Chương 349: Manh mối về di tích
Chiến Trường Thượng Cổ, khu vực biên giới.
Trên không trung, một luồng Linh quang xẹt qua, tốc độ cực nhanh.
Nếu như tập trung nhìn lại, sẽ có thể mơ hồ nhìn thấy, trên Linh chu có mười vị tu sĩ và một con yêu thú đang ngồi, còn có một vị tu sĩ mặc áo bào màu xanh đứng ở đầu thuyền, khống chế Linh chu, bay nhanh về phía trước.
Vị tu sĩ mặc áo bào màu xanh này chính là Tô Tử Mặc.
Bên trên Linh chu, tu sĩ bị thương đã đơn giản băng bó vết thương một chút, đổi một bộ đạo bào sạch sẽ khác, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, khó nén khỏi mỏi mệt và suy yếu.
Đám người nhìn qua tu sĩ mặc áo bào màu xanh đứng ở phía trước nhất, vẻ mặt cảm khái, suy nghĩ ngàn vạn.
Có thể nói, chuyến đi tới Chiến Trường Thượng Cổ lần này, nếu như không có Tô Tử Mặc, tất cả bọn họ đều đã chết.
Bây giờ, đám người ngay cả khí lực ngự kiếm bay đi cũng không có.
Mà Tô Tử Mặc ác chiến một trận, sau khi chém giết ba vị Trúc Cơ sáu mạch xong, còn có thể điều khiển Linh chu bay đi, mang theo mọi người rời đi, thể lực mạnh mẽ như vậy, làm cho tất cả mọi người cũng vì đó mà cảm thấy kinh hãi.
Chỗ sâu trong đáy mắt của Quân Hạo, hiện lên một chút kiêng kị.
Cũng không lâu lắm, Linh chu đứng ở trước một chân núi.
Tô Tử Mặc thả người nhảy xuống, y theo bản đồ, đi vào dưới chân núi tìm được một hang động, bên trong cũng đủ rộng rãi, có thể tạm thời xem như nơi đặt chân.
Đợi cho đám người vào hang động xong, Tô Tử Mặc bắt đầu bắt tay vào bày trận ở cửa hang động.
Trên thân mọi người có thương tích, mặc dù đã cầm máu, nhưng vẫn lại phát ra mùi máu tanh, đông đảo sinh linh thời kỳ thượng cổ đối với loại khí tức này là mẫn cảm nhất, nhất định sẽ tìm tới.
Cho nên, Tô Tử Mặc muốn bố trí mấy trận pháp đơn giản ngoài cửa hang, ngăn cách khí tức, âm thanh ở bên trong, lại phối hợp với trận pháp ẩn nấp, mới tính là an toàn.
Đều là một ít trận pháp loại phụ trợ, tương đối đơn giản, lúc màn đêm buông xuống, Tô Tử Mặc đã bố trí xong.
Cơ Dao Tuyết đi tới, nói: "Tử Mặc, đêm nay chúng ta đổi phiên gác đêm đi."
"Đúng vậy nha đại ca, ban đêm ngươi nghỉ ngơi, chúng ta thay phiên gác đêm, ngươi có thể yên tâm." Nhóc mập mạp vỗ ngực cam đoan, lớn tiếng nói.
Toàn bộ quá trình, tất cả mọi người đều không giúp đỡ được gì, cũng cảm thấy ngại ngùng, muốn hết sức giúp Tô Tử Mặc chia sẻ một chút.
"Không cần."
Tô Tử Mặc khoát tay áo, nói: "Các ngươi mau chóng dưỡng thương, khôi phục lại thể lực, Dạ Linh sẽ thủ ở chỗ này."
Nhắc tới Dạ Linh, trong mắt những người khác đều hiện lên vẻ sợ hãi.
Trong trận chiến ban ngày kia, mặc dù Dạ Linh ra tay ngắn ngủi, chỉ có trong nháy mắt, nhưng lại quá mức rung động.
Nếu như nói, Tô Tử Mặc cho mọi người cảm giác là thâm bất khả trắc, như vậy Dạ Linh mang cho mọi người chỉ có một loại cảm xúc —— sợ hãi!
...
Ban đêm.
Một ngày này, đám người đã gặp phải quá nhiều chuyện, thể xác tinh thần đều mệt, thật vất vả mới được an tĩnh lại, đại đa số người đều đã chìm vào giấc ngủ.
Dạ Linh đứng dậy, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài hang động, thân ảnh chui vào trong bóng tối, biến mất không thấy đâu nữa.
Tô Tử Mặc cũng không lo lắng cho Dạ Linh.
Thực lực bây giờ của Dạ Linh, tương đương với Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, hơn nữa nơi này là biên giới của Chiến Trường Thượng Cổ, không có thứ gì có thể uy hiếp được nó.
Tô Tử Mặc tĩnh tọa ở trong hang động, sửa sang lại thu hoạch hôm nay.
Khoảng chừng hơn sáu mươi cái túi trữ vật!
Mặc dù bên trong không có Linh khí cực phẩm, nhưng số lượng Linh khí thượng phẩm lại cực kỳ nhiều, hơn nữa còn có không ít linh đan diệu dược.
Tô Tử Mặc chọn lựa một phen, thu đan dược cấp hoàn mỹ lại, chuẩn bị để lại cho mình phục dụng, những loại khác đều đặt ở cùng một chỗ.
Chỉnh lý xong, Tô Tử Mặc lấy ra mấy tấm bản đồ mới thu được, đối chiếu.
Một mùi thơm bay tới, Cơ Dao Tuyết đi tới bên cạnh Tô Tử Mặc, ngồi xuống.
"Thế nào, không ngủ được à?"
Tô Tử Mặc hơi liếc mắt, nhỏ giọng hỏi.
Trong bóng tối, Cơ Dao Tuyết mím môi, nói khẽ: "Tử Mặc, hôm nay... Cám ơn ngươi."
"Không có việc gì."
Tô Tử Mặc cười một tiếng.
Nhìn thấy nụ cười của Tô Tử Mặc, Cơ Dao Tuyết cũng cảm thấy dễ dàng hơn một chút, tò mò hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì thế?"
"Ngươi đến rất đúng lúc, ngươi cũng đã biết có manh mối của di tích thượng cổ?" Tô Tử Mặc hỏi.
Tiến vào Chiến Trường Thượng Cổ tu hành chỉ là một mặt, thu hoạch được Khai Mạch Đan, còn có những bảo vật, truyền thừa khác mới là việc quan trọng nhất.
Mà những vật này, chỉ có ở trong di tích trong Chiến Trường Thượng Cổ, mới có thể tồn tại.
"Không có."
Cơ Dao Tuyết lắc đầu, nói: "Đại đa số di tích ở ranh giới Chiến Trường Thượng Cổ, đều đã bị vơ vét không còn gì, chưa bị phát hiện rất ít."
"Ngươi xem nơi này một chút."
Tô Tử Mặc mở mấy tấm bản đồ trong tay ra, đặt ở trước mặt Cơ Dao Tuyết, chỉ vào một điểm đỏ ở trên bản đồ nói: "Vị trí này, ở trên mấy tấm bản đồ này, đều đánh dấu ra. Ta hoài nghi, nơi này chính là di tích thượng cổ do Vương Triều Đại Hạ và Đại Thương phát hiện ra!"
"Quả nhiên."
Cơ Dao Tuyết cầm lấy mấy tấm bản đồ, so sánh một phen, nhẹ gật đầu.
Cơ Dao Tuyết có chút ý động, nhưng trong mắt lại hiện lên một chút vẻ sầu lo, nói: "Bây giờ nhân thủ của chúng ta không nhiều, di tích này tất nhiên sẽ dẫn tới rất nhiều thế lực, tu sĩ tranh đoạt, sợ là sẽ phải có một trận ác chiến."
"Không sao."
Tô Tử Mặc mỉm cười, nói: "Ở nơi biên giới của Chiến Trường Thượng Cổ này, không có tông môn mạnh mẽ và tu sĩ đứng đầu. Còn chưa nói, hai đại vương triều Đại Hạ, Đại Thương đã bị chúng ta đánh cho tan tác khắp nơi, không có vấn đề gì."
"Vậy lúc nào sẽ xuất phát?" Cơ Dao Tuyết hỏi.
"Mười ngày sau đi."
Tô Tử Mặc suy nghĩ rồi nói: "Trong thời gian mười ngày này, các ngươi chữa khỏi vết thương, củng cố cảnh giới, điều chỉnh tốt trạng thái rồi lên đường."
Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, Cơ Dao Tuyết mới ở dưới sự thúc giục của Tô Tử Mặc, đi về nghỉ.
Tô Tử Mặc xoay chuyển ánh mắt, rơi lên trên người Quân Hạo ở trong đám người.
Tô Tử Mặc có thể mơ hồ cảm giác được, dường như là Quân Hạo có chút vấn đề, nhưng lại không có chứng cớ gì, cũng không thể bởi vì vẻ mặt của người này không đúng, lại giết chết hắn.
Nhưng Tô Tử Mặc có thể khẳng định là, những người còn lại trong bọn họ, khẳng định có một người là nội ứng của Vương triều Đại Hạ, hơn nữa địa vị khá cao.
Tô Tử Mặc thu hồi ánh mắt, cười nhạt một tiếng.
Mặc kệ tên nội gián này là ai, sau ngày hôm nay, chỉ sợ cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Chút ít thì chút thủ đoạn kém cỏi kia, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, hoàn toàn chính là chuyện cười!
Đêm dài.
Một cái bóng u ám từ bên ngoài hang động đi đến, không một tiếng động, không làm kinh động bất cứ ai.
Lòng Tô Tử Mặc có cảm giác, mở hai mắt ra, nhìn Dạ Linh một chút.
Ở trên người Dạ Linh, hắn ngửi được một luồng mùi máu tanh, có chút quen thuộc.
Khí tức của Huyết Ngô Công Vương!
Trong ba canh giờ vừa rồi, vậy mà Dạ Linh đã trở lại phiến sa mạc kia, săn giết con Huyết Ngô Công Vương kia rồi!
Tô Tử Mặc không nhịn được cười lên, cũng chỉ có hắn mới có thể đoán được tâm tư của Dạ Linh.
Ban ngày, Dạ Linh bảo về Tô Tiểu Ngưng, không có cách nào rời đi quá xa, chỉ có thể bị một đám Huyết Ngô Công đuổi theo chạy trốn, chỉ sợ sớm đã tức sôi ruột.
Đến buổi tối, Tô Tử Mặc canh giữ ở nơi đây, Dạ Linh trực tiếp đi ra giết con Huyết Ngô Công Vương kia!
Tô Tử Mặc đứng dậy, nhẹ gật đầu với Dạ Linh.
Một người một thú cực kỳ ăn ý, Dạ Linh trở về, thủ hộ ở trong hang động, mà Tô Tử Mặc lại rời khỏi hang động.
Bởi vì có trận pháp cách âm tồn tại, trong hang động hoàn toàn yên tĩnh.
Mới vừa rời khỏi hang động, Tô Tử Mặc đã nghe được từng đợt tiếng hung thú gào thét, âm thanh chim chóc kêu to, đất rung núi chuyển, cây cối lay động, bụi cỏ vang lên xào xạc, giống như có nhân vật đáng sợ nào đó tiếp cận, khủng bố doạ người!
Trong và ngoài hang động, hoàn toàn chính là hai thế giới!
Đặt mình vào ở trong hoàn cảnh như vậy, trong mắt của Tô Tử Mặc không có một chút e ngại, ngược lại còn có chút phấn khởi, trong cơ thể có một loại khí tức đang rục rịch.
Ban đêm, là thiên hạ của yêu thú thượng cổ.
Cũng là thiên hạ của Tô Tử Mặc!
Bởi vì, từ một góc độ nào đó mà nói, Tô Tử Mặc... Chính là Yêu!