Chương 309: Mời lên đài quan chiến
"Hèn hạ!"
Huyền Dịch nắm chặt hai tay, cắn răng mắng một tiếng.
Lần thi đấu giữa các tông môn này, Phiêu Miểu phong vốn thế đơn lực bạc, chỉ có một Trúc Cơ ngũ mạch là người được gửi gắm hi vọng, nếu lại bị nhằm vào, vậy thì một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.
"Rống!"
Nhưng đúng lúc này, từ phía chân trời xa xa truyền đến tiếng gầm gừ kinh thiên động địa, rung động hư không, vô cùng uy nghiêm.
Trong lòng mọi người đều chấn động, theo tiếng kêu nhìn lại.
Chỉ thấy năm con sư tử thân hình cao lớn, tướng mạo hung mãnh song song lao nhanh, khí thế hùng hổ, lông tóc cả người đều là màu vàng kim, không có một chút tạp sắc nào, toàn thân dường như đều đang thiêu đốt lên hỏa diễm kim sắc.
"Là sư tử Hoàng Kim!"
"Thượng cổ di chủng, hơn nữa còn là Hoàng Kim sư tử Kim Đan cảnh!"
Trên người năm con Hoàng Kim sư tử có cột xích sắt làm dây cương, sau lưng chúng đang kéo một chiến xa cổ lão.
Trên chiến xa có một nam tử trung niên đang đứng, trên người khoác trường bào màu vàng óng, hai mắt như điện, không giận tự uy, toàn thân tản ra một luồng bá khí!
Người này chính là Thiên Tử Đại Chu!
"Bái kiến Đại Vương!"
Tất cả cấm quân thị vệ ở chỗ này, đều quỳ một chân trên đất, cùng cao giọng rống lên, thanh thế doạ người!
Kim Đan chân nhân trên ghế quan chiến vội vàng đứng lên, thi nhau chắp tay ôm quyền, gật đầu ra hiệu.
"Các tướng sĩ bình thân, mời chư quân ngồi."
Chu thiên tử bình tĩnh nói, từ trên chiến xa nhảy xuống, đi tới vị trí cao nhất đài quan chiến rồi ngồi xuống.
...
"Rốt cục đã nhìn thấy Thiên Tử của Đại Chu, lần này tới tham gia lần thi đấu giữa các tông môn này không uổng công."
"Khí tràng thật mạnh, vừa rồi ta suýt nữa đã quỳ xuống."
Chung quanh bốn bảng ngọc trụ, không ít tu sĩ Trúc Cơ đều bị phong thái của Chu thiên tử làm cho tin phục, cả đám người khe khẽ bàn luận, thần sắc phấn khởi.
Vẻ mặt Tô Tử Mặc bình thản, hai con ngươi bình tĩnh như nước, giống như Chu thiên tử đến không có một chút ảnh hưởng gì tới hắn cả.
Trầm Mộng Kỳ quét mắt qua, nhìn như tùy ý mà hỏi: "Tô Tử Mặc, sao ngươi lại quen công chúa Đại Chu?"
"Có liên quan gì tới ngươi sao" Tô Tử Mặc không thèm liếc mắt nhìn Trầm Mộng Kỳ một cái, chỉ hỏi ngược một câu.
Trầm Mộng Kỳ hừ một tiếng, nói: "Tô Tử Mặc, ngươi đừng đắc ý, quen công chúa Đại Chu cũng chẳng có gì ghê gớm!"
"Hơn nữa, ta nhắc nhở ngươi một chút, ngươi vốn đã gây thù với Bích Hà cung cùng Chân Hỏa môn, bởi vì công chúa Đại Chu, ta thấy đệ tử của Thanh Sương môn cũng toát ra địch ý đối với ngươi."
Trầm Mộng Kỳ cười lạnh nói: "Hành động của công chúa Đại Chu đã vô hình tạo rất nhiều cường địch cho ngươi, ta xem lát nữa ngươi sẽ làm như thế nào!"
Tô Tử Mặc cười nhạt một tiếng.
Trên ghế quan chiến.
Chu thiên tử giơ cao hai tay rồi ấn xuống, trong đám người dần dần yên tĩnh trở lại.
Chu thiên tử trầm giọng nói: "Thi đấu giữa các tông môn lập tức muốn bắt đầu, trước đó, ta muốn giới thiệu một vị Luyện Khí Sư, chắc hẳn chư vị đều đã nghe qua danh hào của hắn."
" Đệ nhất Luyện Khí Sư Đại Chu!"
"Mặc Linh Mặc tiên sinh!"
"Chúng ta đương nhiên đều biết."
Trên ghế quan chiến, không ít Kim Đan chân nhân vừa cười vừa nói, thi nhau gật đầu, mắt lộ ra chờ mong.
Chu thiên tử lại nói: "Các ngươi mặc dù đã nghe qua danh hào của hắn, nhưng chắc hẳn không có mấy người từng gặp mặt hắn."
" Không sai."
Di Ninh chân nhân cười khổ nói: "Lần trước, ta muốn đến gặp cảm tạ Mặc tiên sinh, đáng tiếc cũng không thấy."
Vân Sơn chân nhân của Nam Nhạc tông cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, Mặc tiên sinh quá thần bí."
Chu thiên tử mỉm cười, nói: "Lần này ta mời Mặc tiên sinh đến đây, trở thành một trong các vị giám khảo luyện khí trong lần thi đấu giữa các tông môn lần này, chư vị lập tức có thể gặp được hắn."
Đông đảo Kim Đan chân nhân đều chấn động tinh thần.
Một Luyện Khí Sư có thể định chế cực phẩm Linh khí, có Kim Đan chân nhân nào không muốn kết giao
Thương Lãng chân nhân híp hai mắt, cũng dò xét bốn phía.
Hắn muốn xem xem, vị Mặc tiên sinh này rốt cuộc là thần thánh phương nào, có gì ân oán cùng hắn, vì sao muốn nhục nhã hắn trước mặt mọi người!
Chung quanh ngọc trụ bốn bảng, đông đảo tu sĩ Trúc Cơ cũng đều trừng lớn mắt hai mắt, không ngừng nhìn quanh lên không trung, muốn được nhìn thấy vị Mặc tiên sinh này trong truyền thuyết trước.
"Các ngươi nói xem vị Mặc tiên sinh này sẽ xuất hiện như thế nào? "
"Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không kém gì các vị Hoàng tử công chúa."
"Lấy thực lực và địa vị của Mặc tiên sinh, cho dù có cưỡi thuần huyết hung thú đến, ta đều tin tưởng."
Trong lòng mọi người đều hiếu kỳ, tràn đầy phấn khởi nghị luận.
Nhóc mập mạp cũng quay đầu, hào hứng hỏi: "Đại ca, huynh đoán Mặc tiên sinh bao nhiêu tuoir rồi, bộ dạng thế nào "
Tô Tử Mặc nói: "Hơn hai mươi tuổi đi..."
"Ha ha ha!"
Tô Tử Mặc vừa mới mở miệng, chung quanh lập tức truyền đến một trận cười to, không ít người nhìn Tô Tử Mặc giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Trong mắt Đào Phong đều là vẻ đùa cợt, khẽ cười nói: "Luyện Khí Sư của Phiêu Miểu phong, quả nhiên là một trò cười, ha ha!"
Trầm Mộng Kỳ cau mày nói: "Tô Tử Mặc, nếu ngươi không biết thì cứ nói không biết, không có người nào sẽ trách ngươi. Ngươi cứ hồ ngôn loạn ngữ như thế sẽ chỉ khiến người khác chế giễu, bại lộ ra sự vô tri của ngươi!"
"A" Tô Tử Mặc khẽ nhướn mi.
Trầm Mộng Kỳ trầm giọng nói: "Mặc tiên sinh có thể định chế ra cực phẩm Linh khí, ngươi cho rằng đây là chuyện mà một người mới hơn hai mươi tuổi có thể làm được sao? Dù ta không hiểu luyện khí, cũng có thể hiểu rõ ràng đạo lý này."
Nhưng đúng lúc này, Chu thiên tử lại lên tiếng.
"Kỳ thật, Mặc tiên sinh đã sớm đến rồi, đang đứng với chư vị!"
"A "
"Mặc tiên sinh đã tới rồi, ở đâu "
Trên ghế quan chiến, tất cả Kim Đan chân nhân đều theo bản năng nhìn sang bên cạnh mình, lại phát hiện đối phương cũng đang mê mang nhìn quanh.
Chu thiên tử cất giọng nói: "Mặc tiên sinh, mời lên ghế quan chiến."
Vừa dứt lời, hơn một ngàn vị Kim Đan chân nhân, hơn mười vạn tên tu sĩ Trúc Cơ đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, ánh mắt không ngừng dò xét bốn phía.
Đám người Phiêu Miểu phong, Đào Phong, Quân Hạo, Tư Ngọc Đường, Trầm Mộng Kỳ cũng đều tìm kiếm xung quanh theo bản năng.
Đột nhiên.
Một bóng người khẽ động, đi qua trước mặt đám, thu hút ánh mắt của mọi người.
"Tô Tử Mặc, ngươi làm gì!"
Trầm Mộng Kỳ nhíu chặt lông mày, hô một tiếng.
Tô Tử Mặc không thèm đáp.
Đào Phong cười lạnh một tiếng: "Đúng là không biết sống chết, ở trước mặt thiên tử, còn dám làm càn!"
"Người ta kêu là Mặc tiên sinh, không phải ngươi..." Trầm Mộng Kỳ lại hô một tiếng, sau đó giống như đột nhiên ý thức được cái gì, biến sắc.
Tô Tử Mặc giống như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, trong ánh mắt kinh ngạc của nhóc mập mạp, Tô Tử Mặc mỉm cười, xuyên qua đám người, đi ra ngoài.
Nhìn qua bóng lưng Tô Tử Mặc, toàn thân Quân Hạo của Thanh Sương môn chấn động, mơ hồ nghĩ tới một loại khả năng.
Cho dù khả năng này rất hoang đường.
Trong chớp mắt, Tô Tử Mặc đã lộ ra trong mắt hơn mười vạn tên tu sĩ Trúc Cơ!
Trong vô số ánh mắt nóng bỏng soi mói, thần sắc Tô Tử Mặc không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh thong dong, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi tiến lên.
Vượt qua khu vực chìm xuống, đi về phía đài quan chiến.
"Người kia là ai, muốn đi làm gì "
"Hắn mới hơn hai mươi tuổi, không thể nào là Mặc tiên sinh a."
"Đúng đấy, một tu sĩ Trúc Cơ, tại sao có thể là Mặc tiên sinh!"
Trong đám người, đông đảo tu sĩ đều cười lạnh.
Cười lạnh qua đi, đám người lại nhìn Tô Tử Mặc vẫn từng bước đi đến, đám người lại đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Một âm thanh yếu ớt vang lên: "Chúng ta cũng chưa từng thấy Mặc tiên sinh, vì cái gì hắn không thể là tu sĩ Trúc Cơ mới hơn hai mươi tuổi? "
Không có người đáp lại.
Tất cả mọi người đều đang đợi một đáp án.