Chương 241: Chịu oan ức
Tiếng rống tiếp tục không bao lâu đã biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng một luồng uy áp càng kinh khủng hơn bao phủ xuống chung quanh ngọn núi này!
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Giống như có một sinh linh to lớn hạ xuống đỉnh núi, ngọn núi to lớn lay động một cái, lúc nào cũng có thể đổ sụp!
Lúc này còn muốn chạy đi, căn bản chính là người si nói mộng.
Tô Tử Mặc nhìn về phía tu sĩ áo bào xám, hắn tin tưởng cho dù tu sĩ áo bào xám là Kim Đan chân nhân, cũng tuyệt đối không trốn thoát được!
Chỉ thấy tu sĩ áo bào xám không chút hoang mang, từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm vải rách màu tối.
Thân hình tu sĩ áo bào xám lấp lóe, đi vào trong góc, trùm tấm vải rách lên trên người mình.
Dưới cái nhìn nhìn chăm chú của Tô Tử Mặc, tu sĩ áo bào xám lại biến mất không thấy gì nữa, ngay cả khí tức cũng biến mất, giống như đã hòa làm một thể với góc tường vậy, không lộ ra một chút vết tích nào!
Nếu không tận mắt nhìn thấy, Tô Tử Mặc căn bản không thể tin được.
Ggiống như tu sĩ áo bào xám đột nhiên biến mất giữa hư không vậy!
Nhưng Tô Tử Mặc biết tu sĩ áo bào xám vẫn còn ở nơi đây, chỉ tránh ở bên trong góc hẻo lánh kia.
Tấm vải rách này nhìn như không đáng giá gì, nhưng lại có thể giấu giếm tung tích, thậm chí là ẩn tàng khí tức, để không bị người khác phát hiện!
Đây chính là chỗ dựa của tu sĩ áo bào xám.
Trong nháy mắt, trong hang động cũng chỉ còn lại một mình Tô Tử Mặc lẻ loi trơ trọi, bên cạnh còn một đống vỏ trứng bị đánh nát, phía trên đã bị liếm sạch sẽ.
Mặc kệ ai nhìn thấy một màn này, trong nháy mắt đều sẽ đoán ra chân tướng.
Tô Tử Mặc không có thời gian suy nghĩ nhiều, sinh linh mạnh mẽ trên đỉnh núi kia lúc nào cũng đều có thể giáng xuống!
Thân hình Tô Tử Mặc khẽ động, cũng đi tới trong góc tu sĩ áo bào xám tránh né, mặt không thay đổi đứng bên cạnh.
Tu sĩ áo bào xám đã trốn thạt kỹ, vốn đang chờ xem Tô Tử Mặc làm trò cười, bây giờ nhìn thấy một màn này, lập tức giật nảy mình.
Kiện bảo bối trên người của hắn này, mặc dù có thể che chắn thân hình, có thể che giấu khí tức, nhưng lại không thể ngăn cản lực lượng trùng kích, chống cự công kích.
Sinh linh trên đỉnh núi kia, nếu là nhìn thấy tất cả cảnh tượng trong huyệt động, chắc chắn sẽ đánh mất lý trí, rơi vào điên cuồng.
Lúc này, nếu sinh linh kia đánh về phía Tô Tử Mặc, dùng một chiêu mang tính chất hủy diệt thì hắn cũng sẽ bị liên lụy!
Trong chốc lát, tu sĩ áo bào xám hiểu rõ ý đồ của Tô Tử Mặc.
"Ta CMN... Đáng chết!"
Trong lòng tu sĩ áo bào xám thầm mắng một tiếng.
Lúc này dù hắn ra tay với Tô Tử Mặc, cũng không còn kịp rồi, vẫn sẽ bại lộ bản thân.
Trong lòng tu sĩ áo bào xám hận không thể dùng một cước đạp bay Tô Tử Mặc, lúc này lại bất đắc dĩ phải nhấc lên vải rách, kéo Tô Tử Mặc vào trong.
Thân hình cùng khí tức của hai người trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Động tác này vừa mới làm xong, một tiếng ầm ầm vang lên, ngọn núi bị một lực lượng khổng lồ va chạm, đỉnh núi đã bị đánh bay, hang động hoàn toàn lộ ra....
Cung chủ Huyết Nha cung vừa mới cảm nhận được luồng khí tức khủng bố này hạ xuống đã ý thức được, lúc này muốn rời đi đã chậm, sẽ chỉ gây nên hiểu lầm.
Khiến hắn cảm thấy may mắn là hắn còn chưa tiến vào bên trong huyệt động này, không đến trở mặt với sinh linh ở nơi này.
Hơn nữa, dựa theo chỉ dẫn của huyết chú, tên Tô Tử Mặc kia chính là đang trốn ở trong huyệt động này.
Chờ sinh linh trong di tích Thái Cổ này đến đây, kẻ này trời cao không có đường chạy, địa ngục không có cửa vào, bị chắn trong huyệt động, hẳn là phải chết không nghi ngờ!
Nếu thuận lợi, hắn lộ ra thân phận, đối phương hẳn là sẽ không làm khó hắn.
Hắn cũng có thể bình yên vô sự rời khỏi nơi đây, chuyến này hữu kinh vô hiểm.
Ngang! Ngang! Ngang!
Đúng như Cung chủ Huyết Nha cung dự đoán, sau khí tức khủng bố này, chính là từng tiếng gầm gừ mạnh mẽ đanh thép, cao vút trong mây, xuyên kim liệt thạch.
Gần như chỉ mấy tức sau, sinh linh Thái Cổ này đã hạ xuống ngọn núi này!
Mặc dù trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng khi tận mắt nhìn đến sinh linh Thái Cổ này, con ngươi của cung chủ Huyết Nha cung vẫn co rút lại, trái tim kịch liệt nhảy lên.
Sinh linh Thái Cổ này cũng không lộ ra toàn toàn.
Nhưng chỉ là một nửa thân thể, xoay quanh ở trên ngọn núi, đã có thể bao phủ cả một ngọn núi cao vút trong mây lại!
Thân thể cường tráng khổng lồ xoay quanh một vòng ngọn núi, khoảng chừng dài mấy trăm trượng, phía trên mọc đầy vảy màu xanh, lóe ra quang mang lạnh lùng.
Keng! Keng!
Ở dưới thân thể, còn nhô ra một đôi móng vuốt to lớn, khớp xương nhô lên, sắc bén đến cực điểm, gắt gao móc trên ngọn núi, trong nháy mắt đã chọc thủng ngọn núi!
Sinh linh Thái Cổ này từ trên cao nhìn xuống, trừng lớn một đôi mắt, tản ra hàn quang thăm thẳm, che kín sát cơ.
Dưới cằm sinh linh Thái Cổ có râu, há to miệng, lộ ra răng nanh bén nhọn đáng sợ, bên mép chảy xuống nước bọt sền sệch, mặt mũi dữ tợn.
Rồng!
Đây thực sự là một con rồng!
Cung chủ Huyết Nha cung từng thấy bên trong một số cổ tịch hình thái của rồng, nhưng bây giờ thật sự nhìn thấy, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.
Trong cổ tịch miêu tả không bằng một phần vạn tận mắt nhìn thấy!
Trên cổ tịch cùng lắm chỉ có thể miêu tả được hình dáng bên ngoài tương tự, nhưng uy nghiêm và khí thế đặc biệt của Long tộc thì không có bút mực nào có thể miêu tả được.
Nếu như lúc này Tô Tử Mặc có thể nhìn thấy Thần Long này, tất nhiên sẽ nhớ tới một sự kiện.
Lúc trước tiến vào Di tích Thái Cổ, tu sĩ áo bào xám đã từng nói qua: "Ta đã thấy được cả Chân Long, mặc dù chỉ liếc nhìn, nhưng cũng đủ rung động! Một khối lân phiến, đều lớn hơn thân thể của chúng ta, móng vuốt kia còn dài hơn so với phi kiếm của chúng ta, còn muốn sắc bén bén nhọn hơn!" Lời nói này, lúc ấy không ai coi là thật.
Nhưng bây giờ nhìn lại, dáng vẻ của con Thần Long này so với lời miêu tả của tu sĩ áo bào xám thì chỉ có hơn chứ không kém!
Thần Long không dùng bao nhiêu sức, trong nháy mắt đã đánh bay cả nửa ngọn núi, tất cả bên trong hang động đều bại lộ trước mắt Thần Long.
Cung chủ Huyết Nha cung nhìn thoáng qua, sắc mặt trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch.
Không có ai!
Sâu trong hang động một mảnh hỗn độn, một quả trứng rồng to lớn bị đạp vỡ đến chia năm xẻ bảy, chất lỏng bên trong đã biến mất không thấy gì nữa, vỏ trứng đều bị liếm lấy sạch sẽ.
Nhưng, nhưng không có ai!
Nói đúng ra là còn có một người, đó chính là hắn.
Một quả trứng rồng, bị người kahcs ăn.
Mà hiện trường, trừ một đầu Thần Long vừa mới chạy đến, cũng chỉ còn lại có một mình hắn.
Hết đường chối cãi!
Cung chủ Huyết Nha cung có chút mơ hồ, kết quả này hoàn toàn khác dự đoán của hắn.
Thần Long nhìn thấy vỏ trứng rơi trên đất, bên trong mắt rồng lóe lên sát ý vô tận và lửa giận, gần như muốn phun ra.
Cung chủ Huyết Nha cung đột nhiên cảm giác được sát ý lạnh thấu xương mãnh liệt kéo đến!
"Không, không phải ta."
Cung chủ Huyết Nha cung đã hoàn toàn luống cuống.
Mặc dù hắn có tu vi Phản Hư cảnh, có thể xưng là Phản Hư đạo nhân, ở Đại Chu vương triều gần như không có địch thủ, nhưng đối mặt với một đầu Long tộc trưởng thành, thì vẫn là dữ nhiều lành ít!
Tu sĩ áo bào xám trốn ở trong góc cũng hơi ngơ ngác.
Tại sao lại nhảy ra một người
"Người này đúng là xui xẻo, chuyên nghiệp chịu oan ức, thế mà chạy tới đúng lúc này, thời gian tính đủ chuẩn..." Trong lòng tu sĩ áo bào xám thầm nhủ.
Hai người Tô Tử Mặc trốn ở trong góc, không nhúc nhích, cũng không dám xốc lên vải rách để xem tình huống bên ngoài.
Nhưng nghe động tĩnh bên ngoài truyền tới, Tô Tử Mặc cũng đoán được đại khái.
Người vừa lên tiếng này, hẳn là người đuổi giết hắn!
Tô Tử Mặc rất muốn xốc tấm vải rách lên, nhìn xem hình dạng người này, cũng muốn nhìn xem sinh linh Thái Cổ này đến tột cùng là gì.
Nhưng hắn vẫn giữ lý trí, nhịn xuống.
Lúc này, một chút động tác nhỏ đều có thể khiến hai người bị lộ ra!