Chương 258: Quá tùy hứng
Các loại tin tức về Mặc Linh Luyện Khí Phường, rất nhanh đã truyền đến Vĩnh Hưng Phường, đưa tới gợn sóng không nhỏ.
Chỉ cần tự chuẩn bị một phần tài liệu, giá tiền thấp nhất, không có tu sĩ nào lại không động tâm cả.
Lúc đầu, còn có một vài tu sĩ không tin, vẫn theo thói quen đi đến Vĩnh Hưng Phường để định chế Linh khí.
Nhưng theo thời gian trôi qua, tiếng tăm của Mặc Linh Luyện Khí Phường càng ngày càng vang dội, ảnh hưởng cũng càng lúc càng lớn.
Một vài tu sĩ thà rằng đi tới Mặc Linh Luyện Khí Phường xếp hàng đứng chờ, cũng không muốn đi tới Vĩnh Hưng Phường để bị tốn hao nhiều tài liệu và tiền hơn.
"Cái gì? Một phần tài liệu lại dám luyện khí? Lại còn định giá thấp như thế?"
"Hừ hừ, không sợ bồi thường chết à!"
"Tên Mặc Linh kia thuộc môn phái nào, tuổi tác bao lớn?"
Tu sĩ ở bên trong Vương thành, đều cho rằng Luyện Khí Sư bên trong Mặc Linh Luyện Khí Phường, sẽ tên là Mặc Linh.
"Không rõ ràng cho lắm, nghe nói tu sĩ tiếp đãi là một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, chưa nghe nói có ai nhìn thấy hình dáng của Mặc Linh."
" Ừ, liên quan tới hình dạng tuổi tác của Mặc Linh, có các tin đồn không giống nhau, có nguồn nói đó là một thư sinh yếu đuối, cũng có nguồn nói là tiên phong đạo cốt, còn có nguồn nói là một lão giả tuổi cao, ta thấy đều là không chuẩn. Nhưng mà nghe nói thiếu nữ kia cực xinh đẹp, bên trong tòa nhà kia còn có một con chó đen nữa, rất hung dữ."
Từng Luyện Khí Phường, đều bắt đầu nghị luận chuyện này.
Chân Hỏa Luyện Khí Phường, hậu đường.
Một vị lão giả mặc đạo bào màu đỏ ngồi dựa ở trên ghế, vừa nghe chưởng quỹ nói chuyện liên quan tới Mặc Linh Luyện Khí Phường, vừa thưởng thức trà thơm, vẻ mặt bình tĩnh.
"Lưu trưởng lão, bởi vì tên Mặc Linh kia, số lượng Linh khí trung phẩm định chế của Luyện Khí Phường chúng ta, rõ ràng đã bị giảm bớt, ngài xem..." Cát Vĩnh hỏi dò.
Mặc dù Cát Vĩnh là chưởng quỹ của Chân Hỏa Luyện Khí Phường, nhưng hắn ta chỉ là Tu sĩ Trúc Cơ, chỉ tinh thông việc làm ăn buôn bán mà thôi.
Mà vị Lưu trưởng lão ở trước mắt này, mới là trụ cột của Chân Hỏa Luyện Khí Phường.
Lưu trưởng lão là một vị Luyện Khí Sư cao cấp, có tiếng tăm lừng lẫy ở trong Chân Hỏa Môn.
Tu sĩ đến Chân Hỏa Luyện Khí Phường định chế Linh khí thượng phẩm, phần lớn đều là bởi vì danh tiếng của Lưu trưởng lão.
"Một phần tài liệu, ba ngàn Linh thạch trung phẩm?"
Lưu trưởng lão lắc đầu cười khẽ, nói: "Thực sự là tự chuốc lấy nhục nhã, xem như là Luyện Khí Sư cao cấp, cũng không dám hứa chắc sẽ Tụ Linh thành công một trăm phần trăm. Có thể đạt tới xác xuất thành công năm mươi phần trăm, đã coi như là Luyện Khí Sư đứng đầu nhất rồi."
"Nói cách khác, muốn kiếm được ba ngàn Linh thạch, ít nhất cũng phải chuẩn bị hai phần tài liệu. Người này lại bất cẩn như vậy, lão phu có thể khẳng định, trong vòng nửa năm, Mặc Linh Luyện Khí Phường gì đó kia, khẳng định là sẽ không tiếp tục mở cửa được nữa, tất sẽ phải đóng cửa."
Cát Vĩnh hỏi: "Vậy chúng ta không cần phải để ý tới hắn à?"
"Ừm."
Lưu trưởng lão gật gật đầu, nói: "Thu nhập chủ yếu nhất của Chân Hỏa Luyện Khí Phường là định chế Linh khí thượng phẩm, tên Mặc Linh kia chỉ có thể định chế Linh khí trung phẩm, mặc dù có ảnh hưởng đối với chúng ta, nhưng cũng không tính là quá lớn."
Dừng một chút, trong mắt Lưu trưởng lão lóe lên một chút vẻ đùa cợt, cười lạnh nói: "Để cho hắn tự sinh tự diệt đi thôi, ta xem cuối cùng thì người này sẽ kết thúc như thế nào!"
...
Chuyện làm ăn của Mặc Linh Luyện Khí Phường càng ngày càng tốt, tu sĩ đến nhà mỗi ngày liên tục không dứt.
Mỗi ngày, đều là Niệm Kỳ tiếp đãi các tu sĩ đến nhà.
Tô Tử Mặc không lộ diện, một mực ở lỳ trong phòng, lợi dụng tài liệu được đưa tới không ngừng luyện khí, hoàn thiện thuật rèn luyện của mình, tăng kỹ nghệ lên.
Theo thời gian trôi qua, trình độ luyện khí của Tô Tử Mặc vững bước tăng lên, càng ngày càng tinh xảo.
Thuật rèn luyện, đang hoàn thiện từng chút một.
Mỗi ngày đều thu nhập được một số lượng Linh thạch khả quan, vấn đề tài nguyên tu luyện của Tô Tử Mặc và Niệm Kỳ, cũng đã được giải quyết.
Thời gian nửa năm, cứ thế trôi qua.
Hai người một thú ở bên trong Mặc Linh Luyện Khí Phường, đều có thu hoạch không nhỏ.
Có đầy đủ Linh thạch tài nguyên, hai tháng trước, Tô Tử Mặc đã thành công bước vào Trúc Cơ hậu kỳ.
Mà Niệm Kỳ, sau khi tu luyện hơn nửa năm, cảnh giới vậy mà đã đạt tới Ngưng Khí tầng bảy!
Tốc độ tu luyện này, cũng không thua bao nhiêu so với Tô Tử Mặc năm đó.
Dạ Linh lại lớn thêm một chút.
Tinh nguyên của trứng rồng đối với sự trưởng thành Dạ Linh, rõ ràng là cũng có tác dụng rất lớn.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Huyền Cơ đã thử không dưới mấy chục loại biện pháp, muốn bắt cóc Dạ Linh, nhưng cuối cùng đều thất bại, mỗi một lần đều là mặt mày xám xịt rời đi.
Nửa năm sau, rốt cục Lâm Huyền Cơ không chịu nổi nữa, cáo từ rời đi.
Một ngày này, Tô Tử Mặc gọi Niệm Kỳ tới.
"Ừm... Quy củ của Mặc Linh Luyện Khí Phường, lại sẽ thay đổi."
"Quy củ gì?"
Niệm Kỳ cũng chẳng suy nghĩ thêm gì nữa.
Nửa năm qua, nàng đã sớm tạo thành thói quen, không còn cảm thấy kinh ngạc.
Nàng dám cam đoan, Mặc Linh Luyện Khí Phường, là một Luyện Khí Phường có quy củ nhiều nhất, kỳ quái nhất trong tất cả các Luyện Khí Phường ở trong Vương thành.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại làm ăn tốt nhất...
Tô Tử Mặc nói: "Bắt đầu từ ngày mai, Mặc Linh Luyện Khí Phường không luyện chế Linh khí trung phẩm nữa, chỉ luyện chế Linh khí thượng phẩm."
"A?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Niệm Kỳ hơi há ra, lộ ra vẻ kinh ngạc, có chút không thể tin vào đôi tai của mình.
"Không, không luyện chế Linh khí trung phẩm nữa?"
"Chỉ luyện chế Linh khí thượng phẩm?"
Nói xong câu đó, chính Niệm Kỳ cũng bị giật nảy mình.
Tô Tử Mặc gật gật đầu, nói: "Đúng, vẫn là một phần tài liệu, nhưng Linh thạch lại cần ba ngàn Linh thạch thượng phẩm."
Nhìn bộ dáng của Tô Tử Mặc không giống như là đang đùa giỡn, Niệm Kỳ theo bản năng gật gật đầu.
Đợi tới lúc nàng kịp phản ứng lại, Tô Tử Mặc đã quay người rời đi.
...
Nửa năm qua, tất cả các tu sĩ ở trong Vương thành đều biết, tính tình của vị Luyện Khí Sư tên Mặc Linh này rất kỳ quái, chỉ luyện khí vào buổi chiều.
Ba canh giờ thoáng chốc đã trôi qua, mặc kệ ở bên ngoài có bao nhiêu người đang xếp hàng, Mặc Linh Luyện Khí Phường vẫn đóng kín cửa...
Buổi trưa hôm nay, ngoài cửa của Mặc Linh Luyện Khí Phường, đã có một đống lớn tu sĩ đang tụ tập, cực kỳ đông đúc, trông mong chờ đợi.
Cũng không lâu lắm, một tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa mở ra, lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ.
Đám tu sĩ chờ đợi ở bên ngoài đã lâu tập trung tinh thần, từ tại chỗ bắn lên, một người nhanh hơn người khác.
Nhưng khi đi tới cửa, mỗi người đều kịp thời dừng bước, không dám vượt qua cánh cửa nửa bước!
Quy củ của Mặc Linh Luyện Khí Phường quá nhiều.
Không được chủ nhân ở nơi này cho phép, người tự tiện bước vào trong cánh cửa, trực tiếp hủy bỏ tư cách định chế Linh khí ở trong Mặc Linh Luyện Khí Phường!
Lúc đầu còn có một số tu sĩ không phục, mặc dù không dám ra tay ở bên trong Vương thành, nhưng lại xông vào trong sân cãi lộn, kết quả bị một con chó đen lớn cắn cho gần chết...
"Niệm Kỳ cô nương, nhìn bên này, mau nhìn sang bên này, là ta! Ta là người đẹp trai nhất a!"
"Niệm Kỳ cô nương, ta đã xếp hàng ba ngày liên tiếp rồi, lần này đến phiên ta chứ? "
"Ngươi đi sang một bên, ta đã xếp hàng ở đây một tháng rồi!"
Đám người bao vây, ồn ào, chen lấn nhau ở cửa chính, nhưng không có ai dám tiến thêm nửa bước về phía trước.
Niệm Kỳ lộ ra vẻ do dự, hơi chần chờ một chút, mới chậm rãi nói: "Các vị đạo hữu, từ hôm nay trở đi, Mặc Linh Luyện Khí Phường không luyện chế Linh khí trung phẩm nữa..."
"Hả?"
"Cái gì cơ?"
"Không luyện chế nữa à?"
Đám người dần dần bình ổn lại, mặt mũi đều lộ ra vẻ khó hiểu.
Niệm Kỳ tiếp tục nói: "Về sau, nơi này chỉ luyện chế Linh khí thượng phẩm. Uhm... Vẫn là một phần tài liệu, nhưng cần ba ngàn Linh thạch thượng phẩm."
"Tại sao lại thế!"
"Niệm Kỳ cô nương, ngươi làm như thế là không được rồi, chúng ta đều đã tới đây rồi, làm sao lại không luyện chế nữa?"
"Đúng đấy, chúng ta muốn gặp Mặc Linh đạo hữu, ở trước mặt nói rõ ràng!"
Đám tu sĩ lòng đầy căm phẫn, lớn tiếng kháng nghị.
Niệm Kỳ le lưỡi, nói: "Quên nói cho mọi người biết, hôm nay tâm tình của công tử nhà ta không tốt, không luyện khí... Chư vị cũng không thể gặp mặt, mời trở về đi."
Nói xong, Niệm Kỳ đóng cửa lại, lưu lại đám người ngơ ngác ở trong gió, lộ ra vẻ mặt thẫn thờ.
Sau nửa ngày, một vị tu sĩ toàn thân run rẩy chỉ vào cửa, cắn răng nói: "Móa nó chứ quá là tùy hứng!"