Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 341: Ta sẽ ra tay

Chương 341: Ta sẽ ra tay
Đám người hốt hoảng chạy trốn, Tô Tử Mặc một mực đi ở đằng sau, để ngăn cản công kích của Huyết Ngô Công.
Trên thực tế, trong nháy mắt lúc con Huyết Ngô Công Vương này xuất hiện, trong mắt Dạ Linh đã lóe ra ánh sáng hung hãn, sát ý lạnh thấu xương, thậm chí có ý đồ quay đầu đi chém giết con Huyết Ngô Công Vương kia.
Chỉ là, Tô Tử Mặc không muốn dây dưa nhiều với đám độc vật ở chỗ này, ra hiệu cho Dạ Linh bảo vệ tốt cho Tiểu Ngưng là đủ.
Đương nhiên, quan trọng nhất, vẫn là bởi vì Tô Tử Mặc lo lắng một người khác.
Giang Vũ!
Theo lý mà nói, đây là thống lĩnh do Thiên Tử Đại Chu khâm định, Tô Tử Mặc không nên hoài nghi.
Nhưng lần tiếp xúc vừa rồi, Tô Tử Mặc dám xác định, tuyệt đối là người này có vấn đề!
Tô Tử Mặc chạy nhanh ở trên mặt đất, phía dưới đất cát cách đó không xa ở phía trước, vậy mà cũng hiện ra hai ụ lớn, lại có một đám Huyết Ngô Công sắp phá cát chui ra.
Dạ Linh vượt lên trước một bước, tung người nhảy lên, bàn chân to lớn đạp lên, năm cái móng vuốt lặng yên không một tiếng động nhô ra, dùng sức chộp một cái!
Phốc!
Huyết Ngô Công quấn quanh nhúc nhích ở cùng một chỗ, hình thành viên cầu màu đỏ đen vừa mới chui ra, đã bị Dạ Linh chộp nát!
Máu độc bắn tung toé lên người Dạ Linh, nhưng Dạ Linh làm như không hề hay biết, rung rung thân thể, tiếp tục chạy như bay tới phía trước.
Những giọt máu độc kinh khủng này, cũng không đả thương được Dạ Linh!
Phía sau mọi người là một vùng biển lớn màu đỏ đen, giống như nổi lên từng tầng từng tầng gợn sóng, vô số Huyết Ngô Công nhúc nhích lao tới.
Sau khi ăn một lần thua thiệt, Huyết Ngô Công Vương không còn dám dễ dàng vung xúc tu nữa, mỗi khi nó muốn xông lên, đều bị một mũi tên của Tô Tử Mặc đẩy lui.
Một đuổi một chạy, đã qua một lúc lâu, phía trước rốt cục hiện ra một vùng cỏ cây màu xanh biếc.
Ở trong sa mạc hoang vu, khu vực màu xanh biếc này, đại biểu cho sức sống, làm cho tinh thần mọi người đại chấn.
Bay tới không trung trên mảnh đồng cỏ này, biển lớn màu đỏ đen ngọ nguậy sau lưng kia cũng dần dần ngừng lại.
Huyết Ngô Công luôn sinh hoạt ở trong sa mạc, sẽ không dễ dàng rời đi.
Huyết Ngô Công Vương đứng ở biên giới sa mạc, dựng thẳng một nửa thân hình cao lớn lên, ngàn chân vung động, lớn tiếng gào thét về phía Tô Tử Mặc, trong mắt đỏ thắm lộ ra vẻ không cam lòng.
Thấy cảnh này, tốc độ của mọi người dần dần chậm dần, cuối cùng thu hồi phi kiếm, rơi xuống mặt đất, há lớn miệng thở hào hển, kinh hồn táng đảm.
Đoạn đường chạy trốn chết này, Linh lực của mọi người đã tiêu hao kịch liệt, gần như là khô cạn.
Lại tiếp tục bay nữa, bọn họ cũng sẽ không chống đỡ thêm được bao lâu nữa.
Cơ Dao Tuyết đếm lại số lượng người một chút, trong mắt ảm đạm, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Vốn là đội ngũ có năm mươi người, mới bước vào Chiến Trường Thượng Cổ không đến một ngày, cũng chỉ còn lại có hơn mười người!
Tu sĩ bên trong Đan bảng, Khí bảng có tu vi cảnh giới thấp nhất, phần lớn đều không thể trốn ra.
Trừ năm vị hộ vệ của Đại Chu kể cả Giang Vũ ở bên trong, huynh muội Tô Tử Mặc, ba người của Phiêu Miểu Phong, chỉ còn lại mấy người rải rác, cảm xúc sa sút, chật vật không chịu nổi.
Chiến Trường Thượng Cổ vậy mà lại tàn khốc như thế!
Nguyên bản trong lòng đám tu sĩ chứa đầy hi vọng, phần lớn đều ôm suy nghĩ phải mạnh mẽ xông xáo một phen, thậm chí còn có huyễn tưởng lấy được Khai Mạch Đan, Linh khí tiên thiên, thu hoạch được truyền thừa của một ít tông môn đã thất lạc...
Mà bây giờ, có tu sĩ đã hoàn toàn bị tất cả những việc vừa mới trải qua làm cho sợ vỡ mật!
Trừ Giang Vũ ra, ngay cả ở trong ánh mắt của mấy hộ vệ của Đại Chu còn lại kia, đều mơ hồ toát ra một tia hoảng sợ và bất an.
"Nếu không, nếu không chúng ta tìm một chỗ để đặt chân đi, ở chỗ đó tu luyện hết một năm, không cần ra ngoài chạy loạn." Một vị nữ tu rụt rè nói.
Không đến một ngày, đã hao tổn hơn phân nửa tu sĩ, thời gian còn thừa lại trong một năm, nếu như xông xáo lung tung ở bên ngoài, ai có thể còn sống trở về được?
"Đúng vậy."
Tư Ngọc Đường ho nhẹ một tiếng, nói: "Linh khí ở bên trong Chiến Trường Thượng Cổ này nồng đậm như vậy, coi nhưlà ở nơi này tu luyện một năm, cũng không uổng chuyến đi này."
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giống như là không có vấn đề gì, cười khan nói: "Nếu như có người không biết sống chết, còn muốn đi ra ngoài, thì tự đi thôi, đừng hy vọng chúng ta đi theo ngươi."
Tu đạo, vốn là hành động nghịch thiên mà đi, từng bước khó đi, ở trong đó tất nhiên sẽ gặp phải vô số hung hiểm.
Nếu như gặp phảu chút ấy ngăn trở, đã e ngại không tiến lên, thì thành tựu tương lai cũng chỉ có hạn.
Tô Tử Mặc không để ý tới Tư Ngọc Đường, ánh mắt quét qua đám người, trong lòng hiểu rõ.
Ở bên trong những người còn lại, đám người Phiêu Miểu Phong, bọn Thạch Kiên, Quân Hạo, mặc dù cũng bị dọa cho phát sợ, nhưng trong ánh mắt của mấy người, lại không có vẻ e ngại, ánh mắt vẫn kiên định như trước!
Giang Vũ trầm giọng nói: "Vốn những người còn lại trong số chúng ta cũng không nhiều, mọi người không nên tự mình hành động, phân tán lực lượng! Vẫn nên dựa theo kế hoạch lúc đầu, đi tới hang động kia ở tạm một đêm đi."
"Giang thống lĩnh, nếu không nghỉ ngơi một lát đã, khôi phục thể lực và Linh lực một chút?" Có người đề nghị.
"Không được!"
Giang Vũ không hề nghĩ ngợi, quả quyết từ chối: "Thời gian cấp bách, chúng ta mau lên đường, nhất định phải chạy tới nơi đó trước khi trời tối!"
Giang Vũ lại nói thêm một câu, sau đó phân biệt phương hướng một chút, dẫn đầu đám người bước đi.
Cơ Dao Tuyết dần dần chậm dần bước chân, đi tới bên cạnh Tô Tử Mặc, vẻ mặt sầu lo, quan tâm hỏi: "Tử Mặc, ngươi... Không sao chứ?"
Mặc kệ là như thế nào, máu độc của Huyết Ngô Công bắn lên trên người Tô Tử Mặc, nàng nhìn thấy rất rõ ràng.
Nàng vẫn lo lắng, những máu độc đó sẽ tạo thành tổn thương gì với Tô Tử Mặc.
"Không có việc gì."
Tô Tử Mặc lắc đầu, thấp giọng nói: "Tên Giang Vũ kia có vấn đề, ngươi phải cẩn thận."
"Ừm?"
Cơ Dao Tuyết hơi sửng sốt một chút, vẻ mặt khó hiểu, cau mày nói: "Mặc dù lần này chúng ta tổn thất nặng nề, nhưng dù sao cũng là việc ngoài ý muốn, cũng không thể chỉ trách Giang Vũ. Huống chi, mười năm trước Giang Vũ đã từng tới Chiến Trường Thượng Cổ, lại còn sống trở về, là thống lĩnh do Phụ hoàng khâm định, hẳn là không có vấn đề gì chứ?"
"Cũng là bởi vì hắn từng tới Chiến Trường Thượng Cổ, cho nên mới có vấn đề."
Tô Tử Mặc nói: "Lấy kinh nghiệm của hắn, không có khả năng không nhìn ra những thi hài kia có nguy hiểm, nhưng hắn vẫn ngầm thừa nhận cho những người khác đi nhặt túi trữ vật ở bên cạnh đám thi hài kia, hơn nữa..."
Dừng một chút, Tô Tử Mặc lại nói "Sau khi phát hiện đám thi hài kia, hắn cũng không hề tiến lên!"
Cơ Dao Tuyết cực kì thông minh, lúc này cũng đã ý thức được, ở trong đó quả thật là có gì đó kỳ quái.
Tô Tử Mặc trầm ngâm nói: "Ta thậm chí còn hoài nghi, hắn đang cố ý để người trong đội ngũ đi chịu chết, từ đó suy yếu lực lượng của đội ngũ."
"Nhưng hắn làm như thế, có mục đích gì, đối với hắn lại có chỗ tốt gì?" Cơ Dao Tuyết không hiểu.
Tô Tử Mặc lắc đầu, nói: "Chuyện này cũng không rõ."
"Nếu không, bây giờ chúng ta hợp lực ra tay khống chế hắn, thẩm vấn một phen?"
Cơ Dao Tuyết mới vừa nói xong câu đó, lại lắc đầu tự bỏ ý định này đi, cau mày, nói: "Không được, bây giờ mọi người chúng ta đều ở tình trạng kiệt sức, trạng thái uể oải, hơn nữa tu vi cảnh giới của Giang Vũ cao nhất, coi như chúng ta liên thủ cũng không thể khống chế nổi hắn."
Cơ Dao Tuyết đột nhiên phát hiện ra một sự thực đáng sợ.
Nếu như Giang Vũ có vấn đề, vậy dùng tu vi cảnh giới Trúc Cơ sáu mạch của hắn, căn bản là không có ai là đối thủ của hắn!
"Nếu như ngươi đồng ý, ta sẽ ra tay trấn áp hắn!"
Nhưng vào lúc này, tiếng của Tô Tử Mặc vang lên, giọng nói bình thản không có gì lạ thường.
Nhưng chẳng biết tại sao, câu nói này, lại làm cho Cơ Dao Tuyết vốn đang lo sợ bất an trong nháy mắt đã bình tĩnh trở lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất