Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 278: Đánh nổ

Chương 278: Đánh nổ
Thân ảnh kia, hiển hiện ở trong đầu, giọng nói kia, quanh quẩn khắp nơi ở chỗ sâu trong ký ức, để Tô Tiểu Ngưng cảm nhận được từng tia ấm áp.
Ngay sau đó, Tô Tiểu Ngưng thấy được một người.
Một người mặc áo xanh người, đang chậm rãi đi tới.
Bóng ngừoi này nhìn qua cũng không cao lớn, cũng không khôi vĩ.
Nhưng dần dần lại trùng hợp với bóng người ở trong trí nhớ của Tô Tiểu Ngưng, không hề có chút nào khác biệt.
Nhìn thấy người này, bờ môi của Tô Tiểu Ngưng có chút hé ra, thân thể mềm mại run lên, trong hai con ngươi đều là vẻ không thể tin được.
Làm sao có thể?
Làm sao có thể?
Đây là ảo giác chăng...
Tô Tiểu Ngưng không thể tin được.
Ống tay áo của nàng đẩy lên, lung tung lau nước mắt, mở to hai mắt, nhìn lại người đang đi tới.
Mặc dù đã qua mấy năm không gặp, nhưng ánh mắt của nam tử mặc áo xanh, vẫn ấm áp giống như lúc trước, chưa từng thay đổi.
Tay nhỏ của Tô Tiểu Ngưng che lấy đôi môi anh đào, thân thể run rẩy, trong hai con ngươi lại một lần nữa phủ kín một tầng hơi nước.
Nam tử mặc áo xanh đi tới trước mặt Tô Tiểu Ngưng, cười cười, duỗi ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Tô Tiểu Ngưng, dịu dàng nói: "Đừng sợ, có ta đây."
Cho đến tận lúc này, Tô Tiểu Ngưng mới thật sự xác nhận, tất cả mọi việc diễn ra trước mắt cũng không phải là ảo giác.
Tô Tử Mặc thực sự xuất hiện!
Không phải là từ trên trời giáng xuống, không có đám mây bảy màu, không có thanh thế to lớn, chỉ có một người, trong nháy mắt lại làm cho Tô Tiểu Ngưng cảm nhận được ấm áp đã lâu không cảm nhận được.
Tô Tiểu Ngưng rốt cuộc không khống chế nổi nữa, nghẹn ngào không nói ra lời, lệ như suối trào.
Trong nháy mắt này, tất cả uất ức ở trong lòng nàng, giống như là đều có chỗ để tận tình phát tiết ra ngoài.
"Ngươi là ai, chuyện này không liên quan đến ngươi, chớ tự tìm phiền toái!"
Hạ Hưng nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng, nhìn Tô Tử Mặc ở trước mặt quát lớn một tiếng.
Tô Tử Mặc hơi ghé mắt, lạnh nhạt nhìn Hạ Hưng một cái.
Ánh mắt của Tô Tử Mặc bình tĩnh như nước, không hề có chút tâm tình, nhưng chẳng biết tại sao, lại làm cho trong lòng Hạ Hưng dâng lên một trận run sợ!
Tô Tử Mặc chỉ vào lò luyện đan trong bàn tay Tiểu Ngưng, cười nói: "Cất về đi, ngươi cũng không thua, tại sao phải đưa cái lò luyện đan này cho người khác?"
"Ừ!"
Tô Tiểu Ngưng nặng nề gật đầu, lật bàn tay một cái, đã lại một lần nữa thu lò luyện đan vào trong túi trữ vật.
Nàng vẫn luôn không muốn khuất phục.
Nhưng từ đầu đến cuối, cũng không có người đứng ra giúp nàng, dù là giúp nàng nói một câu.
Ngay cả đồng môn trong Thanh Sương Luyện Đan Các, đều đang ép nàng giao lò luyện đan ra.
Vào lúc ấy, trong lòng Tô Tiểu Ngưng cảm thấy lạnh lẽo, cô độc bất lực, trước mắt là một vùng tăm tối, chỉ có thể cúi đầu khuất phục.
Mà bây giờ, lúc Tô Tử Mặc đứng ở bên cạnh nàng, nàng đã có dũng khí trở lại.
Chuyện này, vốn nàng cũng không hề sai, vì sao lại phải thỏa hiệp!
Sắc mặt của Hạ Hưng âm trầm, lạnh giọng nói: "Tô Tiểu Ngưng, ngươi đây là ý gì? Thua còn muốn đổi ý?"
Tô Tiểu Ngưng nói: "Hạ Hưng, ta lặp lại một lần nữa, ta không thua! Vừa mới xảy ra chuyện gì, mọi người ở đây đều nhìn thấy rõ ràng, chính lòng dạ ngươi cũng biết rõ, ta không thẹn với lương tâm!"
Lời nói này của Tô Tiểu Ngưng như chém đinh chặt sắt, nói năng có khí phách, Tô Tử Mặc ở trong bóng tối gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng.
Trong mấy năm tu hành ở Thanh Sương Môn, tính tình của Tiểu Ngưng đã trở nên kiên cường hơn rất nhiều.
"Nói như vậy là ngươi định không cần thể diện?" Hai tay Hạ Hưng nắm lại vang lên ken két, mắt lộ ra vẻ hung dữ.
Tô Tử Mặc xoay người, dạo bước đi tới trước mặt Hạ Hưng, mặt không thay đổi hỏi: "Nơi này là Vương triều Đại Chu, dưới chân Thiên tử, ngươi muốn làm cái gì?"
"Ha ha ha ha!"
Hạ Hưng cười lớn một tiếng, trong mắt đều là vẻ đùa cợt, chỉ vào Tô Tử Mặc nói: "Ngươi quá ngây thơ rồi."
"A" Tô Tử Mặc hơi nhíu mày.
Hạ Hưng cười gằn nói: "Ở chỗ này, ta đích xác là không dám động thủ giết người. Nhưng, ngươi có tin không, bây giờ ta sẽ vả cho ngươi mấy cái, để cho ngươi mất hết mặt mũi, Xích Thứu Vệ căn bản cũng sẽ không quản, uhm?"
Nghe được câu này, mọi người vây xem đều lắc đầu thầm than.
Đây hoàn toàn chính là ỷ thế hiếp người.
Hạ Hưng vả cho Tô Tử Mặc mấy cái, dù sao cũng không chết người, Xích Thứu Vệ mở một con mắt nhắm một con mắt, căn bản là sẽ không quản.
Nếu như Tô Tử Mặc dám phản kháng, thì Xích Thứu Vệ nhất định sẽ ra mặt.
Đến lúc đó, bị tội tất nhiên là Tô Tử Mặc.
Nghe được lời nói của Hạ Hưng, vẻ mặt của Tô Tử Mặc như thường, bình tĩnh nói: "Ngươi không dám giết người, ta dám. Ngươi có tin không, ngươi dám động tới ta một cái, ta lập tức đập chết ngươi!"
Vừa dứt lời, trong đám người nổi lên một mảnh xôn xao!
Đối chọi gay gắt!
Lời nói này của nam tử mặc áo xanh là có ý tứ gì?
Ở trong Vương triều Đại Chu, dưới chân Thiên tử, hắn còn dám tuyên bố muốn giết người?
Người này hoặc là một tên điên, hoặc chính là đang ăn nói huênh hoang.
"Ha ha... Hù dọa ta ạ?"
Sau yên lặng ngắn ngủi, Hạ Hưng đột nhiên cười.
Hạ Hưng nhìn ra được, tu vi cảnh giới của Tô Tử Mặc chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, giống như hắn.
Đừng nói là Tô Tử Mặc không dám ra tay, coi như người này không muốn sống nữa ra tay với hắn, hắn cũng có thể rút đi trước!
Đến lúc đó tự nhiên sẽ có Xích Thứu Vệ ra mặt, trấn áp người này!
Nghĩ tới đây, Hạ Hưng xòe bàn tay ra, cười lạnh một tiếng, hung hăng vỗ về phía gò má của Tô Tử Mặc.
Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc cũng ra tay.
Động tác giống nhau như đúc, tư thế giống nhau như đúc.
Mà tốc độ của Tô Tử Mặc, lại nhanh hơn Hạ Hưng rất nhiều!
Hạ Hưng chỉ là bàn tay, mà cánh tay của Tô Tử Mặc, giống như là một cái cối xay, mang theo sát ý lạnh thấu xương, trong chớp mắt đã áp sát!
Một luồng gió mạnh đập vào mặt!
Hạ Hưng căn bản là không kịp né tránh.
Khí tức tử vong bao phủ tới, dường như làm cho hắn ngạt thở!
Hạ Hưng đã tính sai một việc.
Ở phía dưới khoảng cách này, một khi Tô Tử Mặc ra tay, căn bản là hắn không thể trốn thoát!
Ầm!
Bàn tay của Tô Tử Mặc, nặng nề đập lên bên trên gò má của Hạ Hưng, phát ra một tiếng vang trầm.
Phốc!
Ở phía dưới vô số ánh mắt đang nhìn chăm chú, đầu của Hạ Hưng lớn chừng cái đấu, lại bị một chưởng của Tô Tử Mặc đánh nổ!
Óc bắn tung toé, máu tươi chảy ròng.
Thân thể không đầu của Hạ Hưng vẫn đứng tại chỗ, co quắp lại.
Đám người, trong nháy mắt đã yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn một màn này.
Mặc dù vừa rồi Tô Tử Mặc đã nói rất nghiêm túc, nhưng cũng không có ai ngờ tới, hắn sẽ thực sự ra tay.
Hơn nữa, lại sát phạt quyết đoán như thế, không lưu lại chỗ trống!
Loại cảm giác này, giống như là tu sĩ mặc áo bào màu xanh này tùy tiện tìm một lý do, giết Hạ Hưng đi!
Thân là Luyện Đan Sư có tiềm lực nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Chân Hỏa Môn, vừa rồi còn hăng hái, coi trời bằng vung, trong nháy mắt, cứ như vậy bị một tu sĩ mặc áo bào màu xanh không rõ lai lịch đánh chết, thành một thi thể không đầu.
Tất cả mọi chuyện, xảy ra quá nhanh!
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Tô Tử Mặc, giống như là đang nhìn một người chết.
Nếu như chỉ là tranh đấu xung đột, Xích Thứu Vệ ra mặt, nhiều nhất chỉ là trục xuất phe mắc lỗi ra khỏi Vương thành.
Nhưng nếu như xảy ra nhân mạng, kẻ giết người chắc chắn sẽ phải đền mạng!
Đây cũng là lý do vì sao, mặc dù có Xích Thứu Vệ làm chỗ dựa, Hạ Hưng cũng thừa nhận, bản thân không dám giết người ở trong Vương thành.
"Giết người!"
Trong đám người, truyền đến một tiếng rít lên.
Cách đó không xa, có hai vị Xích Thứu Vệ nhìn thấy một màn xảy ra ở nơi đây, trong mắt lóe lên vẻ không thể tin được, hơi ngây người, sau khi hét lớn một tiếng, cầm trường qua trong tay, đằng đằng sát khí khống chế Linh Thứu lao đến!
Trong mắt mọi người của Chân Hỏa Luyện Khí Các phun lửa, mặt lộ sát cơ.
Bàng Minh lạnh giọng nói: "Tiểu tử, ngươi xong rồi! Hôm nay không ai có thể cứu được ngươi!"
Linh Sư ở bên cạnh hắn, cũng cúi thấp thân hình, nổi giận gầm lên một tiếng với Tô Tử Mặc.
Ánh mắt của Tô Tử Mặc lạnh như băng, lãnh đạm nói: "Ngươi tự lo cho mình trước đi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất