Chương 247: Vương thành Đại Chu
Sau khi Lâm Huyền Cơ rời đi, Tô Tử Mặc lại lấy ra địa đồ, cẩn thận so sánh.
Sau một lúc, Tô Tử Mặc kinh ngạc phát hiện, nơi đây lại là khu vực trung tâm của vương triều Đại Chu, khoảng cách tới Vương thành không tới mười dặm!
Trong di tích Thái Cổ dùng Tiểu Na Di Phù, lại bị truyền tống đến gần Đại Chu Vương thành.
Đánh một trận ở Đông Lăng cốc xong, Tô Tử Mặc vội vàng đào vong, càng ngày càng cách xa Phiêu Miểu phong.
Nếu không có thủ đoạn khác, với tu vi Trúc Cơ cảnh của Tô Tử Mặc, xuất phát từ nơi này, cho dù không ngủ không nghỉ, ngày đêm đi đường, muốn trở lại Phiêu Miểu phong cũng cần mấy tháng thời gian.
Tô Tử Mặc lo lắng an nguy của đám người Phiêu Miểu phong, trầm ngâm một chút, dự định đi tới Vương thành trước để xem thử, có lẽ có thể nghe ngóng được một chút tin tức.
Tô Tử Mặc thu địa đồ về, ôm theo Dạ Linh rồi ngự kiếm lên không, mau chóng chạy về phía Vương thành.
Sau nửa canh giờ, ở ranh giới giữa mặt đất và bầu trời phía trước mặt dần dần hiện ra một tường thành màu đen cao vút trong mây.
Tường thành được dừng từ đất bằng, không ngừng lan tràn sang hai bên trái phải, đưa mắt nhìn mãi vẫn không thấy điểm cuối!
Chỉ đứng từ xa nhìn đã có thể cảm nhận được đại khí mênh mông của tòa thành trì này!
Giống như một đầu Thái Cổ Thần Long, nằm ngang trên đường chân trời.
"Đây chính là Vương thành Đại Chu sao? "
Càng đến gần tòa thành trì này, lại càng cảm nhận được rõ ràng sự hùng vĩ tráng lệ của Vương thành.
Vương thành Yến quốc so sánh với thành trì trước mắt này, thật giống như dùng một phủ đệ so sánh cùng cả tòa thành trì vậy, chênh lệch quá lớn.
Đi tới gần, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết mặt ngoài tường thành bị gió sương mưa tuyết cọ rửa, đã dần cũ kỹ, nhưng tòa thành trì này vẫn sừng sững đứng ở nơi này, kiên cố không gì phá vỡ nổi, vô số năm qua vẫn không thể rung chuyển!
Bởi vì đây là trung tâm của vương triều Đại Chu.
Nơi ở của Thiên tử, kinh đô của vương triều!
Dưới tường thành đối diện với Tô Tử Mặc, có mở ba cửa thành cao lớn, hai bên cửa thành có rất nhiều thủ vệ Vương thành đang đứng, đám người đi qua cửa thành đông như nước chảy, có hơn nửa số người trong đó đều là người tu chân!
" Này, tu sĩ kia, từ Kim Đan cảnh trở xuống, ở trong vương thành cấm phi hành, nhanh xuống đây!"
Đúng lúc này, nơi cửa thành truyền đến tiếng quở trách, cắt đứt suy nghĩ của Tô Tử Mặc.
Vừa đi vừa suy nghĩ nên không để ý, Tô Tử Mặc đã ngự kiếm phi hành đi tới cửa Vương thành, thủ vệ ở cửa Vương thành đang nói với hắn.
Ngay cả các nước chư hầu như Yến quốc, vào trong Vương thành đều có đủ loại quy củ, thì càng không cần phải nói tới tòa thành trì trước mắt này, đấy chính là Vương thành của vương triều Đại Chu !
Tô Tử Mặc thu phi kiếm lại, hạ xuống ở cửa thành, hòa vào trong đám người đi vào nội thành.
Tô Tử Mặc nhìn thật cẩn thận, thủ vệ hai bên cửa Vương thành gặp được người tu chân, đều sẽ thu mười khối Linh thạch xem như lệ phí vào thành.
Luyện Khí sĩ thu dùng mười khối hạ phẩm linh thạch, Trúc Cơ tu sĩ bị thu mười khối Trung phẩm Linh Thạch.
Mà Kim Đan chân nhân có thể trực tiếp vào thành.
Đối với những quy củ này, Tô Tử Mặc không tính chống lại, cũng không muốn gây phiền toái, tiện tay giao cho thủ vệ mười khối Trung phẩm Linh Thạch.
Một người thủ vệ biết Tô Tử Mặc lần đầu tiên tới Vương thành, cũng tốt bụng nhắc nhở một câu, Vương thành có rất nhiều quy củ, để hắn lưu ý nhiều.
Nếu phá hỏng quy củ, nhẹ thì trực tiếp trục xuất khỏi Vương thành, kẻ phạm tội nặng sẽ bị chém đầu răn chúng cũng rất bình thường!
Tô Tử Mặc nói một tiếng cảm ơn rồi đi vào trong thành.
Đi vào trong vương thành, Tô Tử Mặc âm thầm gật đầu.
Linh khí trong vương thành rõ ràng nồng đậm hơn so với phía ngoài.
Hẳn là có cao thủ về trận pháp ra tay bố trí ra một tụ linh trận khổng lồ trong Đại Chu vương triều này, chie có như thế mới có thể đạt tới loại hiệu quả này.
Tô Tử Mặc đi trên đường dài trải đá xanh, lâm vào trầm tư.
Cho dù là Kim Đan chân nhân, cũng không thể đạt tới cấp độ chân chính Tích Cốc, vẫn cần ăn cơm.
Chỉ khi đạt tớ Nguyên Anh cảnh, mới có thể có được pháp lực vô thượng, hấp thu thiên địa tinh hoa, nhật nguyệt chi khí để tẩm bổ nhục thân, mới có thể tích cốc.
Cho nên, trong vương thành Đại Chu, nơi có tin tức linh thông nhất, không có nơi nào hơn quán rượu.
Tô Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn sang bên tay trái cách đó không xa, có một quán rượu tầng hai.
Bây giờ còn chưa tới buổi trưa, bên trong đã có không ít khách nhân, đại đa số người trong đó đều là người tu chân.
Tô Tử Mặc tiến vào tòa tửu lâu này, cũng không lên nhã gian ở lầu hai, mà chọn một vị trí lầu gần cửa sổ, tùy ý gọi một chút thức ăn rồi ngồi xuống.
Cũng không lâu sau, người ở lầu một đã dần dần nhiều hơn.
Không ít tu sĩ tụm năm tụm ba ngồi cùng một chỗ, nghị luận những chuyện gần đây xảy ra trong Tu Chân giới.
Tô Tử Mặc vừa uống rượu, vừa nghiêng tai lắng nghe, cũng không sốt ruột.
Hồi lâu sau, không biết là tu sĩ nào trong đám người đột nhiên nói một câu: "Còn hơn hai năm nữa sẽ tơi thi đấu giữa các tông môn, ta thấy lần này Phiêu Miểu phong thảm rồi."
"Đúng vậy, cũng bởi vì Phiêu Miểu phong xảy ra biến cố lớn như vậy, trên bốn bảng, nhất định trống đi không ít vị trí, đến lúc đó phải nhìn xem ai có thể đoạt được mấy vị trí đó rồi."
"Cũng chưa chắc, ta thấy không ít tông môn cùng tu sĩ đều để mắt tới di tích Thái Cổ, suy nghĩ đi tới tìm một bảo bối. Đến lúc đó, nhất định có thể tỏa sáng trong lần thi đấu giữa các tông môn."
Mọi người ở đây đang nghị luận sôi nổi, không biết từ chỗ nào lại có một thanh sam tu sĩ đột nhiên lên tiếng hỏi: "Ta nghe nói đông đảo Trúc Cơ tu sĩ của Phiêu Miểu phong bị người vây giết ở Đông Lăng cốc, sau đó đệ tử Phiêu Miểu phong thế nào, chạy đi được bao nhiêu người? "
Đông đảo tu sĩ thi nhau ghé mắt, nhìn về phía Tô Tử Mặc đặt câu hỏi, ánh mắt cổ quái.
Tô Tử Mặc ngượng ngùng cười nói: "Tại hạ vẫn luôn ở bên ngoài lịch luyện, vừa mới trở về, cũng là lần đầu tiên nghe nói tới chuyện này."
"Ồ."
Đông đảo tu sĩ giật mình, nhẹ gật đầu.
Có người nói ra: "Lần này vây giết làm Phiêu Miểu phong tổn thương nguyên khí nặng nề, theo ta biết, đông đảo Trúc Cơ đệ tử của Phiêu Miểu phong chỉ chạy thoát được mười mấy người. Tam đại đệ tử truyền thừa trong trận chiến kia đã vẫn lạc hai người."
Dù sao cũng không đến mức toàn quân bị diệt, trong lòng Tô Tử Mặc cũng dễ chịu hơn một chút.
Nhưng hắn vẫn lo lắng cho tiểu mập mạp cùng Lãnh Nhu.
" Kim Đan chân nhân của Phiêu Miểu phong thì sao, bọn hắn thế nào?" Tô Tử Mặc nghĩ nghĩ, lại hỏi.
"Thảm hại hơn!"
Một tu sĩ bên cạnh lắc đầu, nói ra: "Nghe nói Phiêu Miểu phong có năm Kim Đan chân nhân, kết quả là chỉ chạy thoát một người, còn bị trọng thương, không rõ sống chết."
Trong lòng Tô Tử Mặc thầm than.
Đúng như người bên ngoài nói, lần này đả kích đối với Phiêu Miểu phong quá lớn!
Tu sĩ Trúc Cơ cảnh mạnh nhất gần như đã nằm lại Đông Lăng cốc.
Chỉ là không biết, Kim Đan chân nhân chạy trốn ra ngoài là ai, là Văn Hiên thủ tọa hay Vu trưởng lão
Nhưng lúc này, một tu sĩ khác nói ra: "Ta nghe được một tin tức, nghe nói lần này vốn dĩ đệ tử Phiêu Miểu phong một người đều trốn không thoát, kết quả trên chiến trường xuất hiện biến cố. Có một đệ tử Phiêu Miểu phong vì cứu đồng môn, lựa chọn hi sinh chính mình, hấp dẫn đi hơn phân nửa địch nhân..."
" Ừ, ta cũng nghe nói. Người này chết rồi, thực sự là đáng tiếc." Một người khác lắc đầu, mặt lộ vẻ tiếc hận.
Tô Tử Mặc ý thức được, đệ tử Phiêu Miểu phong trong miệng hai người này, hẳn là hắn, chỉ là sự thật hơi khác lời họ nói thôi.
"Kỳ thật, người kia cũng chưa chắc đã chết." Tô Tử Mặc thuận miệng nói một câu.
"Hắc!"
Một người cười lạnh nói: "Bị mấy vị Kim Đan chân nhân truy sát, một đám Trúc Cơ tu sĩ nhìn chằm chằm, như thế còn có thể sống được? "
Một vị tu sĩ khác cũng nói ra: "Nếu như thế còn không chết, ta sẽ bẻ đầu xuống tại chỗ, cho mọi người đá chơi..."