Chương 246: Che đậy Thiên Cơ
"Đồ chó dại nhà ngươi!"
Lâm Huyền Cơ bị dọa đến mức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Vật nhỏ này nhìn không lớn, giống như chỉ vừa mới sinh ra không bao lâu, nhưng khí lực lại không nhỏ, suýt nữa đã kéo quạt xếp từ trong tay của hắn đi!
Lai lịch của cây quạt xếp trong tay Lâm Huyền Cơ không nhỏ, là tượng trưng thân phận cho một mạch này của hắn.
Nếu thật sự đánh mất quạt xếp này, có lẽ ngay cả mệnh của hắn cũng không giữ được.
Lại nói, hắn cũng gánh không nổi chuyện này!
Lâm Huyền Cơ càng nghĩ càng sợ hãi.
Lỡ may quạt xếp bị Dạ Linh cướp đi, hắn trở về biết ăn nói với lão đầu tử thế nào?
Cứ nói quạt xếp mất đi, bị chó tha đi...
Lão đầu tử sẽ đánh chết hắn!
Nghĩ đến đây, Lâm Huyền Cơ trợn mắt nhìn Dạ Linh.
Dạ Linh tự nhiên không sợ gì hắn, trừng mắt nhìn ngược lại.
Một người một thú mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau nửa ngày, Lâm Huyền Cơ rốt cục thua trận, lộ ra nụ cười thân thiện, nói: "Chó dại... Khụ khụ, Dạ Linh, ngươi xem đây là cái gì?"
Nói rồi Lâm Huyền Cơ lại lấy từ trong túi trữ vật ra một cái bình nhỏ, rút nắp bình ra, mùi thuốc nồng nặc lập tức bay ra.
Trong mùi thuốc này còn kèm theo mùi máu tanh nhàn nhạt.
Huyết Nhục Đan!
Huyết Nhục Đan được luyện hóa từ huyết nhục tinh hoa của yêu thú ngưng tụ thành, trong đó kèm theo rất nhiều linh mộc thảo dược, tiến hành chế biến, cuối cùng thành hình, là đan dược yêu thú yêu nhất.
Đẳng cấp của Huyết Nhục Đan được quyết định bởi tại đẳng cấp của yêu thú dùng để luyện hóa.
Bình Huyết Nhục Đan trước mắt này có đẳng cấp không thấp, có thể là nhị giai, thậm chí là đan dược tam giai!
Mặc dù Tô Tử Mặc từng học lướt qua về luyện dược, nhưng nói thật thì hắn cũng chỉ có thể luyện chế ra đan dược nhất giai.
Hơn nữa từ tranh tài ở ngũ phong lần trước xong, hắn cũng không có ý định tiếp tục tốn hao tâm thần và tinh lực dánh cho luyện đan.
Nhất định phải biết lấy hay bỏ!
Khi đẳng cấp đan dược tăng lên, yêu cầu về thủ pháp luyện đan cũng càng ngày càng cao, nội dung trong đan phương càng ngày càng phức tạp.
Tô Tử Mặc không phải Thần, không có nhiều thời gian và tinh lực để làm mọi thứ.
Con đường hắn phải đi vô cùng gian nan, rậm rạp đầy chông gai, trên cơ sở muốn đồng tu Tiên Yêu, thì giữa luyện đan và luyện khí phải chọn một, Tô Tử Mặc chỉ có thể lựa chọn luyện khí.
Nếu đổi lại là Linh Hổ, Tiểu Hạc nhìn thấy bình Huyết Nhục Đan này, đã sớm nhào tới như điên rồi!
Quan tâm gì mấy việc vặt này, cứ ăn trước lại nói.
Còn Dạ Linh lại rất bình tĩnh, nó chỉ hờ hững liếc bình Huyết Nhục Đan kia một cái, nhếch miệng, trong mắt đều là sự khinh thường.
"Mẹ nó!"
Lâm Huyền Cơ bị đả kích rồi.
Hắn cảm thấy mình bị vũ nhục và chà đạp!
"Ta lại bị một con chó khinh bỉ! ! !"
Lâm Huyền Cơ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hốc mắt đều đỏ lên.
Tô Tử Mặc mỉm cười, tiến lên vỗ vỗ bả vai Lâm Huyền Cơ, lời nói đầy thấm thía: "Quen là tốt."
Lâm Huyền Cơ: "..."
Lâm Huyền Cơ không cam tâm, lại lấy từ trong túi trữ vật ra một đống bảo bối, rất nhiều linh đan diệu dược, đếm mãi không hết, có đủ các loại màu sắc, mùi thơm nức mũi, bên trong thậm chí còn có cả nội đan yêu thú.
Dạ Linh híp mắt, lười biếng ghé vào trong ngực Tô Tử Mặc, không thèm phản ứng lại Lâm Huyền Cơ.
Lâm Huyền Cơ không cam lòng.
Sau nửa ngày, Lâm Huyền Cơ không chịu nổi, lén lén lút lút tiến đến gần Tô Tử Mặc, nhỏ giọng hỏi: "Đạo hữu, con chó dại này thích vật gì, ngươi nói cho ta một chút."
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, gật đầu nói: "Nói cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải lấy đồ ra để đổi."
"Đồ gì ?"
Lâm Huyền Cơ lui lại nửa bước, lộ ra vẻ cảnh giác.
" Tiểu Na Di Phù kia... Ngươi còn nữa không, bán cho ta mấy tấm." Tô Tử Mặc nói ra.
Lâm Huyền Cơ suýt đã phun ra một ngụm máu tươi.
Tô Tử Mặc thấy sắc mặt Lâm Huyền Cơ khó coi, toàn thân run rẩy, giống như bị tức giận không nhẹ, đã đứng trước biên giới chuẩn bị sụp đổ, vội vàng bổ sung: "Ta dùng Linh thạch mua, cũng không phải đoạt không của ngươi. Đạo hữu, ngươi quá nóng tính rồi."
Tô Tử Mặc không biết rõ độ trân quý của Tiểu Na Di Phù, chỉ coi đây là một loại phù lục mà thôi, cuối cùng cũng phải có giá cả.
Khóe miệng Lâm Huyền Cơ co rút lại, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Ta CMN chỉ có một tấm, ngươi vừa mở miệng đã đòi mấy tấm... Ngươi nghĩ Tiểu Na Di Phù là rau cải trắng ven đường đấy à! ! !"
Câu nói cuối cùng, Lâm Huyền Cơ đã hét lên...
Sau khi gào xong, Lâm Huyền Cơ thở hổn hển, vẫn vô cùng tức giận, nhìn Dạ Linh nói: "Dạ Linh, chủ nhân của ngươi thật không có kiến thức, ngươi đi theo hắn có thể có phát triển được sao!"
Lâm Huyền Cơ vung cánh tay, hăm hở lớn tiếng nói: "Ta nói với ngươi này, sau này nếu ngươi đi theo ta, cam đoan ngươi muốn gì có đó, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó..."
"Ê a!"
Nghe được câu này, Dạ Linh đột nhiên mở hai mắt ra, giống như có chút động tâm, khẽ gọi xuống.
Lâm Huyền Cơ vội im bặt.
"Hả? "
"Có phản ứng? "
Lâm Huyền Cơ vô cùng mừng rỡ, nhìn Tô Tử Mặc hào hứng hỏi: "Đạo hữu, vừa rồi Dạ Linh nói cái gì ?"
Tô Tử Mặc cố nén cười, nói ra: "Dạ Linh nói nó còn muốn ăn trứng rồng, hỏi ngươi có thể lấy tới hay không."
Lâm Huyền Cơ: "..."
"Ngươi, ngươi, ngươi... Các ngươi..."
Lâm Huyền Cơ chỉ vào Tô Tử Mặc và Dạ Linh, hắn đã tức đến méo mũi, âm thanh run rẩy.
Hắn cảm giác nếu còn tiếp tục nói chuyện với một người một thú này thì hắn sẽ hỏng mất.
"Hừ, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!"
Lâm Huyền Cơ giận dữ phất tay áo, đằng không bay lên, phi nhanh về phương xa.
"Mặc kệ như thế nào, lần này đa tạ đạo hữu."
Tô Tử Mặc thấy Lâm Huyền Cơ sắp biến mất không thấy bóng dáng gì nữa, vội vàng cao giọng hô một câu.
Câu nói này là lời nói thật tâm của Tô Tử Mặc.
Chuyến này nếu không có Lâm Huyền Cơ, hắn đã sớm chết trong di tích Thái Cổ.
Nghe được câu này, Lâm Huyền Cơ vốn đang bay nhanh giữa không lại lảo đảo một cái, suýt nữa đã té ngã lại xuống đất.
Chuyến này Tô Tử Mặc thu hoạch không nhỏ, chẳng những giải quyết được lực lượng của thuật Huyết Nô lưu lại trong cơ thể, còn ăn hết một quả trứng rồng.
Nhưng Lâm Huyền Cơ hắn lại chẳng kiếm được gì.
Chính là ăn được mấy giọt trứng nước mà người ta ăn còn thừa...
Lâm Huyền Cơ đón gió phi nhanh, càng nghĩ càng uất ức, trong lòng vô cùng bi thương.
Lâm Huyền Cơ hắn tu hành hơn mười năm, thân là truyền nhân của thế lực cao cấp nhất ở Thiên Hoang đại lục, có bao giờ phải chịu thua thiệt như thế?
"Người kia là sao chổi chuyển thế à, làm sao đi cùng với hắn, vận khí lại kém như thế? Đệ tử Phiêu Miểu phong à? Hừ hừ, ta thử tính một phen, người này rốt cuộc có lai lịch gì, trên người có bí mật gì!"
Nói xong, Lâm Huyền Cơ hít sâu một hơi, trong mắt nổi lên một tia sáng tối tăm mờ mịt, dần dần mở ra, hóa thành một màn sương nhàn nhạt, che kín hai con ngươi.
Lâm Huyền Cơ vươn bàn tay ra, ngón cái cùng với bốn ngón tay khác không ngừng đụng vào nhau, vừa chạm vào đã tách ra, tốc độ cực nhanh.
Một lực lượng thần bí huyền ảo vờn quanh trên ngón tay.
"Ừ"
Một lúc lâu sau, toàn thân Lâm Huyền Cơ chấn động, sương mù màu xám trong mắt tán loạn, vô cùng ngạc nhiên, lẩm bẩm: "Làm sao có thể, lại không tính ra. "
Vẻ mặt Lâm Huyền Cơ nghiêm túc, chân mày nhíu chặt.
"Người này chỉ là Trúc Cơ tu sĩ, làm sao lại tính không ra "
"Chuyện này quá vô lý."
"Chẳng lẽ... Có người che đậy Thiên Cơ "
Lâm Huyền Cơ nheo mắt lại, lẩm bẩm nói: "Sau lưng của kẻ này, có cao nhân tuyệt thế "