Chương 320: Ta lấy mạng chó của ngươi
Yêu Ma lẫn vào trong những người tu chân, một khi ẩn núp xuống được sẽ tạ ra uy hiếp cực lớn.
Bình thường mà nói, nếu nhận ra chân thân Yêu Ma, mà lúc này còn ở trong vương thành Đại Chu, Chu thiên tử chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn lôi đình để tiêu diệt!
Nhưng tên Yêu Ma này đến từ Huyết Nha cung.
Cung chủ Huyết Nha cung có lai lịch bí ẩn, rất có thể đến từ một chỗ cấm địa ở Thiên Hoang Bắc Vực!
Nếu như là sinh linh từ Thiên Hoang cấm địa đi ra, thì Yêu Ma trước mắt này tất nhiên đã thần phục với cung chủ Huyết Nha cung, mặc dù hắn là Đại Chu Thiên Tử, cũng không thể xuất thủ.
Nam tử mặc hắc bào không ôm quyền, cũng không hành lễ, chỉ lạnh nhạt nói ra: "Tại hạ đạo hiệu 'Huyết Nhai ', mang đại đệ tử của Huyết Nha cung đến đây tham gia tranh đoạt Linh bảng, cũng không tính là muộn."
Nghe được hai chữ 'Huyết Nhai', Chu thiên tử đã biết Cố Tích nói không sai, kẻ này hẳn là bá chủ của Hắc Nha sơn, Huyết Nha Vương!
"Nếu muốn tham gia tranh đoạt Linh bảng, cầm ngọc phù, cùng tiến vào Ngũ Hành Tán là đủ."
Chu thiên tử trầm ngâm một chút, lại ném ra một tấm ngọc phù, bay xuống trước người nam tử hắc bào.
Huyết Nha Vương hơi nghiêng người, lộ ra người sau lưng hắn.
Người này có hình dáng cực kỳ tuấn mỹ, khóe miệng hơi giương lên, thần sắc kiêu căng, trong mắt còn lóe ra một vòng sáng màu xanh lục, có chút quỷ dị.
"Phong Hạo Vũ, là ngươi!"
Đúng lúc này, trên quảng trường, đột nhiên gầm lên một tiếng.
Mấy vị đệ tử của Phiêu Miểu phong đều trợn mắt nhìn, trong mắt Lãnh Nhu cũng lóe lên sát ý, thần sắc lại lạnh hơn mấy phần.
Nam tử tuấn mỹ sau lưng Huyết Nha Vương, chính là đệ tử Phong Hạo Vũ phản bội Phiêu Miểu phong rồi chạy trốn!
Nghe được ba chữ 'Phong Hạo Vũ', Tô Tử Mặc bên cạnh Chu thiên tử vốn còn đang trùng kích linh mạch thứ ba khẽ nhíu nhíu mày, nhưng cũng không mở mắt ra.
Huyền Dịch và Liễu Tuệ biến sắc, vỗ bàn đứng dậy!
Một trận chiến ở Đông Lăng cốc đã trôi qua ba năm, nhưng bọn hắn vẫn luôn không biết thế lực thần bí tập kích tông môn là ai.
Mà bây giờ, Phong Hạo Vũ hiện thân, thế lực thần bí này cũng nổi lên mặt nước.
Huyết Nha cung!
Vẻ mặt Huyền Dịch lạnh lùng, trầm giọng hỏi: "Tại Đông Lăng cốc vây giết đệ tử Phiêu Miểu phong, là do Huyết Nha cung gây nên "
Huyết Nha Vương lạnh nhạt nhìn Huyền Dịch một chút, trong lỗ mũi hừ một tiếng, nói: "Phải thì như thế nào? Phiêu Miểu phong ngươi còn muốn báo thù "
"Giết người thì đền mạng, ngươi giết người của Phiêu Miểu phong, thì phải xác định đã nợ máu phải trả bằng máu!" Liễu Tuệ nổi giận quát một tiếng.
Huyết Nha Vương lắc đầu nói: "Đúng là ngu muội, Phiêu Miểu phong các ngươi sắp có đại nạn lâm đầu rồi lại còn không biết sống chết. Thiếu chủ Huyết Nha cung bỏ mình ở Đông Lăng cốc, đệ tử Phiêu Miểu phong các ngươi cứ chuẩn bị chôn cùng đi!"
"Ngươi dám!" Thần sắc Liễu Tuệ đại biến.
"Khặc khặc khặc."
Huyết Nha Vương âm trầm cười van, làm người nghe thấy phải rùng mình.
Ba năm trước, nếu không phải cung chủ Huyết Nha cung bị cường giả Long tộc đánh trọng thương, Huyết Nha cung đã sớm giết đến tận Phiêu Miểu phong, căn bản sẽ không chờ tới bây giờ!
Nhưng loại sự tình này, Huyết Nha Vương tự nhiên sẽ không nói ra.
Huyền Dịch lớn tiếng hỏi: "Phong Hạo Vũ, Văn Hiên sư đệ đối với ngươi như thế nào ?"
Phong Hạo Vũ cười lạnh.
Huyền Dịch lạnh giọng nói: "Mà ngươi lại dám khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo, ngươi hại chết bao nhiêu đồng môn? "
"Phong Hạo Vũ, ta muốn làm thịt ngươi, báo thù cho các đồng môn đã bỏ mạng ở Đông Lăng cốc, báo thù cho Văn Hiên thủ tọa!" Nhóc mập mạp thu lại vẻ mặt cười đùa tí tửng mọi khi, nổi giận đùng đùng nói ra.
" Không sai, giết hắn, báo thù cho Văn Hiên thủ tọa!"
Nghe mấy câu này, thân hình Tô Tử Mặc khẽ run, mặc dù hai mắt nhắm chặt, nhưng hai đầu lông mày lại toát ra một tia bạo ngược!
"Chỉ bằng các ngươi "
Phong Hạo Vũ lộ ra vẻ khinh thường, cười lạnh nói: "Ta cũng không sợ nói cho các ngươi biết, bây giờ Phong Hạo Vũ ta là Trúc Cơ ngũ mạch, coi như các ngươi cùng xông lên cũng không phải là đối thủ của ta! Muốn giết ta, hắc hắc, đi vào trong Ngũ Hành Tán, chớ đánh mất tính mạng của mình!"
Ầm!
Đúng lúc này, bên cạnh Chu thiên tử truyền đến một tiếng vang thật lớn, ánh sáng từ ba linh mạch nhấp nháy, linh lực mãnh liệt trào ra!
Một thân ảnh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt u ám, toàn thân tản ra một luồng sát ý lăng lệ đến cực điểm, lạnh lẽo hung tàn!
Huyết Nha cung ngoài ý muốn hiện thân, gần như khiến đám người đã quên đi sự tồn tại của Tô Tử Mặc.
Bây giờ, Tô Tử Mặc chỉ đứng dậy như thế, đông đảo tu sĩ lại có một cảm giác như mây đen đang kéo tới!
"Ừ"
Huyết Nha Vương cùng Phong Hạo Vũ nhìn thấy Tô Tử Mặc, sắc mặt cũng đều thay đổi.
" Được, tốt, tốt!"
Huyết Nha Vương sửng sốt một chút, mới dần dần kịp phản ứng, cười to nói: "Không nghĩ tới ngươi còn dám hiện thân, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi!"
Trong mắt Phong Hạo Vũ lướt qua một tia oán độc.
Năm đó thua ở trong tay Tô Tử Mặc, tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Tô Tử Mặc không chút sợ hãi, rời ghế ngồi, đi xuống bậc thang, đi tới bên cạnh Huyền Dịch và Liễu Tuệ, thấp giọng hỏi: "Văn Hiên thủ tọa chết rồi sao?"
"Đúng."
Vẻ mặt hai người Huyền Dịch ảm đạm, nhẹ gật đầu.
Liễu Tuệ nói ra: "Ngày đó ở Đông Lăng cốc, Vu trưởng lão tự bạo Kim Đan, Văn Hiên sư huynh mang theo đám người Kỷ Thành Thiên trốn về, đã bị trọng thương."
Trận chiến kia quá khốc liệt!
Bình tĩnh mà xét, nếu không có biến cố là Tô Tử Mặc thì đám người Phiêu Miểu phong đã bị diệt sạch, không ai sống sót!
Hốc mắt Liễu Tuệ dần dần đỏ, nói khẽ: "Ba năm qua, thương thế của Văn Hiên sư huynh mãi vẫn chưa lành, ngược lại càng ngày càng nặng, khuôn mặt tiều tụy, cả người gầy không còn hình dáng."
"Chúng ta đều biết, sau một trận chiến ở Đông Lăng Cốc, hắn vẫn luôn sống trong vô tận thống khổ và tự trách. Ba tháng trước, Văn Hiên sư huynh ra đi mà không nhắm mắt."
Tô Tử Mặc trầm mặc.
Mặc dù thái độ của Văn Hiên thủ tọa đối với hắn luôn không tốt, nhưng nghĩ tới tình cảnh của Văn Hiên thủ tọa, trong lòng Tô Tử Mặc vẫn không khỏi có chút thổn thức.
Huyền Dịch nói: "Văn Hiên có hai tâm nguyện chưa là được. Một là năm đó đã nhìn lầm người, dẫn sói vào nhà, để Phong Hạo Vũ học được tam đại bí thuật, cuối cùng lại không thể tiêu diệt được Phong Hạo Vũ!"
"Về phần tâm nguyện thứ hai... Nếu Tử Mặc ngươi cũng ở đây, vậy có thể nói luôn với ngươi đi."
Huyền Dịch than nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi cũng biết, Văn Hiên bởi vì những chuyện khác nên luôn có thành kiến đối với ngươi."
"Trước khi chết, thần trí hắn đã không còn minh mẫn, những hắn vẫn băn khoăn muốn gặp ngươi một lần, nói chuyện với ngươi, hi vọng được ngươi thông cảm, hắn còn nói, muốn đích thân truyền thụ bí thuật Phiêu Miểu phong cho ngươi... Chỉ tiếc, ai."
Trong lòng Tô Tử Mặc chua xót, cắn răng, hàn quang trong mắt càng tăng lên.
"Tâm nguyện của Văn Hiên thủ tọa, ta giúp hắn hoàn thành!"
Nói xong câu đó, Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, quay đầu đi, ánh mắt lạnh lùng, nhìn thẳng tới Phong Hạo Vũ trên quảng trường, lạnh giọng nói: "Phong Hạo Vũ, năm đó không thể làm thịt ngươi, hôm nay ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!"
Trên quảng trường, trên đài quan chiến, đông đảo tu sĩ đều sửng sốt một chút.
Đám người vẫn không rõ, Tô Tử Mặc nói những lời này là có ý gì, chỉ thấy hắn đã xoay người, khom người trầm giọng nói: "Khởi bẩm Đại Vương, Phiêu Miểu phong Tô Tử Mặc mong được tham gia tranh đoạt Linh bảng!"
Chu thiên tử nhíu nhíu mày.
Vẻ mặt Cơ Dao Tuyết lộ rõ lo lắng.
Đám người đều thấy rõ, Tô Tử Mặc mới vừa đả thông ba đầu linh mạch, mà Phong Hạo Vũ lại là Trúc Cơ ngũ mạch.
Thực lực hai bên cách xa, căn bản không có phần thắng.
Huống chi, là trong Ngũ Hành Tán có hoàn cảnh ác liệt như thế, Tô Tử Mặc không chỉ đối mặt với Phong Hạo Vũ, mà còn có những người khác...