Chương 236: Thoát khốn
Hai bóng người lảo đảo nghiêng ngã từ trong khu rừng Thái Cổ xông ra, đi tới trước biển xương trắng.
"Đa tạ chủ nhân cứu mạng."
Huyết Nha Vương nói với vẻ đầy sợ hãi.
Lần này, nếu như không có cung chủ Huyết Nha cung, với thực lực của hắn thì căn bản là không thể vượt qua khu rừng Thái Cổ này.
Cung chủ Huyết Nha cung gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua đám di chủng hung thú trong rừng dần dần lui lại, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Xuyên qua khu rừng Thái Cổ này, với thực lực Phản Hư cảnh của hắn cũng phải cẩn thận.
Nếu là thật sự gặp phải bá chủ trong khu rừng này, hắn cũng chỉ có thể rút lui.
"Chủ nhân, chúng ta còn muốn đuổi theo sao, tiểu tử kia chỉ là Trúc Cơ tu sĩ, thật có thể xuyên qua khu rừng Thái Cổ này sao?" Trong câu nói của Huyết Nha Vương rõ ràng chứa đầy nghi vấn.
Cung chủ Huyết Nha cung nhìn khắp bốn phía, chú ý tới một chút dấu vết của đám tu sĩ Thiên La tông, Tử Vân Tông lưu lại, gật đầu nói: " Ừ, vận khí của kẻ này không tệ, hẳn là lẫn trong đám người, may mắn trốn ra được."
Cung chủ Huyết Nha cung híp hai mắt, nhìn qua biển xương trắng trước mắt, im lặng không nói.
Sâu trong đáy mắt của Huyết Nha Vương lóe lên một tia rung động.
Nhiều bạch cốt như vậy, chồng chất thành biển.
Hơn nữa còn là bạch cốt từ thời đại Thái Cổ lưu lại, đến nay còn chưa thối rữa, chủ nhân của những bạch cốt, vào năm đó lại có được sức mạnh cường đại đến mức nào
"Chủ nhân, chúng ta phải xuyên qua biển xương trắng này sao?" Huyết Nha Vương đứng bên thận trọng hỏi.
Nếu nơi đây không có tung tích của Tô Tử Mặc, theo lý mà nói thì Tô Tử Mặc kia hẳn là đã đi vào trong biển xương trắng này.
Nhưng chẳng biết tại sao, đối mặt với biển xương trắng này, trong lòng Huyết Nha Vương luôn cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Cung chủ Huyết Nha cung lắc đầu, nói: "Ta dùng bí pháp điều tra vị trí của hắn một chút."
"Huyết chú dẫn!"
Cung chủ Huyết Nha cung quát khẽ một tiếng, trong mắt phóng ra một tia sáng âm u.
Tia sáng này đen như mực, vừa bắn ra giữa không trung, đã ngưng tụ ra một ký tự màu xanh lục, tản ra sóng sức mạnh quỷ dị.
"Ồ"
Cung chủ Huyết Nha cung khẽ ồ một tiếng, ký tự dần dần tán đi.
Huyết Nha Vương hỏi: "Chủ nhân, sao rồi ạ? "
Cung chủ Huyết Nha cung nhíu chặt lông mày, lắc đầu nói: "Chuyện này rất vô lý, vị trí của kẻ này, hẳn là đã xuyên qua biển xương trắng! Hắn chỉ là một Trúc Cơ tu sĩ, làm sao có thể vượt qua nơi này? "
"Chẳng lẽ, thân phận của kẻ này còn có lai lịch gì khác?"
Ánh mắt Cung chủ Huyết Nha cung lấp lóe, rơi vào trầm tư.
"Ngươi chờ ở đây, chính ta đi xem một chút."
Cung chủ Huyết Nha cung dặn Huyết Nha Vương một câu, sau đó một mình đi vào rìa biển xương trắng, trong miệng ngâm xướng một đoạn thần chú thần bí.
Ngay sau đó, cung chủ Huyết Nha cung khẽ cắn đầu lưỡi, phun ra một giọt tinh huyết.
Giọt máu tươi này được thần chú thần bí kia tác động, biến thành một lồng ánh sáng màu đỏ ngòm, bao phủ chung quanh người Cung chủ Huyết Nha cung.
Cung chủ Huyết Nha cung bước vào biển xương trắng!
Đi chưa được mấy bước, biển xương trắng giống như có cảm ứng, biển xương bắt đầu cuồn cuộn sóng trào.
Vô số bạch cốt từ trên mặt đất vọt lên, ngưng tụ ra từng hung thú bằng bạch cốt cường đại ở giữa không trung, dữ tợn doạ người, ở lỗ thủng trên xương đầu toát ra hỏa diễm thần bí.
Rống!
Từng tiếng gầm gừ vang lên trong biển xương trắng, phong vân biến sắc.
Huyết Nha Vương đứng ở rìa biển xương trắng nhìn thấy cảnh này, hai chân đều bị dọa đến mềm nhũn.
Lấy tu vi của hắn, tự nhiên có thể rõ ràng cảm nhận được, trên người những hung thú bằng bạch cốt này tỏa ra khí tức vô cùng khủng bố.
Những hung thú bằng bạch cốt này, tùy tiện lao ra một đầu đều có thể dễ như trở bàn tay xé hắn thành mảnh nhỏ!
Cung chủ Huyết Nha cung trong vòng vây của đám hung thú bằng bạch cốt, thần sắc vẫn bình tĩnh, tiếp tục đi về phía trước.
Những hung thú bằng bạch cốt nhìn chằm chằm vào cung chủ Huyết Nha cung, cẩn thận phân biệt một chút huyết vụ trên người hắn, chần chờ hồi lâu mới dần dần tán đi, một lần nữa rơi xuống trong biển xương trắng, khôi phục lại bình tĩnh.
...
Ngay khi Cung chủ Huyết Nha cung phóng thích ra bí thuật, dò xét vị trí của Tô Tử Mặc.
Ở phần cuối của biển xương, dưới chân một tòa ngọn núi, trong hai mắt Tô Tử Mặc hiện ra một tia xanh nhạt, trong đầu đột nhiên truyền đến từng cơn đau nhói.
Ngay sau đó, trước mắt Tô Tử Mặc hoa lên, lần thứ hai nhìn thấy huyết bào thanh niên đã chết ở trong tay hắn, đang nhìn hắn cười quỷ dị!
Cảm giác đau nhói này và ảo giá kia chỉ lóe lên đã biến mất.
Cũng không lâu sau, biển xương trắng sau lưng truyền đến một trận xao động, giống như lại có sống người xâm nhập vào.
"Thế mà đã truy tới tận nơi này "
Sắc mặt Tô Tử Mặc rất khó coi.
Hắn vốn cho là chỉ dựa vào khu rừng Thái Cổ kia cũng đủ để chặn lại những truy binh sau lưng hắn.
Nhưng bây giờ xem ra, đối phương vẫn có thể bước vào biển xương trắng!
Hiện tại chỉ có hai tình huống.
Nếu như đối phương có năng lực xuyên qua biển xương trắng, vậy hắn hẳn là nhất định phải chết.
Còn tình huống thứ hai, chính là hung thú bằng bạch cốt trong biển xương trắng sẽ giết chết toàn bộ những truy binh này!
Tô Tử Mặc không dám đánh cược.
Tô Tử Mặc nhìn thoáng qua sợi dây thừng trói trên người mình, thủ tìm cách cởi bỏ nhưng lại phát hiện không có một chút dấu hiệu buông lỏng nào.
Tô Tử Mặc trong bóng tối cười lạnh, đột nhiên bộc phát ra khí huyết.
Ầm ầm!
Huyết mạch trong cơ thể lao nhanh, một luồng yêu khí nồng nặc bắn ra, huyết nhục tràn đầy, gân cốt lay động, thân hình Tô Tử Mặc tăng vọt!
Ông!
Thừng Trói Yêu sáng chói hừng hực, trong nháy mắt đã áp chế khí huyết của Tô Tử Mặc xuống!
"Hả!"
Tô Tử Mặc biến sắc, kêu lên một tiếng đau đớn.
Thừng Trói Yêu không hề buông lỏng, ngược lại càng siết chặt vào trong thân thể của Tô Tử Mặc hơn khiến máu tươi chảy ra, nhiễm đỏ thanh sam.
Tô Tử Mặc vội vàng bình ổn khí huyết, để thân hình khôi phục lại trạng thái bình thường.
Vết thương trên người bị Thừng Trói Yêu siết ra cũng không nặng, chỉ bị thương ngoài da.
Với năng lực tự chữa lành cường đại của Tô Tử Mặc, rất nhanh là có thể khôi phục.
Nhưng phải thoát khốn như thế nào mới là một vấn đề khó giải quyết.
Tô Tử Mặc cũng không thể thực sự đứng im ở nơi này đần độn chờ tên tu sĩ áo bào xám kia trở về, giúp hắn cởi Thừng Trói Yêu.
Chỉ sợ khi đó hắn đã là một người chết.
Trong đầu Tô Tử Mặc lóe lên linh quang.
Nếu chính diện đấu sức, không thể tránh thoát, không bằng dùng dịch cân súc cốt!
Trong cơ thể Tô Tử Mặc truyền đến từng tiếng đùng đùng loạn hưởng, gân cốt cùng vang lên.
Thân hình Tô Tử Mặc dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được đang nhanh chóng thu nhỏ.
Trong nháy mắt, thân hình của Tô Tử Mặc đã co lại chỉ còn cao một thước, cực kỳ thấp bé!
Nhưng khiến Tô Tử Mặc giật mình chính là Thừng Trói Yêu cũng thay đổi theo không ngừng co vào, vẫn quấn chặt trên người Tô Tử Mặc, căn bản không có cách tránh thoát!
Chỗ lợi hại của Thừng Trói Yêu chính là ở đây.
Bởi vì sau khi yêu thú tu luyện ra nội đan, có thể cải biến dung mạo thân hình, dù thân thể yêu thú khổng lồ cỡ nào, đều có thể biến thành hình thái nhân tộc.
Nhưng bị Thừng Trói Yêu trói lại, dù ngươi biến hóa thế nào cũng không thể tránh thoát!
Tô Tử Mặc đã không cách nào.
Đúng lúc này, Dạ Linh lại nhảy lên, móng vuốt sắc bén lóe hàn quang lạnh lẽo, ôm lấy một đoạn dây thừng, không ngừng xé rách!
Sau một lát, Thừng Trói Yêu đã đứt!
Một đoạn dây thừng đứt gãy, quang mang trên Phược Yêu Thằng dần ảm đạm xuống, từ trên người Tô Tử Mặc rơi xuống.
Tô Tử Mặc mừng rỡ trong lòng.
"Ê a!"
Dạ Linh thúc giục kêu một tiếng, quay người đi, gấp rút chạy lên phía trên núi.
Tô Tử Mặc vội vàng đuổi theo.