Hiên cùng Vu trưởng lão không ngừng tấn thế công, đã hoàn toàn khống chế cục diện.
Nếu không có Văn Hiên phóng ra Kim Đan dị tượng chống đỡ, hai người sớm đã bỏ mình từ lâu.
Nhưng phóng thích Kim Đan dị tượng, sẽ tiêu hao rất nhiều linh lực.
Văn Hiên không chống đỡ được bao lâu.
Nghe được tiếng kêu cứu, sắc mặt Bành Việt biến đổi.
"Nhanh đi trợ giúp thiếu chủ, thiếu chủ tuyệt đối không thể có việc!"
Bành Việt chỉ vào hai Kim Đan chân nhân, lớn tiếng nói.
Hai Kim Đan chân nhân này vội vàng bứt ra, đạp không mà đi, nhanh chóng chạy về phía huyết bào thanh niên ở nơi xa.
Thế cục phát triển chính như huyết bào thanh niên đoán định.
Khi hắn kêu cứu, quả thật có Kim Đan chân nhân đến đây trợ giúp.
Nhưng huyết bào thanh niên tính sai một chuyện...
Ầm!
Khi nắm đấm của Tô Tử Mặc rơi vào tấm thuẫn bạch cốt, lập tức có một tiếng vang thật lớn vang lên.
Tấm thuẫn run rẩy kịch liệt, phía trên hiện ra từng vết rách, quang mang ảm đạm xuống.
Tấm thuẫn bằng bạch cốt lại bị một quyền của Tô Tử Mặc đánh nát đi!
Tê!
Sắc mặt huyết bào thanh niên đại biến, hít một hơi khí lạnh.
Ngay sau đó, thân hình Tô Tử Mặc lấp lóe, xuất hiện trước người huyết bào thanh niên.
Trong mắt Tô Tử Mặc vô cùng lạnh lẽo, giơ hai tay ra, đưa tay về phía trước, chế trụ hai tay của huyết bào thanh niên, rồi đột nhiên dùng sức xé rách.
Đồng thời quỳ gối tiến lên, giống như một đầu Thần Câu phi nước đại tiến lên!
Thần Câu Phân Thây!
Xoẹt xẹt!
Huyết vụ tràn ngập.
"A!"
Huyết bào thanh niên hét thảm một tiếng, Tô Tử Mặc mạnh mẽ vặn hai cánh tay của hắn xuống!
Sau Thần Câu Phân Thây, chính là Thần Câu Chà Đạp!
Tô Tử Mặc quỳ gối đâm vào ngực huyết bào thanh niên, mượn lực nhảy lên.
Hai chân đặt lên cổ họng của hắn, đạp liền hai lần lên trên đầu, cả người Tô Tử Mặc đã vượt qua huyết bào thanh niên, không hề dừng lại.
Hai đại sát chiêu nối tiếp nhau, có thể xưng là hoàn mỹ!
Khi Tô Tử Mặc rơi xuống đất, huyết bào thanh niên cũng ngửa mặt ngã ngược trên mặt đất.
Ngực lõm vào, yết hầu vỡ vụn, máu thịt trên mặt be bét, gương mặt bị giẫm nát bts, dĩ nhiên đã khí tuyệt bỏ mình!
Huyết bào thanh niên nghĩ sai một chuyện.
Tô Tử Mặc giết hắn, căn bản không cần mười hiệp, mà là... Ba hiệp!