Chương 265: Tam lý đánh cờ
Từ khi Dạ Linh ra tay, đến lúc đối chiến chém giết hai hiệp với Lương Khâu, lại đến lúc Tô Tử Mặc lao tới, liên tiếp đánh ra sát chiêu, chém giết Lương Khâu, toàn bộ quá trình nói thì chậm chạp, kì thực chỉ dùng thời gian hai lần hô hấp.
Trong viện, đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Mạnh Hàm trừng lớn đôi mắt, nhìn Lương Khâu ngã gục ở trên mặt đất, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Kim Đan Chân Nhân vậy mà lại chết ở trong tay Tu sĩ Trúc Cơ!
Tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh.
Nhanh đến mức để cho Mạnh Hàm khó có thể tiếp nhận.
Càng làm cho Mạnh Hàm không hiểu là, vì sao phi kiếm của hắn lại không đâm xuyên qua bàn tay của Tô Tử Mặc?
Rõ ràng là phi kiếm đã đâm rách da thịt của Tô Tử Mặc, vì sao lại đột nhiên bị kẹp lại, lại cìn truyền đến âm thanh kim loại va chạm?
Nếu không phải là như thế, Lương Khâu cũng sẽ không chết!
Trên thực tế cũng đúng là như thế.
Mặc dù Tô Tử Mặc là Tiên Yêu đồng tu, mặc dù nanh vuốt của Dạ Linh sắc bén, nhưng nếu luận thực lực chân chính, vẫn không có cách nào chính diện đối cứng với Kim Đan Chân Nhân.
Thay đổi một loại hoàn cảnh khác, đổi một thế đặt bẫy khác, ở phía dưới tình huống một chọi một, mặc kệ là Tô Tử Mặc hay là Dạ Linh, đều chỉ có thể là chạy trối chết.
Nhưng tu sĩ chém giết, nhân tố ảnh hưởng tới kết quả thực sự là quá nhiều.
Có thể chém giết Kim Đan Chân Nhân, công lao của Dạ Linh là lớn nhất.
Nếu không có nó ra tay, phá vỡ phù lục hộ thân của Lương Khâu, lại hấp dẫn đi hơn phân nửa lực chú ý của Lương Khâu, Tô Tử Mặc rất khó có cơ hội tới gần.
Đương nhiên, Lương Khâu phạm phải sai lầm lớn nhất, chính là đánh giá thấp khí phách và quyết tâm của Tô Tử Mặc!
Không riêng gì hắn, Mạnh Hàm cũng không nghĩ tới, đối mặt với cuộc ám sát của hai đại Kim Đan Chân Nhân, Tô Tử Mặc còn dám chủ động ra tay!
Vẻn vẹn trong thời gian hai lần hô hấp trôi qua, thế cục đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lương Khâu bỏ mình.
Chỉ còn lại lẻ loi một mình Mạnh Hàm.
Quan trọng nhất là, thời gian còn lại cho hắn chỉ có ba hơi thở.
Chẳng biết từ lúc nào, ở trong một căn phòng khác, có một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đi ra, người mặc váy dài thanh nhã, dung mạo cực đẹp, mái tóc khô héo cuộn lại, rủ xuống.
Trước mặt Niệm Kỳ, lơ lửng một thanh phi kiếm, thân kiếm vù vù run rẩy, linh quang tỏa ra chói mắt.
Phía trên vậy mà lóe ra bốn vòng Linh Văn!
Phi kiếm cực phẩm!
Mạnh Hàm nhìn thoáng qua, khóe miệng khẽ nhăn một cái, tròng mắt kém chút đã rơi ra ngoài.
Thân là Kim Đan Chân Nhân, hắn đã sống hơn bốn trăm tuổi, mắt thấy đã sắp chết, nhưng cả đời cũng chưa từng dùng qua phi kiếm cực phẩm.
Thiếu nữ này chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, chỉ là một thị nữ của người ta, thế mà còn có phi kiếm cực phẩm để dùng?
Mạnh Hàm đột nhiên nghĩ tới một ít tin đồn ở trong Vương thành gần đây, có không ít tu sĩ đều nói, vị tu sĩ mặc áo bào màu xanh trước mắt này là Luyện Khí Sư đệ nhất của Đại Chu, thậm chí còn có thể định chế Linh khí cực phẩm.
Trước lúc này, Mạnh Hàm còn không chịu tin tưởng, khịt mũi coi thường mấy tin đồn này.
Hắn đã sống lâu như vậy rồi, còn chưa từng nghe nói có Luyện Khí Sư nào, dám thả ra lời huênh hoang muốn định chế Linh khí cực phẩm.
Mà bây giờ, ngay giây phút nhìn thấy thanh phi kiếm cực phẩm lơ lửng trước người Niệm Kỳ, Mạnh Hàm đã tin tưởng.
Một thị nữ đều có được phi kiếm cực phẩm, vậy thì tên Mặc Linh này có bao nhiêu Linh khí cực phẩm đây?
Trong sân, Tô Tử Mặc, Dạ Linh và Niệm Kỳ đứng ở ba phương hướng, giằng co với Mạnh Hàm.
Bình thường mà nói, một tiểu cô nương Trúc Cơ sơ kỳ, không có một chút uy hiếp nào đối với Mạnh Hàm.
Nhưng vấn đề là, tiểu cô nương này cầm trong tay là phi kiếm cực phẩm!
Mặc dù lực lượng của Trúc Cơ sơ kỳ không đủ, nhưng lực sát thương của phi kiếm cực phẩm lại quá mạnh.
Thủ đoạn của hai người một thú không giống nhau, bất kỳ ai trong số họ đứng ra, đều không đủ gây sợ.
Nhưng hai người một thú lại đều có át chủ bài, là ai cũng không thể khinh thường!
Niệm Kỳ có phi kiếm cực phẩm.
Dạ Linh có nanh vuốt, tố chất thân thể mạnh mẽ.
Mà thủ đoạn của Tô Tử Mặc, làm cho Mạnh Hàm nhìn không thấu nhất.
Thân thể và tốc độ giống như yêu thú, lực lượng kinh khủng bộc phát, lại tinh thông thuật cận chiến chém giết, còn có được khứu giác cực độ bén nhạy đối với nguy hiểm.
Đối mặt với Tu sĩ Trúc Cơ này, ở sâu trong lòng Mạnh Hàm, đã sinh ra từng tia sợ hãi!
"A!"
Mạnh Hàm vứt bỏ tạp niệm, nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên ra tay.
Không thể đợi thêm được nữa!
Đây là một lần đánh cược cuối cùng, cũng là cơ hội duy nhất để đánh giết Tô Tử Mặc!
Vèo! Vèo!
Tay áo của Mạnh Hàm lay động, hai thanh phi kiếm bắn mạnh ra.
Cùng lúc đó, tay trái của Mạnh Hàm bóp pháp quyết, ngưng tụ ra một mặt mâm lửa hình tròn to lớn, bao phủ tới phía Dạ Linh.
Mạnh Hàm vừa ra tay, chính là lấy một địch ba, hơn nữa có chỗ nhằm vào!
Hắn đã được chứng kiến thân pháp tốc độ của Dạ Linh, muốn dựa vào phi kiếm để ngăn cản bước chân của Dạ Linh, rất khó, trừ khi thuật ngự kiếm đầy đủ tinh diệu.
Cho nên, Mạnh Hàm lựa chọn linh thuật công kích trong phạm vi lớn!
Mục đích của chiêu linh thuật này, chỉ là để hơi ngăn cản bước chân của Dạ Linh mà thôi.
Mà đổi thành hai thanh phi kiếm khác lại có tốc độ cực nhanh, một thanh trong đó bắn thẳng đến chỗ Niệm Kỳ, một thanh khác đâm về phía Tô Tử Mặc.
Ánh mắt của Tô Tử Mặc lấp lóe, ngay trong nháy mắt Mạnh Hàm xuất kiếm, thân hình khẽ động, kề sát mặt đất mà lao đi, trong chớp mắt đã đến trước mặt Mạnh Hàm.
Tô Tử Mặc phóng người lên, hít sâu một hơi, lồng ngực nâng lên cao, quỳ một chân ở trên mặt đất, hai tay nắm lại nâng lên trên, trong lòng bàn tay giống như là đang bưng một trái đào tiên, sát ý trong mắt dâng lên bắn ra! "Ngươi bị lừa rồi!"
Trong mắt Mạnh Hàm sáng rõ, nhe răng cười một tiếng, Kim Đan ở trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, hai tay bấm quyết, ngưng tụ ra hai thanh trường mâu, hung hăng đâm tới Tô Tử Mặc ở trước mặt!
Hắn chờ chính là giờ phút này!
Đây là một đòn toàn lực của Kim Đan Chân Nhân, Tô Tử Mặc căn bản là không có biện pháp chính diện chống cự!
Ngay ở giây phút Lương Khâu vẫn lạc, Mạnh Hàm đã ý thức được, mặc dù hắn toàn lực ra tay đối phó với Tô Tử Mặc, chỉ cần đối phương phòng thủ mà không chiến, dốc sức chạy trốn, ở bên trong ba lần hô hấp, hắn cũng rất khó có thể chém giết.
Thế là, Mạnh Hàm ra tay trước hạn chế Dạ Linh lại, lại đồng thời xuất kiếm với Tô Tử Mặc và Niệm Kỳ!
Một kiếm này, uy hiếp đối với Tô Tử Mặc cũng không lớn.
Nhưng lại đủ để lấy tính mạng của Niệm Kỳ!
Không phải là mỗi người, đều có được linh giác giống như Tô Tử Mặc, ở Trúc Cơ Cảnh đã có thể né tránh phi kiếm của Kim Đan Chân Nhân.
Cho nên, Tô Tử Mặc muốn cứu Niệm Kỳ, sẽ phải toàn lực đối chọi với đòn tiến công của hắn!
Một màn này, giống hệt như màn Tô Tử Mặc chém giết Lương Khâu vừa rồi.
Khác biệt chính là, Lương Khâu không có chuẩn bị.
Mà Mạnh Hàm đã sớm chuẩn bị xong tay!
Phi kiếm còn chưa đâm đến trước mặt Niệm Kỳ, đã mất đi sự khống chế của Mạnh Hàm, rơi xuống.
Một kiếm này, chỉ là hư chiêu, mục đích chính là dẫn dụ Tô Tử Mặc tiến lên.
Toàn bộ tâm thần của Mạnh Hàm, từ đầu đến cuối, đều tập trung ở trên người Tô Tử Mặc!
Tô Tử Mặc nửa quỳ ở dưới đất, Mạnh Hàm đứng thẳng, ở trên cao nhìn xuống, hai người cách nhau rất gần, dường như ở thế mặt đối mặt.
Kết cục của Tô Tử Mặc, giống như là đã định trước.
Đột nhiên, Mạnh Hàm ở trong mắt Tô Tử Mặc, thấy được một tia đùa cợt.
"Giết!"
Ngay sau đó, Tô Tử Mặc đột nhiên há miệng, chỗ sâu trong yết hầu bộc phát ra một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc!
Một luồng khí giống như là một mũi tên, đập vào mặt.
Mạnh Hàm vội vàng không kịp chuẩn bị, thân hình chấn động, có chút thất thần, động tác tay hơi dừng lại, nhưng vẫn đập xuống phía dưới!
Mà Tô Tử Mặc ở ngay giây phút Mạnh Hàm thất thần, hai chân bỗng nhiên phát lực, ngửa mặt ngã xuống đất, sớm đã ra phía sau né tránh.
Toàn bộ quá trình giống như nước chảy mây trôi, căn bản là không có một chút cảm giác không thuận nào.
Tô Tử Mặc vừa mới vọt tới gần, cũng không hề dừng lại, đã lấy tốc độ nhanh hơn rút lui trở về!
Lúc ban đầu Mạnh Hàm xuất kiếm là hư chiêu.
Mà một thức Huyết Viên hiến quả này của Tô Tử Mặc, cũng là hư chiêu!
Mắc lừa không phải là Tô Tử Mặc, mà là Mạnh Hàm.
Tô Tử Mặc đã đoán được Mạnh Hàm sẽ tập trung đánh giết mình, nhưng hắn lại không thể nhìn thấy mà không cứu Niệm Kỳ, cho nên, mới có hành động một tiến một lui.
Đây là một trận đánh cờ tâm lý liên quan đến sống chết, cuối cùng, vẫn là Tô Tử Mặc thắng một bậc.