Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 306: Tề tụ

Chương 306: Tề tụ
Tô Tử Mặc quay đầu, cười như không cười hỏi: "Ngươi rất quen với Mặc tiên sinh sao "
"Ta..."
Trầm Mộng Kỳ bị hỏi khó, vẻ mặt có chút bối rối.
Nàng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, nào có cơ hội quen biết Mặc tiên sinh.
Tô Tử Mặc cười cười, nói: "Xem ra ngươi căn bản không quen Mặc tiên sinh, nói như vậy, ngươi đã gặp qua hắn "
Ánh mắt Tô Tử Mặc giống như có thâm ý khác, loại cảm giác này làm Trầm Mộng Kỳ có chút bực bội.
Trầm Mộng Kỳ bình phục tâm thần, ngẩng mặt lên, trong mắt lóe lên vẻ kiêu ngạo, nói ra: "Ta chưa thấy qua Mặc tiên sinh, nhưng ta từng tham gia buổi cạnh tranh của Mặc tiên sinh! Không có tự mình trải qua, không có tận mắt nhìn thấy, ngươi vĩnh viễn không thể tưởng tượng, một Luyện Khí Sư sẽ có bao nhiêu năng lượng!"
Tô Tử Mặc không nói, chỉ bình tĩnh nhìn Trầm Mộng Kỳ, khóe miệng mang theo một nụ cười thản nhiên.
"Ngươi không cần thiết dùng loại ánh mắt này nhìn ta."
Trầm Mộng Kỳ hừ một tiếng, nói: "Mặc tiên sinh là nhân vật bậc nào chứ? Ta chưa từng gặp Mặc tiên sinh là chuyện rất bình thường, đừng nói là ta, cho dù là hơn ngàn vị Kim Đan chân nhân trên khu quan chiến kia, cũng không có mấy người gặp qua hình dáng Mặc tiên sinh!"
Tô Tử Mặc cười, lẳng lặng nhìn Trầm Mộng Kỳ, hỏi: "Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì "
"Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, mặc dù ngươi tới tham gia thi đấu giữa các tông môn, nhưng chuyện này không chứng minh cái gì cả!"
Trầm Mộng Kỳ nắm chặt tay lại, nói: "Ngươi vẫn cuồng vọng, tự đại, vô tri như vậy, ngay cả danh hào Mặc tiên sinh mà ngươi còn chưa nghe qua, ta khuyên ngươi cũng không cần lên sân tỷ thí, để tránh tự rước lấy nhục."
Còn có một câu, Trầm Mộng Kỳ chưa hề nói.
Mặc dù Tô Tử Mặc ngươi đã bước vào tu hành, cũng tới tham gia thi đấu giữa các tông môn, nhưng ngươi vĩnh viễn cũng không sánh bằng ta!
Trầm Mộng Kỳ chỉ muốn chứng minh một chuyện.
Những năm gần đây, nàng ta vẫn luôn không thể xóa bỏ một vướng mắc trong lòng.
Một năm kia, ngày đó, ở trong trấn nhỏ kia, lựa chọn của nàng ta không sai.
"Sư tôn của ngươi cũng tới chứ." Tô Tử Mặc đột nhiên hỏi.
"Ngươi làm gì "
Trầm Mộng Kỳ lập tức trở nên có chút khẩn trương, cau mày nói: "Tô Tử Mặc, ta khuyên ngươi tỉnh táo một chút, đừng đi chịu chết! Chuyện ba năm trước đây, sư tôn đã thật sự nổi giận!"
Ba năm trước đây, trong vương thành Yến quốc, Tô Tử Mặc chém giết một đệ tử của Bích Hà cung, còn đánh trọng thương một đám tu sĩ Bích Hà cung.
Chuyện này tự nhiên không gạt được Thương Lãng chân nhân.
Tô Tử Mặc cười cười, ung dung nói: "Nghe nói Thương Lãng chân nhân có quan hệ không tệ với Mặc tiên sinh, chỉ cần một điều kiện, Mặc tiên sinh sẽ miễn phí định chế cực phẩm Linh khí cho hắn."
Trầm Mộng Kỳ biến sắc.
Chuyện này, tuyệt đối là sỉ nhục của Thương Lãng chân nhân, thời gian không đến một ngày đã truyền khắp cả tòa Vương thành.
Trong Bích Hà cung, căn bản không có người nào dám nghị luận việc này!
Ánh mắt Tô Tử Mặc thâm thúy, thâm ý nói: "Trầm Mộng Kỳ, ngươi có nghĩ tới vì sao Mặc tiên sinh lại đưa ra điều kiện kia không?"
Điều kiện kia, gần như tất cả mọi người đều biết, đó chính là để Thương Lãng chân nhân quỳ xuống.
Trong nháy mắt, Trầm Mộng Kỳ giống như nghĩ tới điều gì, đang muốn cẩn thận suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi, cắt đứt ý nghĩ của nàng.
"Sư muội, hắn chính là Tô Tử Mặc "
Một nam tử ăn mặc đạo bào Bích Hà cung bước tới, dáng vẻ tuấn lãng bất phàm, bước đi tiêu sái phiêu dật, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc, ẩn ẩn toát ra một tia sát ý.
"A, hắn là..." Trầm Mộng Kỳ theo bản năng đáp.
Vấn đề khi nãy của Tô Tử Mặc, nàng ta đã mơ hồ nghĩ đến một đáp án, lại bị sư huynh Tư Ngọc Đường cắt ngang, bây giờ làm sao cũng không nghĩ ra nổi.
"Người giết đệ tử của Bích Hà cung, chính là ngươi, hả?" Tư Ngọc Đường đi tới trước người Tô Tử Mặc, sắc mặt bất thiện, lạnh giọng hỏi.
"Là ta." Tô Tử Mặc ngữ khí đạm nhiên.
"Tiểu tử này đúng là gan to bằng trời, thế mà lại dám giết tu sĩ Bích Hà cung."
"Lần này Phiêu Miểu phong vốn ở thế yếu, lại còn có một đệ tử như vậy, gây thù hằn nhiều như vậy, mới xuất hiện đã lập tức đắc tội với Chân Hỏa môn cùng Bích Hà cung, ta thấy lần này Phiêu Miểu phong muốn thảm rồi."
Tu sĩ bốn phía xung quanh nghị luận ầm ĩ, đứngmột bên nhìn lấy náo nhiệt.
Trầm Mộng Kỳ nhíu nhíu mày, thấp giọng khuyên nhủ: "Sư huynh, được rồi, nơi này là Đại Chu Vương thành."
" Được rồi, ha ha. "
Tư Ngọc Đường bất động, cười lạnh một tiếng, hỏi: "Tô Tử Mặc, ngươi dám tham dự tranh đoạt Linh bảng không? "
Tô Tử Mặc còn chưa lên tiếng, trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng kinh ngach, thu hút dự chú ý của mọi người.
"Mau nhìn, bên kia!"
"Lại có thể phi hành ở trong Vương thành, người tới có thân phận gì "
"Nhìn dáng vẻ cùng khí độ này, hẳn là mấy vị Hoàng tử!"
Trên bầu trời cách đó không xa, một đám cấm quân Kim Đan cảnh cường đại hộ tống, năm vị nam tử ngự không bay đến, quần áo phú quý, khí độ ung dung, chậm rãi hạ xuống khu vực quan chiến.
Năm người đi tới khu vực dưới bảo tọa của Thiên Tử, chính là khu vực lớn thứ hai rồi ngồi xuống, gật đầu ra hiệu với bốn phía.
Cũng không lâu sau, trong đám người lần thứ hai vang lên tiếng ồn ào.
Chỉ thấy ở giữa không trung cách đó không xa, có hai nữ tử đang đạp không mà tới.
Nữ tử đi phía trước có dung mạo tuyệt đẹp, gương mặt mỉm cười, thân hình đầy đặn, toàn thân tản ra hương vị thành thục mê người.
Một thiếu nữ theo sau mặc váy hồng, thân thể linh lung, có lồi có lõm, đáng tiếc là trên mặt nàng che mạng nên thấy không rõ nó dung mạo.
Tư Ngọc Đường ho nhẹ một tiếng, ngạo nghễ nói: "Nếu ta không nhìn lầm, người đi phía trước hẳn là Cố đại tổng quản của Thiên Bảo đấu giá phường!"
"Cố đại tổng quản thật sự không hổ là vưu vật một đời." Một vị tu sĩ khác si mê, yết hầu khẽ động, nuốt nước miếng.
"Thiếu nữ phía sau nàng là ai, mặc dù che mặt, nhưng đôi mắt kia thực sự là quá đẹp, giống như biết nói chuyện vậy."
Mọi người ở đây đang nghị luận, thiếu nữ mặc váy hồng giữa không trung kia đột nhiên quay đầu, nhìn tới bên này.
Một đôi mắt to trong veo như nước chớp chớp, sau đó thoáng cong thành một đôi trăng non, cười nhẹ nhàng.
"Mau nhìn, thiếu nữ mặc váy hồng kia đang nhìn ta!"
"Chớ nói nhảm, nhất định là đang nhìn ta!"
Tu sĩ chung quanh đây lên tiếng tranh chấp.
Đào Phong của Chân Hỏa môn cười lạnh, thần sắc lại ra vẻ bình tĩnh, nhẹ gật đầu với thiếu nữ mặc váy hồng.
Tư Ngọc Đường cũng như thế, nghĩ rằng thiếu nữ mặc váy hồng chú ý tới mình, vội vàng gật đầu ra hiệu.
Tô Tử Mặc nhìn thấy một màn này, trong lòng than nhẹ, thủ đoạn của Cơ yêu tinh đúng là lợi hại, sau này càng trưởng thành, chỉ sợ thực sự sẽ trở thành một người khuynh đảo thiên hạ!
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Cố Tích cùng Cơ yêu tinh chậm rãi hạ xuống, cũng đi tới khu vực lớn thứ hai ngồi xuống, ngồi cùng bàn với các vị Hoàng tử!
Đông đảo tu sĩ vốn còn không rõ ràng lắm, khu vực thứ hai này là để người nào ngồi, bây giờ nhìn thấy tình hình này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Khu vực thứ hai, hoặc là để người trong hoàng tộc ngồi, hoặc là chính là tu sĩ có thế lực nhất trong vương thành!
Chỗ ngồi ở khu vực thứ hai không nhiều, mấy người Cố Tích cùng Cơ yêu tinh ngồi xuống, cũng chỉ còn lại có hai vị trí.
"Mau nhìn!"
Trong đám người, có người chỉ tới nơi xa, kinh hô một tiếng.
Trên bầu trời xa xăm, có một đội cung nữ ngự không bay đến, thân mang sa mỏng, dải lụa quấn quanh người, người nào cũng có dung mạo cực đẹp.
Đội cung nữ chân đạp tường vân, hộ tống một liễn xa sang trọng, chậm rãi bay tới.
Trong liễn xa có một thân ảnh tinh tế linh lung, như ẩn như hiện qua lớp rèm châu, thấy không rõ dung mạo.
"Đây là..."
Bốn phía khu vực chìm xuống có khoảng chừng hơn mười vạn tu sĩ, lúc này cũng hơi há miệng, toát ra vẻ chấn động.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất