Chương 259: Ám sát
Chân Hỏa Luyện Khí Phường.
Trương trưởng lão ngồi ở hậu đường, nhìn sổ ghi chép giao dịch trong thời gian gần đây, chân mày nhíu chặt.
Cát Vĩnh khom người cúi đầu đứng ở phía dưới, vẻ mặt sợ hãi, không nói lời nào.
"Làm sao mà gần đây số lượng định chế Linh khí trung phẩm lại nhiều trở lại, nhưng định chế Linh khí thượng phẩm lại ít đi rất nhiều?" Trương trưởng lão trầm giọng hỏi.
Cát Vĩnh hơi chần chờ một chút, nói: "Là Mặc Linh Luyện Khí Phường..."
"Ha ha."
Không đợi Cát Vĩnh nói xong, Trương trưởng lão đã cười khẽ một tiếng, nói: "Ta đã sớm nói, Mặc Linh Luyện Khí Phường kia không hơn nửa năm, tất sẽ phải đóng cửa, xem ra là không ngoài dự đoán của ta."
Theo Trương trưởng lão, nhất định là bởi vì Mặc Linh Luyện Khí Phường đóng cửa, mới làm cho số lượng tu sĩ tới Chân Hỏa Luyện Khí Phường định chế Linh khí trung phẩm tăng lên nhiều."
"A..."
Cát Vĩnh lộ ra vẻ xấu hổ.
"Thế nào, có chuyện gì không đúng à?" Trương trưởng lão thấy vẻ mặt của Cát Vĩnh khác thường, không khỏi nhíu mày hỏi.
Cát Vĩnh thành thành thật thật đáp: "Mặc Linh Luyện Khí Phường không đóng cửa, chỉ là không luyện chế Linh khí trung phẩm nữa, mà lại đổi thành luyện chế Linh khí thượng phẩm."
"Ừm?"
Trương trưởng lão hơi biến sắc, hỏi ngược lại: "Không phải là Mặc Linh Luyện Khí Phường không có cách nào luyện chế Linh khí thượng phẩm sao, làm sao lại đột nhiên có thể?"
"Thuộc hạ cũng không biết." Cát Vĩnh lắc đầu.
Trương trưởng lão suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Giá tiền của hắn là bao nhiêu?"
Cát Vĩnh nói: "Ba ngàn Linh thạch thượng phẩm."
Trương trưởng lão giật mình, không khỏi cười lạnh nói: "Giá cả ép xuống thấp như vậy, trách không được lại cướp hết mối làm ăn của chúng ta đi! Truyền lệnh xuống, kể từ hôm nay, giá cả định chế Linh khí thượng phẩm của Chân Hỏa Luyện Khí Phường chúng ta, cũng sẽ đổi thành ba ngàn Linh thạch thượng phẩm!"
"Chuyện này..."
Cát Vĩnh muốn nói lại thôi.
"Vì sao lại ấp a ấp úng?"
Trương trưởng lão quát lớn: "Có lời gì mau nói ra!"
Cát Vĩnh chắp tay nói: "Trương trưởng lão, tha thứ cho thuộc hạ nói thẳng, coi như chúng ta hạ thấp giá cả xuống ba ngàn Linh thạch thượng phẩm, cũng không có biện pháp nào cạnh tranh được với Mặc Linh Luyện Khí Phường."
"Thế nào, ngươi không tin vào trình độ luyện khí của lão phu?" Ánh mắt của Trương trưởng lão quét ngang, hai đầu lông mày mơ hồ hiện lên vẻ giận dữ.
Cát Vĩnh nói khẽ: "Định chế Linh khí thượng phẩm ở Mặc Linh Luyện Khí Phường, cũng chỉ cần một phần tài liệu."
"Cái gì!"
Trương trưởng lão vỗ bàn đứng dậy, vẻ mặt đại biến, trong mắt đều là vẻ không thể tin được.
"Điều đó là không có khả năng!" Trương trưởng lão không ngừng lắc đầu.
Cho dù để chính hắn ra tay, ít nhất cũng cần mười phần tài liệu, mới có thể cam đoan luyện chế ra một món Linh khí thượng phẩm.
Mà Mặc Linh Luyện Khí Phường, lại chỉ cần một phần tài liệu?
Đừng chỉ thấy Linh khí trung phẩm chỉ kém Linh khí thượng phẩm một vòng Linh Văn, nhưng chính vòng Linh Văn này, lại là thứ làm khó hơn phân nửa Luyện Khí Sư.
Nhiều hơn một vòng Linh Văn, tỉ lệ Tụ Linh thất bại sẽ gia tăng lên thật lớn, một phần tài liệu, làm sao có thể cam đoan trăm phần trăm luyện chế ra Linh khí thượng phẩm?
Cát Vĩnh cười khổ nói: "Trương trưởng lão, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp a, có ảnh hưởng quá lớn đối với Luyện Khí Phường của chúng ta."
"Người này có lai lịch gì, đã tìm hiểu qua chưa?" Trương trưởng lão đột nhiên hỏi.
Cát Vĩnh nói: "Vẫn còn đang tìm hiểu, nhưng không có tin tức xác thật."
"U Ảnh, đi ra!"
Trương trưởng lão đột nhiên khẽ quát lên một tiếng.
"Chi chi, chi chi!"
Trong bóng tối ở sau lưng hắn, một con chuột cao hơn nửa thân người chạy đến, toàn thân đen kịt, hai mắt xảo trá lạnh lẽo trừng lớn, khẽ kêu, lộ ra một hàm răng sắc bén, giống như lưỡi đao!
Cát Vĩnh giật nảy mình.
Đây là một con thượng cổ di chủng U Ảnh Thử, Linh Yêu Trúc Cơ Cảnh, xuất quỷ nhập thần, hành tung bí ẩn, am hiểu đánh lén ám sát nhất!
"U Ảnh, đêm nay ngươi lén lút lẻn vào bên trong Mặc Linh Luyện Khí Phường cho ta, tuyệt đối không nên bại lộ hành tung, nhìn xem tên Mặc Linh này là nhân vật dạng gì."
Trong mắt Trương trưởng lão cuộn lên sự lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Nếu như có cơ hội, ngươi trực tiếp giết người này, chấm dứt hậu hoạn!"
U Ảnh Thử kêu lên một tiếng, quay người biến mất không thấy đâu nữa.
Trong Vương thành, cấm chỉ tu sĩ phổ thông ngự kiếm phi hành, cách mặt đất bay lên không, cũng cấm chỉ đấu pháp chém giết nhau.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện tuyệt đối, không có lỗ thủng nào.
Chỉ cần không có sóng linh lực quá mạnh tràn ra, tự nhiên là có thể giấu diếm được tai mắt và cảm ứng của thủ vệ trong Vương thành.
...
Vào đêm.
Tô Tử Mặc giống như thường ngày, tĩnh tọa ở trong phòng, luyện hóa tinh nguyên của trứng rồng ở trong cơ thể.
Dạ Linh nằm ở bên cạnh hắn.
Lúc canh ba, trong lòng Tô Tử Mặc có cảm giác, nhíu nhíu mày, mở hai mắt ra.
Dường như là cùng một thời gian, Dạ Linh bỗng nhiên nhúc nhích, nghiêng tai lắng nghe.
Một lát sau, trong mắt Dạ Linh lóe lên một luồng sáng lạnh, lặng yên không tiếng động ra khỏi phòng, đi tới một chỗ duwois chân tường, trốn ở trong bóng đêm.
Tô Tử Mặc cẩn thận nhìn, mặc dù Dạ Linh mở to hai mắt, nhưng cặp mắt và thân thể của nó giống như là hoàn mỹ hòa làm một thể với bóng đêm xung quanh, nhìn không ra một chút sơ hở nào.
Nếu như không phải là Tô Tử Mặc tận mắt thấy Dạ Linh đi ra, thậm chí còn không thể tin được.
Cũng không lâu lắm, ở trên đầu tường, đột nhiên lộ ra một cái đầu nhỏ, một đôi mắt gian giảo nhìn loạn bốn phía, dò xét nhìn vào trong sân.
U Ảnh Thử mơ hồ cảm giác được một chút bất an, nhưng nó lại không phát hiện ra chuyện gì khác thường.
Chần chờ một lát, U Ảnh Thử từ trên đầu tường rút đi.
Mà lúc này, Dạ Linh vẫn đứng ở trong bóng tối dưới chân tường như cũ, không nhúc nhích, ánh mắt lạnh như băng, giống như là đang đợi gì đó.
Quả nhiên!
Hồi lâu sau, U Ảnh Thử lại một lần nữa xuất hiện ở trên đầu tường!
Nó cũng không rời đi, chỉ là cẩn thận dè dặt, đang thử thăm dò tình huống ở bên trong tường.
Sau khi không phát hiện ra nguy hiểm gì, U Ảnh Thử yên lòng, từ trên đầu tường chậm rãi tuột xuống.
Ngay lúc U Ảnh Thử rơi xuống đất, Dạ Linh lách mình lao ra, lấy tốc độ mà mắt thường cũng khó có thể thấy rõ, trong chớp mắt bổ nhào vào U Ảnh Thử ở trước mặt.
Vuốt sắc lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, không một tiếng động nhô ra, trong nháy mắt đâm rách da thịt của U Ảnh Thử.
U Ảnh Thử bối rối, đang định há mồm lớn tiếng gầm rú.
Một luồng sáng màu đen hiện lên ở trên bầu trời đêm.
Phốc!
Một tiếng vang giòn.
Đầu của U Ảnh Thử, bị một cây gai nhọn đâm thủng, ánh mắt ảm đạm xuống!
Cái gai nhọn này, là cái đuôi của Dạ Linh.
Vẫn là một lần đánh giết cực kỳ hoàn mỹ!
U Ảnh Thử không có một chút lực phản kháng nào.
Toàn bộ quá trình, từ khi Dạ Linh ra tay đến khi kết thúc, tràn ngập khí tức sát phạt, thuần túy mà lạnh như băng.
Dạ Linh ngậm U Ảnh Thử lên, xuyên qua sân, đi tới bên bờ Cơ Thủy Hà, nhẹ nhàng hất đầu, ném thi thể của U Ảnh Thử vào trong dòng sông, làm bắn lên một đám bọt nước, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Máu thịt của thượng cổ di chủng, không có một chút lực hấp dẫn nào đối với Dạ Linh!
Tô Tử Mặc híp hai mắt lại, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh.
Con U Ảnh Thử này, rõ ràng là bị người nào đó phái tới.
"Rốt cục đã không nhịn được nữa sao?"
...
Chân Hỏa Luyện Khí Phường.
Trương trưởng lão, Cát Vĩnh đã một đêm không ngủ.
Tậm tới lúc trời sáng, U Ảnh Thử vẫn chưa từng xuất hiện.
Hai đầu lông mày của Trương trưởng lão lộ ra vẻ uể oải, giống như là trong vòng một đêm đã già thêm mười tuổi.
Trương trưởng lão hít sâu một hơi, nhắm mắt phất tay, nói: "Trở về nghỉ ngơi đi, U Ảnh đã chết."
"Chuyện này..."
Cát Vĩnh cũng đã ý thức được, tới tận lúc này mà U Ảnh vẫn chưa về, như vậy hẳn là đã lành ít dữ nhiều rồi.
Trương trưởng lão đi ra khỏi phòng, nhìn tới phương hướng Mặc Linh Luyện Khí Phường, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt hiện lên, lẩm bẩm: "Mặc Linh, cây cao chịu gió lớn, ta xem ngươi còn có thể sống thêm được bao lâu!"