Chương 224: Một tia sinh cơ
Trong nháy mắt khi huyết bào thanh niên vẫn lạc, ở Hắc Nha sơn cách nơi đây mười mấy vạn dặm, đột nhiên bắn ra một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng, giống như mạt thế giáng xuống.
Mỗi sinh linh ở Hắc Nha sơn đều bị dọa đến mức câm như hến, nằm im trên đất không dám nhúc nhích.
"Ai!"
"Rốt cuộc là ai!"
"Dám giết đệ tử của ta!"
Sâu trong Hắc Nha sơn, bên trong một tòa cung điện lớn, truyền ra tiếng rống trầm thấp, ẩn chứa vô tận sát ý và lửa giận.
"Ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh, nghiền xương thành tro!"
Ầm!
Sau một tiếng vang đinh tai nhức óc, cả tòa cung điện đều đang kịch liệt lay động, màn sương máu xung quanh càng nồng đậm, gần như hóa thành thực chất.
Cả tòa cung điện dường như đang nổi lơ lửng trong biển máu, như ẩn như hiện.
Một bóng người từ trong cung điện vọt ra, đột nhiên há miệng dùng sức khẽ hấp!
Rầm rầm!
Biển máu phun trào, biến thành một vòng xoáy khổng lồ, nước biển liên tục không ngừng tràn vào trong miệng của người kia.
Trong nháy mắt, biển máu xung quanh đã biến mất không thấy gì nữa.
Một trung niên nam tử đạp không mà đứng, mái tóc đen dài, gương mặt gầy gò, mặc trường bào màu đỏ sậm, hai mắt lóe lên u lục sắc, lóe ra quang mang quỷ dị.
"Cạc cạc!"
Trong Hắc Nha sơn, đột nhiên vang lên tiếng kêu chói tai khó nghe.
Lúc đầu, tiếng thét này còn ở phía chân trời, nhưng trong nháy mắt đã xuất hiện ở gần.
Một con quạ đen kịt, hai mắt huyết hồng vỗ mạnh hai cánh, xẹt qua trên không Hắc Nha sơn, nhanh chân chạy đến.
Đây là Vương của đàn Huyết Nhãn Ô Nha ở Hắc Nha sơn.
Huyết Nha Vương!
Ban đầu khi cung chủ Huyết Nha cung đi vào Hắc Nha sơn, kẻ hắn thu phục đầu tiên chính là con quạ đen này.
Đi theo cung chủ Huyết Nha cung, con quạ đen này chiếm được không ít chỗ tốt, bây giờ tu vi của nó đã tương đương với Nguyên Anh cảnh đỉnh phong!
"Chủ nhân!"
Huyết Nha Vương xuất hiện trên không cung điện, sau đó đột nhiên hạ xuống, lắc mình biến hoá, đến khi hạ xuống đất đã hóa thành một áo bào đen tu sĩ, quỳ trên mặt đất, thần sắc cung kính.
"Đi, theo ta ra ngoài một chút."
Ánh mắt cung chủ Huyết Nha cung băng lãnh, lạnh giọng nói ra: "Ta ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là ai dám động đến đệ tử của ta! Ta muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu!"
...
Đông Lăng cốc.
Huyết bào thanh niên bỏ mình, ngã trong vũng máu.
Thời gian đánh ba chiêu, chẳng qua chỉ tốn mấy tức thời gian.
Hai Kim Đan chân nhân đến đây tiếp viện còn chưa kịp đuổi tới, căn bản không cứu được huyết bào thanh niên!
Thấy cảnh này, hai vị Kim Đan chân nhân ngây ra tại chỗ.
Hai người giống như nghĩ tới điều gì kinh khủng, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, cực kỳ khó coi, thân thể khẽ run rẩy.
Huyết bào thanh niên này là chân truyền đệ tử duy nhất của cung chủ Huyết Nha cung.
Bọn hắn che chở huyết bào thanh niên đuổi tới Đông Lăng cốc, bây giờ, huyết bào thanh niên lại chết thảm ở đây, cung chủ Huyết Nha cung nóng giận lên, rất có thể sẽ khai đao với bọn hắn đầu tiên!
Cơ hội sống sót duy nhất của bọn hắn, chính là phải bắt được thanh sam tu sĩ cách đó không xa kia.
Chỉ khi bắt sống được người này, áp giải hắn đến trước mặt cung chủ Huyết Nha cung, bọn hắn mới có hi vọng sống sót.
Bạch! Bạch!
Hốc mắt hai người đều đỏ, mặt mũi tràn đầy sát khí, linh lực trong đan điền điên cuồng vận chuyển, tốc độ đạt đến cực hạn, toàn lực phi nhanh về phía Tô Tử Mặc.
Một bên khác, Tô Tử Mặc dùng ba chiêu giết chết huyết bào thanh niên, gần như đã tiêu hao hết một chút thể lực còn sót lại, lúc này đang thở hổn hển từng ngụm.
Ba chiêu này, dù là tính nối tiếp, lực lượng, hay thời cơ xuất thủ, đã đều là cực hạn mà hắn có thể phát huy ra.
Chính diện giao thủ, đơn đả độc đấu, cưỡng ép chém giết một Trúc Cơ bốn mạch.
Chiến tích như thế, cho dù Tô Tử Mặc ở trạng thái đỉnh phong, cũng chưa chắc có thể làm được.
Nếu không phải hắn tu luyện Luyện Tạng thiên đến tiểu thành, bộc phát ra lực khí huyết cường thịnh, hơn nữa huyết bào thanh niên lại rụt rè, khí thế yếu đi nhiều, thì thắng thua trận này cũng khó mà định liệu.
Tô Tử Mặc chém giết huyết bào thanh niên, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua hai Kim Đan chân nhân cách đó không xa đang chạy đến, trong mắt lóe lên một tia đùa cợt.
Hưu!
Tô Tử Mặc vung tay áo, cực phẩm phi kiếm bắn ra.
Xoẹt xẹt!
Lợi dụng phi kiếm, Tô Tử Mặc đầu tiên là xé rách lồng ngực của Du Phi, lấy ra nội đan yêu thú ở bên trong, thuận tay kéo xuống túi trữ vật của hai người, ném tất vào trong túi trữ vật của chính mình.
Sau đó, thân kiếm lướt nhanh, lại một kiếm cắt xuống đầu của huyết bào thanh niên.
"Người này đã chết, đầu hắn nằm trong tay ta, muốn thì tới lấy đi, ha ha ha ha!"
Trong tay Tô Tử Mặc nắm chặt đầu của huyết bào thanh niên, ngửa mặt lên trời cười to, thanh âm vang dội truyền khắp tứ phương.
Bởi vì vị trí của Tô Tử Mặc khá xa, đã đến gần biên giới Đông Lăng cốc.
Hơn nữa hắn dùng ba chiêu để giết huyết bào thanh niên, tốc độ quá nhanh, trừ hai Kim Đan chân nhân đang chạy tới kia, người khác cũng không chú ý đến.
Mà bây giờ, tiếng hô của Tô Tử Mặc không ngừng vang vọng ở Đông Lăng cốc, đám người bên rong nghe được rõ ràng.
Tu sĩ hai phe đang kịch liệt chiến đấu có một thoáng dừng lại.
Dù là tu sĩ Huyết Nha cung, hay đệ tử của Phiêu Miểu phong, mặc kệ tu vi cao thấp, đều theo bản năng liếc về phía Tô Tử Mặc.
Ngay sau đó, thần sắc đám người đại biến!
Chỉ là đám đệ tử Phiêu Miểu phong lóe lên vẻ vui mừng.
Mà đám người Huyết Nha cung lại như cha mẹ chết đi, sắc mặt trắng bệch.
"Bắt sống người này cho ta, tuyệt đối không thể để hắn chạy trốn!"
Bành Việt nổi giận gầm lên một tiếng.
Lúc này còn thừa lại tám Kim Đan chân nhân của Huyết Nha cung đang vây giết Văn Hiên cùng Vu trưởng lão.
Bây giờ nghe Bành Việt rống lên như thế, lại có hai Kim Đan chân nhân rời khỏi chiến trường, chạy như bay về phía Tô Tử Mặc.
"Phốc phốc phốc!"
Áp lực của Văn Hiên chợt giảm, thừa dịp một Kim Đan chân nhân của đối phương thất thần, lực lượng dị tượng bắn mạnh ra.
Vô số giọt mưa nhỏ dài rơi trúng trên thân người này, trong nháy mắt đã đâm xuyên thân thể của người nọ, trên thân người này đã thủng trăm ngàn lỗ.
Ánh mắt người này ảm đạm, rơi xuống từ giữa không trung.
Bành Việt cắn răng, vốn định tự mình tiến đến bắt Tô Tử Mặc, bây giờ lại đành phải ở lại tại chỗ.
Bành Việt nuốt vào một đống đan dược, điên cuồng vận chuyển linh lực, phát động thế công như mưa to gió lớn muốn mau chóng xử lý xong Văn Hiên cùng Vu trưởng lão.
Trên bầu trời, đám Huyết Nhãn Ô Nha vốn đang vây công hơn bốn mươi đệ tử Phiêu Miểu phong còn sót lại, bây giờ lại đột nhiên kéo nhau cùng đánh tới Tô Tử Mặc, hai mắt màu đỏ tươi.
Mấy trăm Trúc Cơ tu sĩ của Huyết Nha cung, cũng dời đi hơn phân nửa số lượng người.
Kể từ đó, áp lực của đám người Phiêu Miểu phong đột nhiên giảm đi rất nhiều.
Đám người đột nhiên thấy được một tia sinh cơ, một đường ánh sáng!
Bởi vì huyết bào thanh niên chết đi, thế cục đã xảy ra một chút biến hóa vi diệu.
Chiến trường loạn thành một bầy.
Mặc kệ như thế nào, Tần Vũ và Kỷ Thành Thiên đều là đệ tử truyền thừa của Phiêu Miểu phong, một người là Trúc Cơ năm mạch, một kẻ là Trúc Cơ bốn mạch, thực lực khá cường đại.
Chỉ cần có thể nhân cơ hội này, giết ra khoit Đông Lăng cốc, đưa tin cho tông môn, đám người bọn hắn đều có hy vọng sống sót!
Một bên khác, có bốn Kim Đan chân nhân đã nhanh chóng xông về phía Tô Tử Mặc!
Huyết Nhãn Ô Nha trên bầu trời, kéo toàn bộ tới vây giết, hơn một nửa Trúc Cơ tu sĩ trên mặt đất cũng giết tới.
Đại quân cuồn cuộn thế này, gần như đã tạo thành một cơn sóng dữ, mãnh liệt mà tới!
Đứng trước cơn sóng cuồn cuộn này, Tô Tử Mặc trở nên vô cùng nhỏ bé, gần như sẽ bị một đám người và đàn Huyết Nhãn Ô Nha phô thiên cái địa đang lao tới bao phủ.
Kết cục của hắn có thể tưởng tượng ra.