Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 227: Sông Cơ Thủy

Chương 227: Sông Cơ Thủy
Lần này, Tô Tử Mặc không còn là chạy trốn chẳng có mục đích nữa.
Muốn né được giám thị của Huyết Nhãn Ô Nha, cũng chỉ có một nơi.
Sông Cơ Thủy!
Dù sao Huyết Nhãn Ô Nha vẫn chỉ là Trúc Cơ cảnh Linh Yêu, chưa kết thành nội đan, không thể chuyển từ hô hấp bên ngoài thành hô hấp bên trong, tự nhiên cũng cũng không thể chui vào bên trong sông Cơ Thủy.
Tô Tử Mặc lại khác.
Hắn đồng tu Tiên Yêu, mặc dù cũng không có nội đan, nhưng lại có thể lợi dụng linh lực, hình thành bên ngoài cơ thể một lồng sáng, ngăn cách nước sông.
Trên bản đồ thể hiện sông Cơ Thủy chảy khắp toàn bộ cương vực của Đại Chu vương triều.
Điểm cuối mà sông Cơ Thủy chảy tới chỗ nào, đầu nguồn lại ở chỗ nào, không có người nào biết, trên bản đồ cũng không biểu hiện.
Những chuyện này không quan trọng, việc Tô Tử Mặc cần phải làm là chui vào bên trong Sông Cơ Thủy, xuôi dòng nước chảy, như vậy hắn có thể triệt để tránh được sự truy tung của Huyết Nhãn Ô Nha.
Tô Tử Mặc một đường chạy vội, truy tinh cản nguyệt, đến sáng sớm ngày thứ hai rốt cuộc đã tới bờ sông Cơ Thủy.
Vừa mới đến nơi, sắc mặt Tô Tử Mặc tái nhợt, ý thức cũng dần dần mơ hồ.
Nếu không phải Tô Tử Mặc sớm nuốt vào viên yêu thú nội đan kia, sau hai lần liên tục thi triển thuật Huyết Độn thì hiện tại hắn đã là một người chết.
Cho dù thể chất cường đại hơn nữa, cũng không chịu được chuyện thiêu đốt hai phần ba tinh huyết!
Lần này, thân thể của hắn tiêu hao gần như hết sạch.
Dưới chân Tô Tử Mặc lảo đảo, không thể khống chế thân hình, mất đi cân bằng, cả người đổ xuống phía trước, rơi vào trong nước sông.
"Ừng ực ừng ực!"
Trên mặt sông liên tiếp bắn ra bọt khí.
Tô Tử Mặc bị nước sông sặc nên hơi tỉnh lại, vội lắc lắc đầu, giãy dụa cố đứng dậy, ngược lại khôi phục một chút thanh tỉnh.
Dạ Linh từ trong ngực Tô Tử Mặc chui ra ngoài, ở trong nước sông bơi qua bơi lại một lát.
Nhìn bộ dạng này rõ ràng thuỷ tính của Dạ Linh cũng không tệ!
Tô Tử Mặc cắn chặt răng, ôm lấy Dạ Linh, miễn cưỡng ngưng tụ ra lồng sáng bằng linh lực, thả người nhảy lên, cả người chui vào bên trong sông Cơ Thủy, biến mất không thấy gì nữa.
Nước sông lạnh buốt.
Đối với một người đã thiêu đốt hơn một nửa huyết mạch mà nói, cảm giác lạnh buốt này đã chuyển hóa sang lạnh lẽo thấu xương!
Toàn thân Tô Tử Mặc run rẩy, mở to hai mắt, ôm Dạ Linh không ngừng lặn xuống.
Tô Tử Mặc cố gắng nâng cao tinh thần, không dám khinh thường, tay trái nắm cực phẩm phi kiếm, không ngừng dò xét bốn phía.
Bên trong sông Cơ Thủy cũng không phải nơi đất lành gì.
Trình độ hung hiểm trong này, tuyệt đối không kém gì rừng rậm đại hoang!
Ở trong sông Cơ Thủy cũng có rất nhiều yêu thú cường đại sinh tồn.
Nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ chôn thây ở đây!
Tô Tử Mặc không dám lặn quá sâu.
Bình thường ở mực nước sông càng sâu, yêu thú qua lại sẽ càng cường đại.
Bây giờ, ở chung quanh Tô Tử Mặc, phần lớn đều là một chút Linh thú vừa mới bắt đầu tu hành đạt tới Ngưng Khí cảnh, yêu thú sống dưới nước chủng loại phong phú, làm cho người hoa mắt.
Những linh thú này chỉ dám nhìn thoáng qua từ xa, không có Linh thú nào dám tuỳ tiện tiến lên.
Đột nhiên!
Những linh thú này giống như là bị kinh hãi, lập tức giải tán, tốc độ trốn đi cực nhanh!
Cùng lúc đó, trong lòng Tô Tử Mặc vang lên báo động.
Lúc này nước sông phun trào, một cột nước to lớn bắn đến, đằng đằng sát khí, thanh thế cuồn cuộn!
Linh Yêu!
Linh Yêu Trúc Cơ cảnh xuất hiện!
Coong! Coong! Coong!
Tô Tử Mặc cố nén cảm giác đau nhói trong đan điền, cưỡng ép rót vào linh lực.
Thân kiếm run rẩy không ngừng.
Tô Tử Mặc kích phát cực phẩm phi kiếm trước, muốn huyết chiến một phen với con Linh Yêu này, nhưng trong lòng đột nhiên này ra một ý tưởng, trở tay thu phi kiếm vào.
Xoạt!
Linh thú rẽ nước bơi tới, lúc này Tô Tử Mặc đã thấy rõ ràng.
Thanh Giáp Ngạc!
Thanh Giáp Ngạc là yêu thú tương đối thường gặp bên trong sông Cơ Thủy, bởi vì toàn thân có lớp sừng như áo giáp vậy, kiên cố không phá vỡ nổi, hơn nữa còn có thân thể khổng lồ nên tên là Thanh Giáp Ngạc.
Thanh Giáp Ngạc ở trong nước có tốc độ cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, đã bơi đến trước người Tô Tử Mặc.
Trong thời khắc này, Tô Tử Mặc cảm giác không phải mình đang đối mặt với một con yêu thú sống dưới nước, mà là đang đối mặt với một ngọn núi.
Soạt!
Thanh Giáp Ngạc đi tới trước mặt Tô Tử Mặc, không hề nghĩ ngợi, trong nháy mắt mở ra miệng thú, nhẹ nhàng nuốt Tô Tử Mặc xuống.
Đứng trong miệng Thanh Giáp Ngạc, Tô Tử Mặc lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé, lại cực kỳ trấn định.
Mắt thấy Thanh Giáp Ngạc muốn khép miệng lại, Tô Tử Mặc một lần nữa lấy ra cực phẩm phi kiếm, kích phát ra bốn đạo Linh Văn phía trên, lạnh giọng nói: "Ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích!"
Lúc này, bàn tay Dạ Linh cũng ra móng vuốt, nhẹ nhàng rơi vào trên đầu lưỡi Thanh Giáp Ngạc.
Còn chưa dùng sức, đầu lưỡi của Thanh Giáp Ngạc đã đổ máu.
"Hiện tại ngươi nghe ta nói!"
Tô Tử Mặc đứng trong miệng Thanh Giáp Ngạc, chậm rãi nói ra: "Hiện tại ngươi ven theo sông Cơ Thủy, bơi về phía hạ du đi, ta tạm thời mượn bụng của ngươi dùng một lát.
"Chờ thương thế trong cơ thể ta khỏi hẳn, tự nhiên sẽ rời đi. Hơn nữa ta đồng ý với ngươi, tuyệt đối không tổn thương tính mệnh của ngươi!"
Thanh Giáp Ngạc đã tu luyện tới cấp bậc Linh Yêu, đã sớm mở ra linh trí.
Tô Tử Mặc tin tưởng, Thanh Giáp Ngạc này tuyệt đối nghe hiểu được lời nói của hắn.
Quả nhiên, sau một chút do dự, Thanh Giáp Ngạc vẫn gật đầu.
Lựa chọn này rất tốt.
Một là nó lựa chọn tin tưởng Tô Tử Mặc.
Hoặc hiện tại nó sẽ phải chết!
Tô Tử Mặc ôm Dạ Linh, theo yết hầu Thanh Giáp Ngạc, một đường trượt vào trong bụng Thanh Giáp Ngạc.
Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc bóp nát phù lục phòng ngự cấp hai mà Lãnh Nhu cho hắn.
Một chùm sáng bao phủ chung quanh Tô Tử Mặc.
Trong bụng Thanh Giáp Ngạc, mặc dù có vẻ hơi tanh hôi, nhưng đây là một chỗ không có người quấy rầy, một chỗ ẩn thân hoàn mỹ để có thể ổn định tinh thần, nghỉ ngơi lấy lại sức!
Nếu như Tô Tử Mặc ôm Dạ Linh bơi trong sông Cơ Thủy, Tô Tử Mặc căn bản không thời gian chữa thương.
Sắp xếp như thế này, coi như nhất cử lưỡng tiện.
Tô Tử Mặc dự định tạm thời ở trong bụng Thanh Giáp Ngạc, chờ thương thế của hắn cùng Dạ Linh khỏi hẳn, lại rời đi nơi đây, trực tiếp trở lại trên bờ.
Thanh Giáp Ngạc lắc đầu vẫy đuôi, bơi xuôi theo dòng nước sông, biến mất tại chỗ.
...
Ba ngày sau đó.
Trên không sông Cơ Thủy, vô số Huyết Nhãn Ô Nha đang lượn vòng, lít nha lít nhít, che khuất bầu trời.
Mấy người Bành Việt tham gia trận chiến ở Đông Lăng cốc đứng ở bên bờ, nhìn nước sông chảy siết bên dưới, sắc mặt khó coi, trầm mặc không nói.
Trước khi xuất phát, bọn hắn có mười Kim Đan chân nhân.
Mà bây giờ, cũng chỉ còn lại sáu người.
Sắc mặt của Bành Việt vàng vọt, giống như bị thương không nhẹ, còn chưa kịp chữa thương đã vội đuổi tới nơi đây.
Trúc Cơ tu sĩ, cũng giảm mất một nửa.
"Dát —— dát!"
Cũng không lâu lắm, từ phía chân trời xa xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu chói tai.
Tất cả Huyết Nhãn Ô Nha đều dừng lại một chút, ngay sau đó ở trên bầu trời phân ra hai bên, giống như là cung nghênh một tồn tại cường đại gì đang đến!
Không bao lâu sau, một con Huyết Nha Vương thân hình khổng lồ, cả người đen nhánh chạy nhanh đến.
Trên lưng nó, còn có một vị nam tử trung niên khoác trường bào màu đỏ ngòm, chắp hai tay sau lưng, gương mặt gầy gò, ánh mắt âm trầm.
"Bái kiến cung chủ!"
Đám người Huyết Nha cung vội vàng quỳ xuống mặt đất, cúi thấp đầu, toàn thân run rẩy, không dám đối mặt cùng cung chủ Huyết Nha cung.
Bành Việt cắn răng, lấy dũng khí nói ra: "Khởi bẩm cung chủ, thuộc hạ..."
Bành Việt kể lại mọi chuyện xảy ra ở Đông Lăng, một năm một mười nói một lần.
Nhưng trên thực tế, rốt cuộc Du Phi chết như thế nào thì không có người nhìn thấy.
Đây cũng là điểm mê hoặc lớn nhất trong chuyện này!
Nếu như Du Phi không chết, có Linh Yêu Kim Đan cảnh bảo vệ, thiếu chủ Huyết Nha cung tự nhiên cũng sẽ không chết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất