Chương 240: Sơn băng địa liệt
Cung chủ Huyết Nha cung dựa vào chỉ dẫn của lực huyết chú, đi tới trước cửa sơn động giữa sườn núi này.
"Cửa động này..."
Ngửa đầu nhìn qua cửa hang động khổng lồ này, dưới đáy mắt của cung chủ Huyết Nha cung lóe lên một tia kiêng kị, thần sắc do dự.
"Kẻ này sẽ không thực sự chạy đến bên trong chứ? "
Cung chủ Huyết Nha cung khẽ nhíu lông mày, ánh mắt lấp lóe, trong lúc nhất thời không quyết định chắc chắn được.
Lấy thân phận của hắn, cố xuyên qua khu rừng Thái Cổ và biển xương trắng, chưa chắc đã chọc giận những sinh linh khủng bố ở nơi này, cùng lắm thì cuối cùng bài lộ ra thân phận.
Nhưng nếu đặt chân vào trong hang động này, tuyệt đối sẽ dẫn tới họa sát thân!
Ngay khi Cung chủ Huyết Nha cung đang do dự, phía sau ngọn Thần Sơn này, đột nhiên truyền đến một khí tức cực kỳ kinh khủng, sát ý lạnh thấu xương ùn ùn kéo tới!
Cảm nhận được luồng khí tức này, Cung chủ Huyết Nha cung biến sắc.
...
Trong chỗ sâu nhất của sơn động.
Tu sĩ áo bào xám cầm mỗi mảnh vỏ trứng, liếm đi liếm lại ba lần.
Trong mặt vỏ trứng sạch sẽ, thậm chí có thể phản chiếu ra bóng người, hoàn toàn có thể làm gương để soi.
Tô Tử Mặc nhìn mà trợn mắt hốc mồm.
Tô Tử Mặc cúi đầu nhìn Dạ Linh một chút, trong lòng thầm nghĩ nói: "Coi như để Dạ Linh liếm, chỉ sợ cũng không liếm được sạch sẽ như vậy, người này là chó à? "
Hắn làm sao biết, chỉ một chút chất lỏng dính trên vỏ trứng này đã để tu sĩ áo bào xám cảm thấy điên cuồng!
Cỗ năng lượng này quá mức thuần túy nồng đậm, không có một chút tạp chất nào, nếu thân thể có thể hấp thu toàn bộ, nhất định nhục thân sẽ được thay đổi rõ ràng.
Tu sĩ áo bào xám nghiến răng nghiến lợi, u oán nhìn Tô Tử Mặc cùng Dạ Linh, trong lòng càng nghĩ càng giận.
Một người một thú này ăn nhiều như vậy, thân thể cũng không chứa được luôn, há miệng là phun ra hào quang, thật sự là lãng phí!
Cho người ăn thì cũng thôi đi, thế mà còn cho chó ăn! ! !
Tô Tử Mặc đứng ở một bên vẫn cau mày, nỗi bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Hắn đã sớm muốn rời khỏi nơi đây, nhưng tu sĩ áo bào xám căn bản không có dự định để hắn rời đi.
Rơi vào đường cùng, Tô Tử Mặc chỉ có thể chờ ở đây, nhìn tu sĩ áo bào xám giống như bị điên không ngừng liếm láp vỏ trứng.
Mắt thấy tu sĩ áo bào xám còn muốn lại liếm một lần, Tô Tử Mặc thực sự nhịn không được, thăm dò mà hỏi: "Đạo hữu, nếu không ngươi mang theo những vỏ trứng này đi, trở về lại liếm "
Tu sĩ áo bào xám dừng lại, khóe miệng co quắp, trong mắt bốc hỏa.
Liếm vỏ! ! !
Ta mẹ nó vì sao phải liếm vỏ
Còn không phải là bởi vì ngươi và con chó đen của ngươi! ! !
Không đợi tu sĩ áo bào xám tức giận, Tô Tử Mặc nhắc nhở: "Ta thật sự không biết trong quả trứng dựng dục ra sinh linh gì, nhưng ta biết, hiện tại nếu chúng ta không đi, hẳn là phải chết không nghi ngờ!"
Tu sĩ áo bào xám bĩu môi, vẫn chưa thỏa mãn liếm môi một cái.
Tu sĩ áo bào xám liếc nhìn Tô Tử Mặc, mặt lộ vẻ khinh thường, không để ý khoát tay nói: "Sửa lại một chút, là ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ, ta sẽ không chết."
Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày.
Tu sĩ áo bào xám giống như lại nghĩ đến cái gì, nói ra: "Đúng rồi, còn muốn sửa lại một chút, cho dù bây giờ ngươi bỏ chạy cũng không kịp rồi. Quả trứng này bị ngươi ăn, tất nhiên đã kinh động tới sinh linh ở nơi này, coi như ngươi lên trời xuống đất, cũng khó thoát khỏi cái chết!"
"Đừng quên, ngươi cũng ăn."
Tô Tử Mặc chỉ vỏ trứng trong tay tu sĩ áo bào xám, cười lạnh nói: "Ta cũng không tin, sinh linh nơi này sẽ tha cho ngươi một mạng."
"Ha ha."
Tu sĩ áo bào xám cười cười, lắc đầu nói: "Ngươi không cần phải để ý đến, ta tự có thủ đoạn rời khỏi nơi đây, ngươi ở nơi này thành thành thật thật chờ chết đi."
Nghe được câu này, vẻ mặt Tô Tử Mặc không thay đổi gì, nhưng trong đầu lại nahnh chóng suy nghĩ.
Hô!
Nhưng đúng lúc này, một cỗ khí tức cực kỳ kinh khủng đột nhiên kéo tới, bao phủ chung quanh ngọn núi này, từ bên ngoài cửa hang mãnh liệt kéo đến!
Ngang! Ngang! Ngang!
Ngay sau đó, tiếng rống cao vút vang vọng từ chân trời ở phía sau ngọn núi cuồn cuộn kéo đến, tốc độ cực nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã đi tới gần!
Tô Tử Mặc từng sinh tồn ròng rã một năm ở Thương Lang sơn mạch, thấy qua vô số yêu thú.
Nhưng hắn chưa từng nghe qua tiếng gầm nào như thế.
Đại khí, mênh mông, chấn động trời đất, cuồn cuộn thập phương!
Trong tiếng gầm này còn ẩn chứa lực lượng vô tận và lửa giận!
Ầm ầm!
Cả ngọn núi cũng bắt đầu lay động, trong sơn động dần hiện ra từng vết rách, vô số khói đá vụn lăn xuống, bụi bặm nổi lên bốn phía.
Đây mới thật là sơn băng địa liệt!
Chỉ một tiếng gầm gừ đã khiến một ngụn núi rung động, thậm chí còn sắp đổ sụp!
Trong tiếng rống kinh khủng này, thân thể Tô Tử Mặc bỗng nhiên bắn ra một đám mưa máu, bên ngoài cơ thể mặt nứt ra, hiện ra từng vết máu, nhìn thấy mà giật mình.
Tô Tử Mặc kêu lên một tiếng đau đớn, đầu đau như muốn nứt, sắc mặt trắng bệch.
m thanh này có lực chấn động quá kinh khủng!
Thân thể này của Tô Tử Mặc, so với nhục thân của đại đa số Kim Đan chân nhân, còn cường đại cứng rắn hơn.
Mà bây giờ trong tiếng gầm gừ này, nhục thân của Tô Tử Mặc lại suýt nữa nổ tung!
Gân cốt trong cở thể nứt ra, trong xương cốt hiện ra từng vết rách, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động đến sai lệch.
Nếu Tô Tử Mặc chưa tu luyện Luyện Tạng thiên, ở trong tiếng gầm gừ này, có lẽ trong nháy mắt hắn sẽ hóa thành một đám mưa máu, thi hài vô tồn!
Nhưng khi thân thể Tô Tử Mặc bị trọng thương, ở trong cơ thể hắn lại bắn ra một luồng năng lượng tinh nguyên, dung nhập vào huyết nhục, gân cốt, xương cốt, vào trong ngũ tạng lục phủ.
Thân thể Tô Tử Mặc vốn không chứa được nhiều tinh nguyên như vậy.
Nhưng sau lần trọng thương này, đã gián tiếp làm nguồn năng lượng tinh nguyên kia dữ trữ bên trong huyết nhục Tô Tử Mặc.
Chỉ chờ ngày sau chậm rãi luyện hóa những năng lượng này.
Tình huống của Dạ Linh cũng không khá hơn bao nhiêu.
Bị tiếng rống này chấn động đến mức toàn thân nhuốm máu, hấp hối.
Nhưng dù vậy, Dạ Linh cũng không có nửa điểm e ngại.
Nếu như lúc này Tô Tử Mặc cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện ra, lúc này ánh mắt của Dạ Linh cực kỳ đáng sợ, thâm thúy đen kịt, tản ra sát cơ thăm thẳm!
Cùng lúc đó, chung quanh tu sĩ áo bào xám, đột nhiên dâng lên một màn sương tối tăm mờ mịt.
Trong sương mù lộ ra một khí tức cổ phác mênh mông, giống như trở về nơi khởi nguồn của thiên địa, tu sĩ áo bào xám đặt mình vào trong đó, chính là thần linh duy nhất!
"Kim Đan dị tượng!"
Mặc dù Tô Tử Mặc không phải Kim Đan chân nhân, nhưng cảm nhận được cỗ khí tức này, lập tức đánh giá ra lai lịch của màn sương này.
Tô Tử Mặc từng nhìn thấy hai loại Kim Đan dị tượng.
Một loại là Phiêu Miểu Kiếm Vũ của thủ tọa Linh phong-Văn Hiên, một loại khác là Thực Cốt Hắc Phong của một Kim Đan chân nhân thuộc thế lực thần bí.
Loại dị tượng như màn sương này, là loại thứ ba Tô Tử Mặc nhìn thấy.
Trong cảm ứng của Tô Tử Mặc, Kim Đan dị tượng của tu sĩ áo bào xám tản ra sóng sức mạnh rõ ràng mạnh hơn hai loại trước nhiều lần!
Thậm chí Tô Tử Mặc còn có cảm giác, cho dù hai loại Kim Đan dị tượng trước liên thủ, đều chưa hẳn có thể đối địch lại Kim Đan dị tượng của tu sĩ áo bào xám.
Chênh lệch giữa các Kim Đan dị tượng có thể nghĩ ra.
"Hóa ra người này đúng là Kim Đan chân nhân."
Trong đầu Tô Tử Mặc hiện lên một suy nghĩ.
Lấy Khuy Linh thuật điều tra tu vi cảnh giới cỉa tu sĩ áo bào xám, biểu hiện là Trúc Cơ sơ kỳ, điều này căn bản không chính xác.
Trong tiếng gầm gừ mạnh mẽ này, tu sĩ áo bào xám nhíu chặt lông mày, bị ép phóng xuất ra Kim Đan dị tượng để ngăn cản.