Chương 339: Biến cố
Nghe được lời cảnh báo của Tô Tử Mặc, Giang Vũ đưa lưng về phía đám người, trong mắt lóe lên sát cơ, rồi lại lặng yên biến mất.
Trừ đám người Phiêu Miểu Phong, tu sĩ khác hoặc giống như là không nghe thấy, hoặc khịt mũi coi thường, dường như là không có ai tin tưởng.
Cơ Dao Tuyết khẽ nhíu mày, quay đầu hỏi: "Tử Mặc, thế nào?"
"Rất không thích hợp."
Tô Tử Mặc lắc đầu nói: "Những thi hài này đen như mực, bị chết không rõ ràng, thậm chí ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, nhất định là gặp phải chuyện cực kì khủng bố."
"Ha ha."
Tư Ngọc Đường đang muốn tiến lên cười nhạo nói: "Tô Tử Mặc, lá gan của ngươi không khỏi cũng quá nhỏ đi! Vật vô chủ ở bên trong Chiến Trường Thượng Cổ, ngươi cũng không dám cầm, ta khuyên ngươi nên trốn ở một chỗ tu luyện đi, đừng đi ra."
Tô Tử Mặc vốn không đội trời chung với Thương Lãng Chân Nhân.
Thân là đệ tử của Thương Lãng Chân Nhân, đương nhiên là Tư Ngọc Đường sẽ không cho Tô Tử Mặc sắc mặt tốt.
Dừng một chút, Tư Ngọc Đường quay đầu, hướng về phía Cơ Dao Tuyết mỉm cười, tự tin nói: "Dao Tuyết đạo hữu, ngươi không cần phải lo lắng, ta dám cam đoan, phía trước khẳng định là không có nguy hiểm!"
"Ngươi xem ở trên những hài cốt, không có một chút da thịt nào. Chuyện này có nghĩa là, ít nhất là những tu sĩ này đã chết mười năm trở lên rồi, da thịt đã sớm bị hư thối, như vậy còn có nguy hiểm gì nữa."
Trên thực tế, đây cũng chính là nguyên nhân để cho đông đảo tu sĩ dám lớn mật tiến lên.
Nếu những tu sĩ này đã chết đi lâu như vậy, coi như có nguy hiểm gì, đã biến mất từ lâu, không có khả năng lưu lại ở chỗ này lâu như vậy.
"Chết mười năm trở lên?"
Ánh mắt của Tô Tử Mặc lóe lên một cái, lắc đầu nói: "Chưa hẳn!"
Trong thời gian này, tu sĩ ở phía trước nhất đã đi tới bên cạnh những thi hài kia.
Mặc dù vẻ mặt của hộ vệ của Đại Chu ở phía trước nhất phấn khởi, nhưng trong lòng vẫn còn có chút cẩn thận, cũng không tùy tiện xâm nhập vào trong đó, chỉ là nhặt túi trữ vật ở bên cạnh một thi hài ở biên giới lên.
Dừng lại trong chốc lát.
Không có nguy hiểm!
Vị hộ vệ này mở túi trữ vật ra xem xét, trong mắt sáng rõ, sau đó tranh thủ thu túi trữ vật này vào trong túi trữ vật của mình, vọt vào, bắt đầu đi nhặt những túi trữ vật khác.
Tu sĩ khác thấy cảnh này, càng thêm không do dự nữa, phóng tới đám thi hài kia.
Đột nhiên!
Mặt đất bên cạnh một bộ thi hài bỗng nhúc nhích, dần dần nâng lên một ụ đất lớn chừng quả đấm, càng lúc càng lớn, giống như có đồ vật gì muốn phá cát chui ra!
Trong nháy mắt, ở phía trên một mảnh đất cát kia, hiện ra từng ụ đất như thế, càng ngày càng nhiều, đưa tới sự chú ý của đông đảo tu sĩ.
Tu sĩ cẩn thận đã trước một bước sử dụng phi kiếm, đằng không mà lên.
Phốc!
Một tiếng vang giòn.
Một viên cầu to lớn màu đỏ thẫm đột nhiên phá cát chui ra, rơi xuống chân rất nhiều tu sĩ.
Đám người còn chưa kịp phản ứng, viên cầu màu đỏ thẫm đã tản ra, hóa thành từng con côn trùng đầu màu đỏ, thân thể màu đen, chân màu đỏ, lít nha lít nhít, bò lên trên mu bàn chân đám tu sĩ.
Mỗi một con côn trùng đều lớn cỡ cánh tay, sinh ra ngàn cái chân, đồng thời di động ở trên mặt đất cát, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã bò lên trên bàn chân của đám tu sĩ!
"A! A! A!"
Một trận tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Ở bên dưới vô số ánh mắt nhìn soi mói, trên mặt của từng tu sĩ đột nhiên hiện ra một vệt đen, hai mắt nổi lên giống như cá chết, vô cùng hoảng sợ, mạch máu quanh co ở dưới làn da dần dần nâng lên, có thể thấy được rõ ràng, bỗng nhiên nổ bắn ra!
"Huyết Ngô Công!"
Vẻ mặt của Tô Tử Mặc khẽ biến.
Lúc trước hắn vì điều tra lai lịch của Dạ Linh, từng xem qua rất nhiều điển tịch liên quan tới sinh linh thượng cổ ở trên Phiêu Miểu Phong, nên nhận ra loại sinh linh cực kỳ hung tàn này.
Huyết Ngô Công, sinh linh thời thượng cổ, quần cư, có kịch độc, cắn người một cái, sẽ có thể hóa máu thịt thành một bãi máu sền sệt, sau đó cắn nuốt.
Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, sẽ có thể cắn nuốt làm cho một người chỉ còn lại một bộ thi hài!
Bởi vì Huyết Ngô Công có kịch độc, cho nên thi hài hiện ra màu đen như mực, theo như truyền thuyết thì đã sớm tuyệt chủng ở trên Thiên Hoang Đại Lục, không nghĩ tới lại có thể gặp được ở trong Chiến Trường Thượng Cổ.
"Là Huyết Ngô Công thời thượng cổ, mau lui lại!"
Vào lúc này, Giang Vũ kinh hãi hô lên một tiếng, sau đó vội vàng xoay người, đi tới bên cạnh Cơ Dao Tuyết, trong mắt lướt qua một chút vẻ bối rối, giống như trong lòng còn cực kỳ sợ hãi, thở dốc nói: "Tam công chúa, đi mau, không nên lưu lại ở chỗ này!"
"Bọn họ..."
Mặc dù là công chúa của Đại Chu, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy biến cố như vậy, cũng bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, chỉ về đám người hỗn loạn đằng trước, mặt lộ ra vẻ không đành lòng.
"Không cứu được, nếu như lưu lại ở nơi này, chúng ta cũng phải chết!" Giang Vũ lớn tiếng nói.
Trong chốc lát này, đã có không ít tu sĩ vẫn lạc, máu thịt trên người đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ lưu lại một bộ thi hài đen như mực, túi trữ vật rơi xuống bên cạnh, giống hệt như những bộ thi hài thấy lúc đầu.
Bốn vị hộ vệ của Đại Chu xông lên phía trước nhất, đã bỏ mình toàn bộ, không còn ai sống sót!
Một ít tu sĩ đằng sau tránh thoát được một kiếp, có người vẫn còn sợ tới mức choáng váng, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Một vị tu sĩ phía trước quay đầu lại, vẻ mặt hoảng sợ, ấn đường biến thành màu đen, vươn cánh tay ra, bắt được bả vai của một vị Luyện Khí Sư phía trước, nói: "Cứu ta..."
Phốc!
Tiếng nói im bặt mà dừng, người nói chuyện hóa thành một đám mưa máu, bắn tung toé lên trên mặt vị Luyện Khí Sư kia.
Người này bị dọa cho toàn thân run lên, sau khi tỉnh táo lại, hét lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng đi chưa được mấy bước, thân hình người này dừng lại, trên mặt dâng lên tầng một vệt đen, cả người cũng hóa thành một bãi nước máu, thi hài ngã ở trên mặt đất, một đám Huyết Ngô Công nhào lên, trong nháy mắt đã bao phủ.
Tê!
Thấy cảnh này, một ít tu sĩ may mắn còn sống sót hít vào một hơi khí lạnh, con ngươi bỗng nhiên co vào.
Loại kịch độc này khủng bố đến tình cảnh như vậy, cho dù không bị Huyết Ngô Công cắn trúng, vẻn vẹn nước máu do thân thể tu sĩ hóa thành, mấy giọt đã có thể hạ độc chết tu sĩ Trúc Cơ Cảnh!
Cơ Dao Tuyết ý thức được, tu sĩ bị Huyết Ngô Công cắn trúng, căn bản là không có biện pháp nào cứu.
Nếu như cưỡng ép đi cứu, bọn họ cũng sẽ đều phải bỏ mạng ở nơi này!
Tư Ngọc Đường bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, trong lòng hoảng sợ một trận, may mắn là bận tranh luận vài câu với Tô Tử Mặc, đi chậm rãi một chút.
"Đi bên này, mọi người ngự kiếm mà đi, Huyết Ngô Công không biết bay!"
Giang Vũ nói một tiếng, ngự kiếm bay lên không, dẫn theo Cơ Dao Tuyết và đám người còn sót lại bay nhanh về một phương hướng.
Trong lòng của những tu sĩ còn dư lại đã sớm đại loạn, vô ý thức lấy phi kiếm ra, đằng không mà lên, đi theo Giang Vũ chạy trốn.
Cảnh tượng hỗn loạn tưng bừng.
Ở bên trong mọi người ở đây, chỉ có Tô Tử Mặc còn có thể bảo trì bình tĩnh, cùng Dạ Linh chạy vội ở trên mặt đất, đi sát ở sau lưng mọi người.
Mặc dù đã cách xa khu vực có thi hài kia, nhưng cảm giác nguy cơ ở trong lòng Tô Tử Mặc vẫn chưa được giải trừ, ngược lại càng ngày càng nặng!
"Mọi người cẩn thận!"
Lời của Tô Tử Mặc còn chưa dứt, ầm một tiếng.
Mặt đất phía trước đột nhiên sụp đổ, hiện ra một cái hố cực lớn.
Một cái đầu lâu to lớn dữ tợn từ bên trong hố cát nhô ra, ngàn chân vung lên, vậy mà dựng nửa bên thân thể lên, đối mặt với đám người, tản ra khí tức cực kỳ kinh khủng!
Một đôi răng nanh tỏa ra một luồng khí tanh hôi, trong lúc cắn mở, phát ra tiếng vang bang bang, hai mắt màu đỏ thắm, giống như hai vòng mặt trời chói chang, đằng đằng sát khí.
Đây là một con Huyết Ngô Công cực kỳ khổng lồ, mới chỉ lộ ra nửa người, đã dài tới mười trượng!
"A!"
Đám người kinh hãi hô lên một tiếng.
Mặc dù Huyết Ngô Công không biết bay, nhưng lúc này mới vươn nửa bên thân thể lên đã cao tới mười trượng, trong nháy mắt ngăn cản đường đi của mọi người!
Trước có truy binh, sau có chặn đường!