Chương 302: Yêu tinh không hiểu gạt người
"Các ngươi cũng giải tán đi."
Sau khi hai tỷ muội Cơ Dao Tuyết rời đi Thính Vũ Hiên, Chu thiên tử phất phất tay.
Kền Kền, Bạch Vũ Hàn và một đám cấm quân thủ vệ cũng khom người rời khỏi, bên trong chỉ còn lại Chu thiên tử cùng Tô Tử Mặc.
"Ngươi không phải là không có linh căn, không thể tu hành sao? "
"Gặp được cơ duyên, trời xui đất khiến."
"Bản lĩnh này của ngươi, ai dạy cho ngươi "
"Tại hạ là đệ tử Phiêu Miểu phong."
"Phiêu Miểu phong, rất tốt, khó được."
Chu thiên tử gật gật đầu.
Mặc dù Phiêu Miểu phong là một trong năm đại tông môn, nhưng về mặt luyện khí lại chưa từng xuất hiện đệ tử nào lợi hại.
Nếu không phải Tô Tử Mặc chính miệng thừa nhận, hắn tuyệt đối không ngờ được Luyện Khí Sư đệ nhất Đại Chu lại xuất thân từ Phiêu Miểu phong!
"Tô Tử Mặc, Mặc Linh, ha ha."
Chu thiên tử cười cười, có chút tự giễu nói ra: "Không ngờ được, một người mà ta vốn nghĩ là phế nhân lại gây sóng gió ngay dưới mí mắt ta, lấy được thành tựu lớn như vậy."
Bình tĩnh mà xét, Tô Tử Mặc có thể đạt tới danh vọng như hôm nay ở trong Vương thành, trong đó tất nhiên có bản lĩnh luyện khí của chính hắn, nhưng Chu thiên tử cũng chiếm một nửa tác dụng!
Tô Tử Mặc thật sự dương danh là sau khi thiên tử bố cáo.
Vào thời khắc ấy, Mặc Linh luyện khí phường mới hoàn toàn giẫm Chân Hỏa luyện khí phường ở dưới chân.
Hơn nữa tất cả tu sĩ trong vương thành đều biết, sau lưng của Mặc Linh luyện khí phường là Đại Chu Thiên Tử, ai dám có ý đồ với Mặc Linh, người đó chính là đang gây khiêu chiến uy nghiêm của Thiên Tử!
Từ đó về sau, Tô Tử Mặc giết người bên đường lại bình yên vô sự rời đi, cũng là bởi vì có Chu thiên tử bảo vệ.
Cho nên, Chu thiên tử đối sát ý với Tô Tử Mặc, ngoài nguyên nhân là sau khi biết chân tướng nên thẹn quá hoá giận, hắn có một cảm giác bị người lợi dụng lừa gạt.
Thân là Thiên Tử, bị một kẻ mà hắn vốn coi là phế nhân đùa bỡn, có thể tưởng tượng ra sự tức giận của hắn ngay lúc đó!
Nhưng mặc kệ như thế nào, dù sao Tô Tử Mặc đã cứu hắn hai nữ nhi của hắn.
Sát ý của Chu thiên tử cũng liền dần dần tản đi, trong lòng sinh ra một chút cảm khái.
Ở dưới áp lực như vậy, một thanh niên mới hơn hai mươi còn có thể bình tĩnh thong dong như thế, thậm chí còn có phong mang đâm ngược, thực sự khó được.
Bỏ qua thành kiến lúc ban đầu, trong lòng Chu thiên tử cũng rất thưởng thức Tô Tử Mặc.
Chỉ là sau sự thưởng thức, Chu thiên tử lại càng lo lắng hơn.
Một mặt là lo lắng Tô Tử Mặc cùng hai vị công chúa quá thân cận, phải chăng có mưu đồ khác.
Một mặt khác, nhìn dáng vẻ của Tuyết Nhi cùng Yên Nhi, dường như cả hai đều có hảo cảm với Tô Tử Mặc, cuối cùng lựa chọn như thế nào...
Cũng không thể để cả hai người cho tiểu tử này làm đạo lữ, trong thiên hạ này nào có chuyện tốt như vậy
Chu thiên tử hỏi: "Ban đầu ở Xích Vũ thành đã xảy ra chuyện gì, sáu người tập kích Yên Nhi đều là thân phận gì "
"Không biết."
Tô Tử Mặc lắc đầu nói: "Lúc ấy cũng chỉ vô tình gặp được, nên ta thuận tay cứu Cơ yêu... Cô nương."
Nếu Cơ yêu tinh lựa chọn giấu diếm, Tô Tử Mặc tự nhiên cũng không thể tiết lộ ra sự thật.
Chu thiên tử gật gật đầu, nhìn như tùy ý mà hỏi: "Nơi này không có người ngoài, nói một chút, ngươi có cảm giác gì với Tuyết Nhi cùng Yên Nhi?"
Tô Tử Mặc nói: "Tam công chúa từng giúp ta, cũng đã giúp Tô gia, ta xem Tam công chúa là ân nhân tri kỷ. Còn tiểu công chúa nàng... Ta cũng không quen, chỉ là bèo nước gặp nhau."
Một người chỉ coi làm tri kỷ, một người lại không quen
Chu thiên tử có thể cảm thụ được, Tô Tử Mặc nói những lời này là nói thật.
Nói cách khác, những lo lắng của hắn đều không tồn tại.
Tô Tử Mặc có thái độ này, ngược lại khiến Chu thiên tử có chút không cam lòng.
Hai nữ nhi của hắn đều là tiên tư ngọc mạo, xuất thân cao quý, có chỗ nào không xứng với Tô Tử Mặc, hắn thế mà lại không có tâm tư gì khác.
"Nếu Đại Vương không có chuyện gì khác, tại hạ xin phép cáo lui." Tô Tử Mặc chắp tay nói.
Chu thiên tử trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: "Liên quan tới thi đấu giữa các tông môn, chuyện mời ngươi xem như giám khảo luyện khí, kế hoạch vẫn không thay đổi."
Câu nói này mang ý nghĩa là Chu thiên tử đã không còn thành kiến với Tô Tử Mặc, ngầm thừa nhận tất cả thành tựu mà Tô Tử Mặc lấy được!
Tô Tử Mặc gật gật đầu, cáo từ rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Tô Tử Mặc đi xa, Chu thiên tử nhẹ nhàng cười một tiếng, cảm khái nói: "May mắn Phiêu Miểu phong sinh ra một nhân vật như vậy, có thể ở trên bảng luyện khí tranh về một ván, nếu không lần thi đấu giữa các tông môn này, Phiêu Miểu phong sẽ mất hết mặt mũi."
Dừng một chút, Chu thiên tử lại lắc đầu, lẩm bẩm: "Nhưng mà trừ luyện khí ra, ba bảng khác, Phiêu Miểu phong đã không còn sức tranh đoạt."
...
"Yên Nhi, ở Xích Vũ thành đã xảy ra chuyện gì, làm sao Tử Mặc lại cứu muội một mạng, muội nói cho ta một chút."
Bên ngoài Thính Vũ Hiên, Cơ Dao Tuyết có chút hiếu kỳ hỏi.
Cơ yêu tinh nháy mắt mấy cái, nhìn bốn phía một chút, lôi kéo tay nhỏ của Cơ Dao Tuyết đi vào một nơi hẻo lánh, thấy bên cạnh không ai, mới nhỏ giọng nói ra: "Tỷ tỷ, đó là ta nói bừa, ta căn bản không biết Tô công tử."
"A" Cơ Dao Tuyết sửng sốt.
Cơ yêu tinh che miệng cười khẽ, nói: "Ta nghe nói Phụ hoàng giận dữ, mới chạy tới giúp tỷ đó, hì hì, Phụ hoàng đều không nhìn ra."
"Muội đấy!"
Cơ Dao Tuyết điểm một cái lên cái trán trơn bóng của Cơ yêu tinh, bất đắc dĩ cười nói: "Không riêng gì Phụ hoàng, ta cũng coi là thật."
Dừng lại một chút, Cơ Dao Tuyết thu hồi nụ cười, khẽ thở dài: "Nhưng nếu là không có muội xuất hiện, Tử Mặc thực sự có khả năng dữ nhiều lành ít."
" Tô Tử Mặc kia... Chính là ý trung nhân của tỷ tỷ ?" Cơ yêu tinh chớp mắt hỏi.
Gương mặt Cơ Dao Tuyết ửng đỏ, khẽ gắt một tiếng: "Đi đi, đừng nói nhảm."
"Hì hì, nhất định là!"
"Nha đầu này, đáng đánh!"
Ngay khi hai người đang đùa giỡn với nhau, Tô Tử Mặc đã đi ra Thính Vũ Hiên, đi về phía bên này.
Tới gần, Tô Tử Mặc ôm quyền nói: "Đa tạ hai vị công chúa."
" Này, Tô công tử, ta gọi Cơ Dao Yên, nhớ kỹ ta đã giúp ngươi, có cơ hội nhất định phải cám ơn ta nha."
Cơ yêu tinh nói xong câu đó, thừa dịp Cơ Dao Tuyết không chú ý, hướng về phía Tô Tử Mặc cười một tiếng mị hoặc, nháy nháy mắt.
Lúm đồng tiền như hoa, giống như có thể điên đảo chúng sinh!
Đôi mắt đẹp như nước có thể câu hồn đoạt phách người nhìn!
Tô Tử Mặc vội vàng nhắm mắt, trong cơ thể dâng lên một luồng khô nóng, khiến hắn phải hít một khí lạnh.
Đây mới là ma nữ của Tố Nữ tông!
Cơ Dao Tuyết hơi kinh ngạc, nhìn Tô Tử Mặc một chút, lại ghé mắt nhìn về phía Cơ yêu tinh.
Lúc này, Cơ yêu tinh đã khôi phục như lúc ban đầu, nụ cười mị hoặc kia, ánh mắt trêu chọc nhoáng một cái đã thôi, dương như chỉ là ảo giác.
Cơ yêu tinh phất tay tạm biệt.
Cơ Dao Tuyết nhìn theo bóng lưng Cơ yêu tinh, nói với Tô Tử Mặc: "Ngươi thật đúng là phải cám ơn Yên Nhi, nàng căn bản không biết ngươi, cố ý nói thế để lừa Phụ hoàng."
"Yên Nhi chưa trải chuyện đời, đơn thuần thiện lương, nào có hiểu được gạt người, lần này thực sự làm khó cho nàng." Cơ Dao Tuyết lại than nhẹ một tiếng.
Trong lòng Tô Tử Mặc không còn gì để nói, thầm nghĩ: "Nếu nói muội muội này của ngươi không hiểu gạt người, đơn thuần thiện lương, vậy trong thiên hạ này, người nào cũng là người đàng hoàng hết."
Chỉ là lời nói này Tô Tử Mặc cũng không nói rõ.
Dù sao, hắn từng đồng ý với Cơ yêu tinh, trợ giúp nàng giấu diếm thân phận.
Hơn nữa, nhìn trạng thái của Cơ Dao Tuyết cùng Chu thiên tử, cho dù Tô Tử Mặc nói cho hai người, muội muội, nữ nhi của các ngươi là Ma nữ Tố Nữ tông trong Ma môn, hai người cũng căn bản sẽ không tin tưởng...
"Muội muội của ngươi ngày bình thường hay làm gì?" Tô Tử Mặc tùy ý hỏi.
Cơ Dao Tuyết lắc đầu nói: "Yên Nhi không thể tu hành, một mực đi theo Cố di học tập kinh thương, có đôi khi chạy tới chạy lui."
Cơ yêu tinh không biết tu luyện công pháp gì, căn bản không biểu hiện ra cảnh giới tu vi, nhìn qua giống như một phàm nhân.
Nhưng một mạch của nàng, giết người đúng là không cần tự mình động thủ.
Đều là mượn đao giết người.
Một ánh mắt là đủ!