Chương 292: Cạnh tranh hội
"Nhiều người như vậy ?"
Cơ Dao Tuyết nhìn đám người tụ tập phía trước, hơi kinh ngạc.
Dù đã sớm nghe thấy thanh danh về Mặc Linh luyện khí phường, nhưng nàng cũng không ngờ buổi cạnh tranh đầu tháng lại thu hút nhiều tu sĩ như vậy!
"Dao Tuyết, ngươi có điều không biết, nghe nói lần cạnh tranh này, rất có thể là một lần cuối cùng."
Người nói chuyện mặc áo bào màu trắng tinh, chính là Đại thống lĩnh của Bạch Diêu vệ- Bạch Vũ Hàn.
Quan hệ của hai người vô cùng tốt, khi không có người ngoài hai người đều xưng hô rất tùy ý.
"Một lần cuối cùng" Cơ Dao Tuyết lộ vẻ không hiểu.
Bạch Vũ Hàn giải thích nói: " Ừ, nghe nói sau khi thi đấu giữa các tông môn diễn ra, Mặc tiên sinh sẽ rời đi Vương thành. Chắc những Kim Đan chân nhân này lo lắng sau khi Mặc tiên sinh rời đi, bọn hắn rất khó lại có cơ hội như vậy."
Dừng một chút, Bạch Vũ Hàn đảo mắt nhìn đám người không xa, nói ra: "Ngươi xem bên kia, Kim Đan chân nhân của Bích Hà cung, Nam Nhạc tông, còn có Thanh Sương môn các ngươi đều đến rồi, ta đoán chừng lần này cạnh tranh sẽ rất kịch liệt!"
Cơ Dao Tuyết nhẹ gật đầu, trong lòng có chút không yên, giữa hai đầu lông mày mang theo vẻ sầu tư.
Bạch Vũ Hàn chú ý thấy dáng vẻ này của Cơ Dao Tuyết dị dạng, thấp giọng nói: "Thế nào, có tâm sự sao?"
Cơ Dao Tuyết cúi đầu không nói.
"Lại cãi nhau với Đại Vương, vẫn là bởi vì Tô Tử Mặc?" Bạch Vũ Hàn lại hỏi.
"Ừm."
Cơ Dao Tuyết lên tiếng, không giấu diếm.
Liên quan tới chuyện này, từ mấy năm trước, Cơ Dao Tuyết đã nói với Bạch Vũ Hàn.
Bạch Vũ Hàn nói: "Đại Vương để ngươi tới lấy chuôi phi kiếm cực phẩm này, chỉ sợ có một chút tâm tư, muốn cho ngươi quen biết Mặc tiên sinh một chút. "
Cơ Dao Tuyết gật gật đầu, chần chờ một chút, mới hỏi: "Bạch tỷ tỷ, ngươi nghĩ như thế nào? "
"Ta?"
Bạch Vũ Hàn cười nói: "Mặc dù ta chưa từng gặp Tô Tử Mặc kia, nhưng ta đã thấy Mặc tiên sinh. Ta dám chắc chắn, Tô Tử Mặc kia tuyệt đối kém Mặc tiên sinh."
Trong Thính Vũ Hiên, thanh sam tu sĩ kia không kiêu ngạo không tự ti, đối mặt với áp lực từ hai thế lực lớn là Chân Hỏa môn và Xích Thứu vệ, mà vẫn bình tĩnh thong dong, chỉ bằng dăm ba câu đã thay đổi càn khôn, khiến Bạch Vũ Hàn ấn tượng quá sâu.
Cơ Dao Tuyết nhíu nhíu mày.
Bạch Vũ Hàn nói: "Dao Tuyết, ta nói như vậy có lẽ ngươi không tin, nhưng chỉ cần ngươi gặp hắn một lần, thì nhất định có thể cảm nhận được vị Mặc tiên sinh này không tầm thường."
Cơ Dao Tuyết nhàn nhạt nói ra: "Để nói sau."
...
Thương Lãng chân nhân chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt lạnh lùng, mang theo hai đệ tử là Tư Ngọc Đường, Trầm Mộng Kỳ đi về phía đám người, dần tản mát ra một khí tức bén nhọn.
Không ít người phát hiện ra, theo bản năng nghiêng mắt nhìn lại.
Bích Hà cung thân là một trong năm đại tông môn, hơn nữa, bản thân Thương Lãng chân nhân chính là một nhân vật hung ác có tiếng tăm lừng lẫy.
Mặc dù đám người chen chúc nhưng trong lòng đông đảo tu sĩ vẫn có kiêng kị, vẫn nhường ra một đường.
Rất nhanh, ba người Thương Lãng chân nhân đã chạy tới phía trước đám người.
Hàng thứ nhất, trừ ba người Thương Lãng chân nhân vừa đến, còn có Vân Sơn chân nhân của Nam Nhạc tông, chân truyền đệ tử của hắn là Thạch Kiên, cuối cùng chính là Di Ninh chân nhân của Thanh Sương môn.
"Cực phẩm Linh khí lần này, ta bắt buộc phải có, hai vị đạo hữu cũng đừng tranh giành." Thương Lãng chân nhân hơi nghiêng mắt, mặc dù ngữ khí bình thản, nhưng lại lộ ra ý không thể nghi ngờ.
"Ha ha."
Vân Sơn chân nhân cười cười, nói: "Thương Lãng, lời này của ngươi đúng là vô nghĩa. Ngươi rơi vào tình thế bắt buộc, ta cũng tình thế bắt buộc!"
Sau đó, Vân Sơn chân nhân quay đầu hỏi: "Di Ninh đạo hữu nói thế nào "
"Không có gì, nếu đã là cạnh tranh, mọi người cứ cạnh tranh công bình, không có gì đáng nói."
Di Ninh chân nhân vì cạnh tranh lần cực phẩm Linh khí này, cũng đã chuẩn bị hồi lâu, tự nhiên không có khả năng bởi vì một câu của Thương Lãng chân nhân mà rút đi.
Thương Lãng chân nhân khẽ cười lạnh, không nói thêm gì nữa.
Kẹt kẹt!
Nhưng đúng lúc này, cửa của Mặc Linh luyện khí phường đột nhiên vỡ ra một khe hở.
Bá bá bá!
Vô số đạo ánh mắt cùng nhau rơi vào trên cửa chính của Mặc Linh luyện khí phường, thần sắc phấn khởi, ánh mắt chờ mong.
Một nữ tử từ trong cửa lớn lách mình đi ra, tóc khô héo rối bời, nhưng dung mạo của nàng lại cực đẹp, làm cho người ta theo bản năng sẽ xem nhẹ một chút tì vết kia.
"Niệm Kỳ đạo hữu, ngươi đã ra rồi."
"Niệm Kỳ đạo hữu, ngươi lại xinh đẹp hơn rồi." Một vị Kim Đan chân nhân mặt dày khen ngợi.
"Niệm Kỳ đạo hữu, là ta, khụ khụ, ta lại tới."
Phàm là tu sĩ ở trong Vương thành tầm một năm rưỡi trở nên đều biết, mỗi lần cạnh tranh, Mặc tiên sinh sẽ không hiện thân, vẫn luôn là Niệm Kỳ chủ trì.
Đừng nhìn cách ăn mặc của Niệm Kỳ chỉ là thị nữ, chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhưng Kim Đan chân nhân ở đây cũng không có người nào dám khinh thị nàng.
Niệm Kỳ không nói gì, hai tay hơi nâng cao, rồi nhẹ nhàng đè xuống.
Bốn phía vốn đang ồn ào trong nháy mắt đã yên tĩnh trở lại.
Phải biết rằng hiện trường có hơn một vạn tu sĩ, trong đó còn có hơn một ngàn vị Kim Đan chân nhân, nhưng tiểu thị nữ chỉ bằng một thủ thế thật đơn giản, đã làm cho tất cả mọi người an tĩnh lại!
Trông thấy một màn này, trong mắt Trầm Mộng Kỳ toát ra một tia hâm mộ.
Một thị nữ đều có năng lượng như vậy, chủ nhân của nàng sẽ là nhân vật bất phàm như thế nào?
"Ta thấy hôm nay có rất nhiều đạo hữu xa lạ đến, vậy nên ta sẽ nói lại một chút quy củ của buổi cạnh tranh. Người tham gia đấu giá lát nữa sẽ đến chỗ ta nhận lấy một mã số, cần chuẩn bị đủ ba mươi phần tài liệu, giá quy định là năm mươi vạn linh thạch thượng phẩm, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một vạn, người trả giá cao thì sẽ được."
Nói xong, Niệm Kỳ lấy từ trong túi trữ vật ra một nắm lệnh bài bằng ngọc, phía trên đánh dấu số, ném lên giữa không trung.
Thương Lãng chân nhân vung tay áo, đoạt lấy lệnh bài số một.
Vân Sơn chân nhân cầm tới lệnh bài số hai, Di Ninh chân nhân là lệnh bài số ba.
Các lệnh bài khác cũng bị đông đảo Kim Đan chân nhân sau lưng ba người lấy đi.
Hiện trường tuy có hơn vạn người, nhưng phần lớn đều là đệ tử do Kim Đan chân nhân mang tới.
Người chân chính tới tham gia đấu giá là những Kim Đan chân nhân ở đây.
"Buổi cạnh tranh chính thức bắt đầu!"
Niệm Kỳ vừa dứt lời, trong đám người đã có người bắt đầu giơ bảng kêu giá.
Trong một hẻm nhỏ phía ngoài đoàn người cách đó không xa, một cỗ xe ngựa tinh xảo ngừng lại.
Trong xe có hai nữ tử đang ngồi, một người có thân hình đầy đặn, đường cong lả lướt, toàn thân tản ra khí tức thành thục dụ người.
Một nữ tử khác mặc váy dài màu hồng, che mặt, nhìn không rõ dung mạo, nhưng hai con ngươi khẽ nháy, lại dường như có ba quang dập dờn, rung động lòng người!
"Cố di, Mặc Linh này có lai lịch gì, làm một buổi cạnh tranh mà có thể cướp lấy mối làm ăn của Thiên Bảo đấu giá rồi." Thiếu nữ mặc váy hồng nhẹ chau mày ngài, trong giọng nói lộ ra một tia giận dữ, một tia hiếu kỳ.
"Không rõ lắm." Nữ tử thành thục được gọi là 'Cố di ' lắc đầu.
"Nghe Phụ hoàng nói là người trẻ tuổi, mới chừng hai mươi, Phụ hoàng rất tán thưởng hắn, đánh giá cực cao." Thiếu nữ mặc váy hồng trầm ngâm nói.
"Thế nào, đại tiểu thư của Tố Nữ tông chúng ta cũng cảm thấy hứng thú đối với hắn? "
Cố di cười như không cười nhìn lấy thiếu nữ mặc váy hồng, trêu ghẹo hỏi.
"Cắt."
Thiếu nữ mặc váy hồng bĩu môi, có chút khinh thường, hất cằm lên, tự tin nói ra: "Nếu là ta ra mặt, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, thì Mặc Linh kia còn không phải sẽ ngoan ngoãn quỳ dưới váy ta sao? "