Chương 226: Không có chỗ để trốn
Tô Tử Mặc ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân gân cốt như muốn nứt ra, hắn cố chịu đựng đau đớn, thận trọng lấy Dạ Linh từ trong ngực ra, ôm ở trước ngực.
Hắn không yên tâm Dạ Linh.
Cho dù yết hầu của Du Phi bị cào nát trước khiến khí huyết xói mòn nhanh chóng, nhưng dù sao Du Phi cũng là Linh Yêu Kim Đan cảnh, trước khi chết phản kích lại một quyền cũng cực kì khủng bố!
Cho dù Tô Tử Mặc và Dạ Linh đổi chỗ cho nhau, hắn cũng không dám chắc bản thân có thể sống sót.
Nhưng khi Tô Tử Mặc lấy Dạ Linh ra, vừa nhìn xuống lại thấy sửng sốt một chút.
Ở trong Đông Lăng cốc, Tô Tử Mặc tận mắt nhìn thấy Dạ Linh bị Du Phi đánh trúng eo, thân thể đều bị bóp méo, trong miệng khạc ra máu tươi, rõ ràng là nội phủ bị thương nặng, không rõ sống chết.
Mà bây giờ, thân thể Dạ Linh đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Dạ Linh cuộn lại trước ngực Tô Tử Mặc, trong miệng cũng không chảy máu nữa, hô hấp chậm chạp vững vàng.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Tử Mặc, Dạ Linh đột nhiên ngẩng đầu, nháy mắt nhỏ tròn tròn đen như mực giống như đá quý, đầy linh tính nhìn Tô Tử Mặc.
Một người một thú nhìn nhau.
"Ha ha!"
Nhìn thấy Dạ Linh không việc gì, Tô Tử Mặc lộ vẻ vui mừng, nhịn không được cười ra tiếng.
"Ê a!"
Giống như cảm nhận được vui sướng trong lòng Tô Tử Mặc, Dạ Linh cũng há miệng kêu một tiếng, đáp lại hắn.
Tô Tử Mặc ôm Dạ Linh, cẩn thận kiểm tra một phen.
Tô Tử Mặc kinh ngạc phát hiện, năng lực tự lành của Dạ Linh rất mạnh!
Mặc dù cũng chưa khỏi hẳn, nhưng vết thương trong nội phủ của nó đã bắt đầu khép lại, xương cốt đứt gãy cũng đã nối lại cùng một chỗ.
Phải biết rằng, từ lúc trốn ra khỏi Đông Lăng cốc đến bây giờ, Dạ Linh đều không nuốt bất luận linh đan diệu dược gì, hoàn toàn dựa vào khả năng của thân thể chính mình để chữa trị cùng điều chỉnh.
Từ khi Dạ Linh sinh ra đến bây giờ, tính ra cũng chưa đầy một tháng...
Đương nhiên, tiềm lực của Dạ Linh càng lớn, điều kiện để trưởng thành lại càng hà khắc!
Nếu như con non là hung thú, cha mẹ của nó tất nhiên cũng đều là thuần huyết hung thú, vô cùng cường đại, có thể vì con non mà chuẩn bị ra đầy đủ thức ăn và tài nguyên.
Mà bây giờ, Tô Tử Mặc vẫn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, có thể cung cấp cho Dạ Linh thực sự không nhiều.
Tô Tử Mặc lấy từ trong túi trữ ra viên nội đan của Du Phi, đặt ở dưới mũi Dạ Linh, muốn cho nó ăn.
Vừa rồi nếu không có Dạ Linh tập sát, bây giờ hắn đã rơi vào tình cảnh trở thành Huyết Nô huyết bào thanh niên.
Cho nên, đút cho Dạ Linh viên nội đan này, Tô Tử Mặc không hề do dự hay đau lòng gì.
Dạ Linh khẽ động mũi hít hít một cái, sau đó lại hắt xì, quyết đoán quay đầu đi, nhếch miệng, trong mắt tràn đầy vẻ ghét bỏ...
"y..."
Thấy cảnh này, Tô Tử Mặc cũng bó tay rồi.
Viên nội đan này có thể coi là vật quý nhất mà hắn có.
Không nghĩ tới, người ta lại chướng mắt!
"Ngươi giỏi rồi, đồ tốt như vậy đều không ăn."
Trở về từ cõi chết, lại nhìn thấy Dạ Linh đã khỏe lại, tâm tình Tô Tử Mặc thật tốt, nhịn không được cười mắng một câu, tiện tay cất nội đan yêu thú đi, chuẩn bị để bản thân dùng.
"Trước tiên phải buông ngươi ra, ta ra ngoài bố trí một chút trận pháp, chúng ta tạm thời ở trong này tránh né mấy ngày."
Tô Tử Mặc nói với Dạ Linh một câu.
Không ngờ Dạ Linh lại co người, không ngừng chui vào trong lồng ngực của Tô Tử Mặc, giống như nơi đó mới thoải mái nhất.
Tô Tử Mặc không có cách nào khác đành nhét nó vào trong ngực, sau đó đi tới cửa động, bắt đầu bày trận.
Thiêu đốt một phần ba huyết dịch, bây giờ Tô Tử Mặc đã cực kỳ suy yếu.
Nhưng hắn vẫn không dám nghỉ ngơi.
Nhất định phải giành giật từng giây, bố trí ra mấy trận pháp, Tô Tử Mặc mới có thể yên tâm được.
Vừa mới khắc hoạ ra mấy trận văn, Tô Tử Mặc đột nhiên dừng động tác lại, trong lòng xuất hiện một cảm giác cực kỳ quỷ dị, giống như là bị người theo dõi!
Không có nguy hiểm gì, cũng không có bất kỳ báo động nào.
Nhưng Tô Tử Mặc lại cảm giác không thích hợp.
Giống như ở xung quanh đây, trong một xó xỉnh bí ẩn nào đó, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn!
Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh tiếp tục khắc hoạ trận văn, nhưng tinh thần lại không ngừng dò xét chung quanh, muốn tìm được khởi nguồn của cảm giác không tốt này.
Một lúc lâu sau, Tô Tử Mặc không thu hoạch được gì.
"Ảo giác "
Ánh mắt Tô Tử Mặc lấp lóe, nhíu mày trầm tư.
Nếu như là ảo giác còn tốt, nhưng nếu không phải...
Nhưng đúng lúc này, trong ngực Tô Tử Mặc khẽ động, Dạ Linh vươn đầu nhỏ ra.
"Ê a!"
Dạ Linh kêu một tiếng.
Tô Tử Mặc đang rơi vào trầm tư nên cũng không để ý đến tiếng kêu của Dạ Linh.
"Ê a! Ê a!"
Dạ Linh kêu mãi mà thấy Tô Tử Mặc không để ý đến nó, lại kêu thêm hai tiếng, vươn tay nhẹ nhàng chạm chạm vào ngực Tô Tử Mặc một chút, móng vuốt sắc bén lại không hề vươn ra.
"Sao thế? "
Tô Tử Mặc tỉnh táo lại, cúi đầu hỏi một câu.
Chỉ thấy Dạ Linh ngửa đầu, đang nhìn lên bầu trời phơng hướng, ánh mắt băng lãnh, trong con ngươi đen nhánh kia mơ hồ phản chiếu ra một điểm nhỏ.
"Ừ"
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở trên bầu trời, đang có một điểm đen ẩn trong mây mù, như ẩn như hiện.
Khoảng cách này, nếu là Trúc Cơ tu sĩ bình thường thì căn bản sẽ không nhìn rõ ràng, vật đang bay múa giữa bầu trời kia là cái gì.
Nhưng thị lực của Tô Tử Mặc rất mạnh, vừa nhìn đã nhận ra điểm đen kia, chính là một con Huyết Nhãn Ô Nha!
Không chỉ như vậy, ở bên trong mây mù, có càng nhiều điểm đen hơn, đang tụ tập về phương hướng này.
Có Huyết Nhãn Ô Nha làm hoa tiêu, chẳng mấy chốc sẽ có Kim Đan chân nhân tìm tới nơi đây!
Sau lưng Tô Tử Mặc đột nhiên nổi lên một cỗ hàn khí.
Hắn căn bản cũng không cắt đuôi được truy binh phía sau!
Nếu không phải hắn cảm giác không thích hợp, Dạ Linh lại phát hiện đầu nguồn ở đâu, chỉ sợ lát nữa hắn bị vây giết ở đây, chết cũng không biết chuyện gì xảy ra!
Trốn!
Phản ứng đầu tiên của Tô Tử Mặc chính là tiếp tục trốn.
Nhưng thiên hạ rộng lớn, lại có thể chạy trốn tới đâu?
Số lượng Huyết Nhãn Ô Nha nhiều lắm, lại thêm tốc độ phi hành rất nhanh, khứu giác linh mẫn, dù Tô Tử Mặc chạy trốn tới chỗ nào, đều không tránh được sẽ bị đuổi kịp.
Huyết Nhãn Ô Nha chính là tai mắt của đối phương, ở khắp mọi nơi.
Như thế Tô Tử Mặc lúc nào cũng nằm trong sự giám thị của đối phương!
Không có chỗ để trốn!
Huống chi, bây giờ trạng thái của Tô Tử Mặc cực kém, trước đó huyết dịch thiêu đốt mất còn chưa khôi phục.
Làm sao bây giờ
Tô Tử Mặc nhắm hai mắt, cố gắng giữ bình tĩnh để tìm cách phương pháp phá cuộc.
Hắn tin tưởng, nhất định có biện pháp, có thể né qua giám thị của Huyết Nhãn Ô Nha!
Một lúc sau, Tô Tử Mặc đột nhiên mở hai mắt ra, trong lòng đã có biện pháp.
Tô Tử Mặc lấy viên yêu thú nội đan từ trong túi trữ vật ra, một hơi nuốt xuống.
Tô Tử Mặc chuẩn bị lại một lần nữa phóng thích ra thuật Huyết Độn!
Liên tục hai lần dùng thuật Huyết Độn, ý nghĩa là sẽ thiêu đốt mất hai phần ba huyết dịch, có khả năng rất lớn sẽ mất mạng.
Nhưng Tô Tử Mặc không có lựa chọn nào khác.
Hắn đành phải sớm nuốt vào yêu thú nội đan để phòng bất trắc.
Tô Tử Mặc đã suy yếu đến cực hạn, nếu như không phóng thích ra thuật Huyết Độn, hắn trốn không được bao xa, tất nhiên sẽ bị Kim Đan chân nhân phía sau đuổi kịp.
Tô Tử Mặc lại lấy từ trong túi trữ vật ra một tấm địa đồ, cẩn thận phân biệt phương hướng.
Rất nhanh, Tô Tử Mặc thu bản đồ lại, vận chuyển thuật Huyết Độn, thân hình hóa thành một đạo huyết quang, hơi thay đổi phương hướng, một đường chạy như điên!