Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 264: Chém giết Kim Đan

Chương 264: Chém giết Kim Đan
Mặc kệ là như thế nào, dù sao thì thực lực giữa hai bên cũng có khác biệt quá mức rõ ràng.
Dạ Linh còn chưa vượt qua giai đoạn còn nhỏ, chỉ có thể coi là một Linh Yêu Trúc Cơ Cảnh.
Mặc dù Lương Khâu là một lão già tuổi xế chiều, nhưng lại là một Kim Đan Cảnh Chân Nhân!
Huống chi, phi kiếm của hắn chỉ là tiện tay phát ra.
Ngay giây phút xuất kiếm, tay trái của Lương Khâu bóp ra Linh quyết, ngưng tụ ra một cây mâu lửa to lớn, tỏa ra nhiệt độ vô cùng nóng bỏng, không khí xung quanh đều đã bốc cháy lên, phát ra tiếng vang đùng đùng!
"Nghiệt súc, ngươi chết đi cho ta!"
Lương Khâu gầm nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.
Khoảng cách của hai bên rất gần, lại thêm Dạ Linh vừa mới tránh đi phi kiếm của Lương Khâu, thân hình vẫn còn ở trên không trung, đang ở lúc lực cũ mới vừa trôi đi, lực mới chưa kịp sinh ta, căn bản là không có biện pháp nào né tránh.
Một khi bị linh thuật của Kim Đan Chân Nhân đánh trúng, coi như Dạ Linh có lớp vảy màu đen bảo vệ thân thể, sợ rằng cũng sẽ bị thương nặng!
Cận chiến chém giết chính là như vậy, cực kỳ hung hiểm, chỉ tranh nhau trong một cái chớp mắt!
Thế cục thay đổi đột ngột, một đòn của Dạ Linh không trúng, mất đi tiên cơ, bản thân lập tức đã rơi vào bên trong nguy cơ to lớn!
Một bên khác, Mạnh Hàm cũng đã ra tay với Tô Tử Mặc.
Vèo! Vèo!
Tiếng vú khí sắc bén xé gió vang lên, cực kỳ chói tai, mang theo khí lạnh làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
Hai luồng kiếm quang xẹt qua bầu trời đêm, dường như chỉ trong nháy mắt, đã đâm đến trước mặt Tô Tử Mặc!
Mạnh Hàm cũng không vì Tô Tử Mặc chỉ là Tu sĩ Trúc Cơ, lại có chỗ khinh thường.
Sư tử vồ thỏ, cũng cần phải dùng hết toàn lực!
Hai thanh phi kiếm một trước một sau, vây Tô Tử Mặc ở giữa, triệt để cắt đứt đường lui của hắn.
Sau khi đại trận vỡ vụn, Tô Tử Mặc và Dạ Linh đã hoàn toàn bại lộ ở trước mặt hai Kim Đan Chân Nhân, không còn có bất cứ may mắn nào nữa.
Muốn sống, cũng chỉ có thể bằng vào bản lĩnh thật sự!
...
Lúc Mạnh Hàm ra tay, Tô Tử Mặc không dùng hai mắt để nhìn.
Bởi vì hắn biết, Kim Đan Chân Nhân ra tay quá nhanh, chờ hắn nhìn thấy phi kiếm đâm tới, còn muốn tránh né thì cũng đã chậm rồi.
Tô Tử Mặc chỉ dựa vào linh giác!
Gió thu chưa thổi ve sầu đã biết.
Hai thanh phi kiếm của Mạnh Hàm vừa mới bay ra, trong nháy mắt Tô Tử Mặc đã cúi thấp thân hình, cả người nằm ở trên mặt đất, tay chân cùng sử dụng, giống như một con mãng xà linh hoạt, vọt tới về phía trước, tốc độ cực nhanh!
Phi kiếm đánh hịt, Mạnh Hàm nhướng mày.
Hắn rõ ràng là không ngờ tới, Tô Tử Mặc lại còn có thủ đoạn như thế.
Tô Tử Mặc dán sát mặt đất mà đi, vẻ mặt tỉnh táo, hai con ngươi tỏa ra ánh sáng thâm thúy, rơi lên trên người một người khác, giống như thấy được con mồi của mình!
Dường như là cùng một lúc.
Ở trên một chiến trường khác, mắt thấy cây mâu lửa to lớn kia, từ đầu ngón tay Lương Khâu bắn ra, nhưng trong mắt của Dạ Linh lại không có một chút bối rối rồi, hai con ngươi đen kịt, ánh mắt lạnh như băng.
Ở giữa một người một thú, hư không đột nhiên nổi lên một tia gợn sóng kỳ dị.
Xoẹt!
Giống như có đồ vật gì đó đang vạch phá bóng đêm, trong nháy mắt đâm ngược tới!
Đó là cái đuôi của Dạ Linh.
Phốc!
m thanh mũi nhọn đâm vào máu thịt vang lên, trên đầu đuôi của Dạ Linh, cái gai nhọn sắc bén kia, trong nháy mắt đã đâm xuyên qua cánh tay của Lương Khâu đang vươn ra!
"A!"
Lương Khâu bị đòn này làm trọng thương, không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay run rẩy, Linh lực ngưng tụ ở trên đầu ngón tay dường như đã lập tức tán loạn.
Mặc dù cây mâu lửa vẫn bắn ra, nhưng lực lượng lại đã suy yếu đi rất nhiều.
Ầm!
Giống như như Lương Khâu dự đoán, đối mặt với mâu lửa đâm tới, Dạ Linh không còn dư lực để né tránh, trúng ngay giữa ngực.
Nhưng bởi vì lực lượng trên cây mâu lửa đã giảm mạnh, Dạ Linh chỉ lộn một vòng ở trên mặt đất, lập tức bò lên, mắt lộ ra vẻ hung hãn, toàn thân tỏa ra mùi máu tanh.
Lương Khâu không ngờ tới, ngay trong chớp mắt giao thủ vừa rồi, thế cục lại xảy ra biến hóa như thế, Dạ Linh liều chết đánh cược một lần, chẳng những đã hóa giải xong nguy cơ của chính mình, ngược lại còn đâm hắn bị thương!
Đây chính là thiên phú chiến đấu!
Dạ Linh lợi dụng thiên phú chiến đấu mạnh mẽ, đã đảo ngược thế yếu tuyệt đối, hơn nữa còn ở trong tay Kim Đan Chân Nhân, chiếm được một chút lợi thế.
Còn chưa chờ Lương Khâu kịp thở, một luồng sát ý hít thở không thông khác đã đập vào mặt.
Một bóng đen đột nhiên từ trên mặt đất bắn lên, đi tới gần.
"Nạp mạng cho ta đi!"
Tô Tử Mặc hét lớn một tiếng, vung mạnh cánh tay, ở giữa không trung vạch ra một đường cong to lớn, dùng quyền làm ấn, từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã đè nát không khí, truyền ra một tiếng vang thật lớn!
Thời gian, giống như là đột nhiên dừng lại.
Trong nháy mắt này, con ngươi của Lương Khâu kịch liệt co vào, trái tim đều đã ngừng đập.
Ngắn ngủi trong thời gian mấy hơi thở, đã để cho Lương Khâu thực sự cảm thấy rất kinh hãi.
Dạ Linh, chỉ là một trong số đó.
Tu sĩ mặc áo bào màu xanh tên là Mặc Linh trước mắt này, lại càng là như vậy!
Bây giờ Lương Khâu còn chưa thể nghĩ ra, đối mặt với sự ám sát của hai Kim Đan Chân Nhân, một Tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ lại không lựa chọn thoát đi, lại còn dám chủ động ra tay với Kim Đan Chân Nhân!
Ai cho hắn lá gan như vậy!
Hơn nữa, thời cơ mỗi lần Tô Tử Mặc ra tay, có thể được gọi là hoàn mỹ.
Phù lục hộ thân của Lương Khâu đã vỡ, cánh tay trái bị thương, phi kiếm còn chưa kịp thu về, vừa mới phóng thích linh thuật, linh lực không còn nhiều, chính là thời điểm suy yếu nhất!
Đối mặt với nắm đấm của Tô Tử Mặc, Lương Khâu không có bất kỳ thủ đoạn nào để chống đỡ, chỉ có thể theo bản năng nâng cánh tay phải lên, giê lên trên đón đỡ, cùng lúc đó, thân hình tránh lui về phía sau.
Ầm!
Cánh tay của Lương Khâu va chạm với nắm đấm của Tô Tử Mặc, phát ra một tiếng vang lớn.
Răng rắc!
Ngay sau đó, tiếng nứt xương rợn người vang lên!
Ở trong tầm mắt của Lương Khâu, cánh tay của hắn đã hoàn toàn bị bẻ gãy, uốn lượn thành một loại trạng thái cực kỳ kỳ dị!
Lương Khâu hé miệng, đang định kêu lên thảm thiết, một luồng khí tức tử vong thảm thiết hơn đã đập vào mặt, làm cho hắn nuốt toàn bộ âm thanh xuống!
Đại ấn này đã nện đứt cánh tay của hắn, vậy mà thế đi vẫn không ngừng, lực lượng dường như là không suy giảm quá nhiều, tiếp tục đánh tới đầu của hắn.
Lần này nếu như đập trúng, đầu của Lương Khâu sẽ nổ tung ở trong nháy mắt!
Xoẹt!
Cùng lúc đó, một thanh phi kiếm của Mạnh Hàm đang chém giết chiến đấu với Dạ Linh, một thanh phi kiếm khác bắn nhanh đến, đâm thẳng tới sau đầu của Tô Tử Mặc.
Nếu như Tô Tử Mặc né tránh, dùng tu vi của Lương Khâu, tất nhiên là sẽ có thể nhân cơ hội này thoát khỏi hiểm cảnh.
Nếu như Tô Tử Mặc không quan tâm, cố nhiên là có thể đem đánh chết Lương Khâu, nhưng đầu của hắn cũng sẽ bị phi kiếm đâm xuyên, phơi thây tại chỗ!
Trong nháy mắt này, Tô Tử Mặc không kịp suy nghĩ nhiều, ánh mắt lóe lên một cái, vẻ mặt không thay đổi, thu hồi tay phải hóa thành đại ấn.
Lương Hạo thở ra một hơi thật dài, toàn thân mồ hôi đầm đìa, giống như là đã đi một vòng trước Quỷ Môn Quan, thân hình nhanh chóng rút lui.
Mà Tô Tử Mặc cũng không quay đầu lại, đưa tay phải ra, che ở sau đầu, giống như muốn dùng tay không đi ngăn cản mũi nhọn của phi kiếm!
Nhìn thấy một màn này, Mạnh Hàm và Lương Khâu đều cảm thấy hơi sửng sốt.
Coi như là thân thể của Mặc Linh có mạnh hơn nữa, cũng tuyệt đối là sẽ không ngăn cản nổi phi kiếm thượng phẩm do Kim Đan Chân Nhân đâm ra, hành động này của hắn có dụng ý gì?
Chẳng lẽ là Mặc Linh bị ngốc?
Coong!
Trong nháy mắt phi kiếm đã đâm rách lòng bàn tay phải của Tô Tử Mặc, máu tươi chảy ra, nhưng lại truyền đến một âm thanh giống như va chạm với kim loại!
Phi kiếm không thể đâm xuyên qua tay phải của Tô Tử Mặc!
"Ừm?"
Vẻ mặt của Mạnh Hàm biến đổi.
Làm sao có thể!
Mặc dù ngăn cản được một kiếm này, nhưng lực lượng khổng lồ ở trên phi kiếm truyền ra, vẫn làm cho Tô Tử Mặc kêu lên một tiếng đau đớn, máu thịt ở trên cánh tay nổ tung, bắn ra một đám mưa máu.
Mượn luồng lực lượng này, Tô Tử Mặc thuận thế bước về phía trước một bước, trong nháy mắt lại đi tới trước mặt Lương Khâu!
Lương Khâu vừa mới yên lòng, còn chưa kịp thở một hơi, trái tim lại nhấc lên.
"Không tốt!"
Đối diện với ánh mắt của Tô Tử Mặc, Lương Khâu hoảng sợ biến sắc.
Đây nào phải là ánh mắt của Nhân tộc?
Ánh mắt này, rõ ràng là muốn ăn thịt người!
Cánh tay trái của Tô Tử Mặc nhô ra, gân cốt ở trong cơ thể cùng vang lên, cánh tay tăng vọt, uốn lượn giống như một con rắn, nhanh chóng cuốn một cái lên trên đầu Lương Khâu!
Đầu của Lương Khâu vặn một vòng ở trên cổ, dường như là bị vặn xuống dưới, lúc dừng lại, đã hoàn toàn thay đổi!
Lương Khâu khí tuyệt bỏ mình.
Kim Đan vẫn!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất