Chương 277: Hùng hổ dọa người
Giống như là mọi người xung quanh đang nói, rõ ràng là Xích Thứu Vệ có chỗ thiên vị, đối với tất cả chuyện xảy ra ở nơi này, tự động lựa chọn làm như không thấy.
Mặt của mấy vị tu sĩ Thanh Sương Luyện Đan Các có vẻ giận dữ, đang muốn tiến lên lý luận, lại bị ánh mắt ác liệt của vị nữ tử mặc váy màu vàng ngăn lại, bất đắc dĩ lui về.
Đại đa số đệ tử của Thanh Sương Luyện Đan Các đều tức giận bất bình, lại ngại ngần uy nghiêm của nữ tử mặc váy màu vàng, không dám nói lời nào.
Tô Tiểu Ngưng theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của nữ tử mặc váy màu vàng.
Hai phe thế lực hẳn là phải đứng ra nhất, ở thời điểm này, đều lựa chọn im lặng.
Tô Tiểu Ngưng ở trong đám người, lộ ra vẻ cô độc bất lực, mờ mịt luống cuống.
"Thành!"
Nhưng vào lúc này, Hạ Hưng đứng ở bên cạnh khẽ quát một tiếng.
Một viên đan dược tỏa ra mùi thuốc tươi mát từ trong lò luyện đan bắn ra, lơ lửng xoay tròn ở giữa không trung.
Đám người tập trung nhìn tới, ba vòng Đan văn.
Hồi Linh Đan thượng phẩm.
"Ha ha."
Hạ Hưng khẽ ngoắc một cái, cầm lấy viên Hồi Linh Đan vào tay, nhìn Tô Tiểu Ngưng ở cách đó không xa khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: "Tô sư muội, ngươi thua rồi."
"Hạ sư huynh thật là lợi hại!"
"Ta đoán, lần này Hạ sư huynh chỉ dùng bảy thành kỹ nghệ."
"Khẳng định là không đến bảy thành, nhiều nhất chỉ là ba thành!"
Một đám tu sĩ của Chân Hỏa Luyện Đan Các nói khoác mà không biết ngượng thổi phồng lên, tiếng khen ngợi bên trong đám người xung quanh lại thưa thớt, lác đác không có mấy.
Tất cả mọi người đều không phải là bị mù lòa.
Mặc dù đan dược thượng phẩm đã coi như là khó được, nhưng nếu như không xuất hiện biến cố mới vừa rồi, Tô Tiểu Ngưng nhất định sẽ ngưng tụ thành Linh đan hoàn mỹ có năm vòng đan văn.
Đến tột cùng là ai thắng ai thua, đã rất rõ ràng.
Bây giờ Hạ Hưng còn có mặt mũi nói những lời này, đám người có chỗ kiêng kỵ, tuy không can thiệp vào, nhưng đều thầm mắng trong lòng một tiếng vô sỉ.
"Tô sư muội, nếu như ngươi đã thua, cứ dựa theo ước định lúc ban đầu của chúng ta, lấy lò luyện đan kia ra đi." Hạ Hưng dương dương đắc ý, cười híp mắt nói.
"Ta không thua."
Tô Tiểu Ngưng không sợ hãi chút nào, không hề thối lui, giọng nói kiên định.
Nụ cười trên mặt Hạ Hưng cứng đờ, trong nháy mắt lại khôi phục như thường, tiếp tục cười nói: "Tô sư muội, ngươi yên tâm, mặc dù ngươi thua, nhưng ta vẫn sẽ ra giá tiền gấp đôi để mua cái lò luyện đan kia, sẽ không chiếm không của ngươi, chỉ cần ngươi giao nó ra."
"Ta không thua." Tô Tiểu Ngưng lặp lại ba chữ này.
Sắc mặt của Hạ Hưng trong nháy mắt trầm xuống.
"Tô Tiểu Ngưng, ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Bởi vì một mình ngươi lật lọng, nói không giữ lời, ảnh hưởng tới danh tiếng của Thanh Sương Luyện Đan Các!"
Lời nói này của Hạ Hưng chẳng những đổi trắng thay đen, trong nháy mắt còn chụp mũ một câu.
Tô Tiểu Ngưng ngẩng đầu lên, vẻ mặt quật cường, không hề có ý khuất phục.
"Tiểu Ngưng."
Vào lúc này, nữ tử mặc váy màu vàng bên phía Thanh Sương Luyện Đan Các đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Đem cái lò luyện đan kia giao cho Hạ đạo hữu đi."
Tô Tiểu Ngưng ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.
Trong đám người cũng truyền tới một trận xao động.
Ánh mắt của Tô Tử Mặc thăm thẳm, lẳng lặng nhìn một màn này.
Trong lòng của hắn còn có chút khó hiểu, vì sao nữ tử mặc váy màu vàng này lại nhằm vào Tiểu Ngưng như thế.
Hắn đang đợi một đáp án.
Nữ tử mặc váy màu vàng kia chậm rãi nói: "Nếu như ngươi đã lựa chọn đánh cược với người khác, nên có chơi có chịu, đệ tử của Thanh Sương Môn chúng ta, có thể nào nói mà không giữ lời."
"Thế nhưng, căn bản là ta không hề thua, nếu không phải là hắn..."
Tô Tiểu Ngưng đang định giải thích, lại bị nữ tử mặc váy màu vàng cắt ngang: "Ta không muốn ngươi nghe tìm lý do gì, ta chỉ thấy kết quả! Kết quả, chính là ngươi thua!"
Trong giọng nói của nữ tử mặc váy màu vàng, đã lộ ra một tia nghiêm khắc, trong mắt tràn đầy ý lạnh.
Thân hình của Tô Tiểu Ngưng lay động một cái, sắc mặt trong nháy mắt đã biến thành trắng bệch.
Vừa rồi, cho dù là Hạ Hưng hùng hổ dọa người, Tô Tiểu Ngưng cũng không có một chút sợ hãi nào.
Mà bây giờ, lúc đồng môn của mình lựa chọn đứng ở phía đối diện với nàng, một cây trụ cột sau cùng trong lòng Tô Tiểu Ngưng cũng theo đó đã bị sụp đổ.
Nữ tử mặc váy màu vàng lạnh lùng nhìn Tô Tiểu Ngưng, trầm giọng nói: "Thanh Sương Môn chúng ta xưa nay luôn có quan hệ tốt với Chân Hỏa Môn, tốt nhất là đừng bởi vì một mình ngươi, ảnh hưởng đến giao tình giữa hai tông môn. Ngươi lấy lò luyện đan ra, nói lời xin lỗi với Hạ đạo hữu, việc này coi như xong đi."
"Xin lỗi?"
Tô Tiểu Ngưng cười thảm một cái, trong mắt đều là vẻ đùa cợt, hỏi ngược lại: "Xin hỏi Dương sư tỷ, ta làm sai ở chỗ nào?"
"Ngươi dám chống lại mệnh lệnh của ta?"
Nữ tử mặc váy màu vàng sầm mặt lại, nghiêm nghị nói: "Đừng tưởng rằng có Dao Tuyết làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi cứ làm càn như vậy! Ta cho ngươi biết, đừng nói là Dao Tuyết còn chưa trở lại, coi như là nàng trở về, ở trong Vương thành Đại Chu này, ở bên trong Thanh Sương Luyện Đan Các này, cũng là Dương Ngọc ta định đoạt!"
Nghe lời nói như thế, người bên ngoài còn không có cảm giác gì, Tô Tử Mặc lại mơ hồ bắt được mấy thông tin.
Thứ nhất, Cơ Dao Tuyết còn chưa trở về Vương thành.
Chuyện này cũng rất bình thường, bây giờ còn cách cuộc thi đấu giữa các tông môn hơn một tháng nữa, phần lớn tông môn đều còn chưa có động tác.
Thứ hai, Dương Ngọc ở trước mắt này nhất định là có hiềm khích với Cơ Dao Tuyết, hơn nữa Dương Ngọc còn không biết thân phận chân thật của Cơ Dao Tuyết.
Nếu như Dương Ngọc biết thân phận chân thật của Cơ Dao Tuyết, còn dám lớn lối như vậy, vậy chỉ có thể chứng minh nữ tử này là một người ngớ ngẩn.
Lúc trước hai người gặp mặt lần đầu tiên, Cơ Dao Tuyết còn che giấu họ và thân phận của mình.
Đây cũng đúng là phong cách hành sự của nàng.
Thứ ba, Dương Ngọc nhằm vào Tiểu Ngưng, hơn phân nửa là bởi vì Cơ Dao Tuyết.
Ở trong mắt Dương Ngọc, Tiểu Ngưng giao hảo với Cơ Dao Tuyết, vậy nhất định chính là địch nhân của nàng, cho nên mới làm khó xử cho Tiểu Ngưng khắp nơi.
Tô Tiểu Ngưng mím chặt đôi môi đỏ, trong hốc mắt có từng hạt nước mắt lớn chừng hạt đậu, nhưng vẫn không rơi xuống.
Chậm rãi, Tô Tiểu Ngưng từ trong túi trữ vật lấy ra một cái lò luyện đan.
Cái lò này rất nhỏ, nhìn giống như là đã nhiều năm rồi, cực kỳ cũ nát, phía trên phủ đầy màu đồng xanh pha tạp.
Chỉ nhìn qua, cái lò luyện đan này không thu hút một chút nào, cũng không có gì thần dị.
Nhưng lúc này, cánh tay bị thương của Tô Tiểu Ngưng lúc trước, máu tươi theo cánh tay nhỏ xuống cái lò luyện đan đồng xanh này.
Bị máu tươi của Tô Tiểu Ngưng nhiễm lên, cái lò luyện đan này đột nhiên tản mát ra một luồng thần quang, chiếu sáng rạng rỡ, làm cho đám người nhao nhao sợ hãi thán phục!
Ngay sau đó, trong lò luyện đan, phiêu tán ra một luồng mùi thuốc nhàn nhạt.
Lúc này, ngay cả đồ đần đều có thể nhìn ra, cái lò luyện đan này tuyệt đối là một món bảo bối!
Hai mắt của Hạ Hưng sáng lên, vẻ tham lam lóe lên lập tức biến mất, liếm môi một cái.
Lúc trước, hắn mơ hồ nhìn ra cái lò luyện đan, có chút giống với đồ vật miêu tả bên trong một bản cổ tịch của Chân Hỏa Môn, mới động tâm tư, nhiều lần dây dưa với Tô Tiểu Ngưng, muốn mua cái lò luyện đan này về.
Bởi vì đây là ở trong Vương thành, nếu là ở bên ngoài Vương thành, Hạ Hưng đã sớm giết người đoạt bảo rồi!
Bây giờ xem xét, cái lò luyện đan này quả nhiên không phải là vật bình thường, vô cùng có khả năng chính là vật được miêu tả ở trong cổ tịch c!
Nghĩ đến chuyện được ghi chép ở trong cổ tịch, trong lòng của Hạ Hưng vô cùng lửa nóng, càng thêm kiên định quyết tâm, không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải lấy được cài lò luyện đan này tới tay!
Dương Ngọc nhìn lò luyện đan trong tay Tô Tiểu Ngưng, hơi sửng sốt một chút, trong mắt lóe lên một vòng kinh ngạc.
Nàng rõ ràng không ngờ được rằng, cái lò luyện đan này đúng là một món bảo bối!
Có một nháy mắt, trong đáy mắt của Dương Ngọc lướt qua một chút hối hận.
Nếu không phải là cái lò luyện đan này vẫn ở trong tay Tô Tiểu Ngưng, lấy uy nghiêm của nàng ở trong Thanh Sương Luyện Đan Các, hơn phân nửa là có khả năng lấy lò luyện đan này tới tay!
Ở phía dưới vô số ánh mắt tham lam, Tô Tiểu Ngưng có cảm giác mình giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị xé thành mảnh nhỏ, hoảng sợ bất lực, tay chân lạnh buốt.
Chẳng biết tại sao, trong đầu Tô Tiểu Ngưng, đột nhiên hiện lên một bóng người.
Thân ảnh kia mặc áo xanh, cũng không cao lớn, cũng không khôi vĩ, lại có thể che gió che mưa cho nàng.
Vào thời điểm này, bên tai Tô Tiểu Ngưng giống như là vang lên một giọng nói nhu hòa: "Tiểu Ngưng, đừng sợ."