Chương 35: Mười bước giết một người
Hơn mười tên Luyện Khí sĩ tụ ở giữa không trung vừa thương lượng đối sách, vừa nhìn chằm chằm lối vào của Thiên Bảo các.
Cũng không lâu sau, Tô Tử Mặc từ cửa Thiên Bảo Các đi ra, bên hông buộc chặt một thanh trường đao, trong tay cầm một cây cung đỏ tươi như máu.
"Tô Tử Mặc, ngươi không đi được đâu, nếu ngoan ngoãn bó tay chịu trói thì Tô gia của ngươi còn có thể may mắn thoát khỏi. Nếu không, hừ, Tô gia nhất định sẽ gặp họa diệt môn!" Một tên Luyện Khí sĩ đại viên mãn nói với vẻ thâm trầm.
Trong thời gian này, sớm có người nói rõ với Luyện Khí sĩ của Hoan Hỉ Tông về lai lịch của Tô Tử Mặc.
"Muốn diệt Tô gia ?"
Tô Tử Mặc cười lạnh một tiếng, sát ý trong mắt càng nồng, đột nhiên đưa tay rút ra ba mũi tên, lạnh giọng nói: "Ta diệt ngươi trước!"
Giương cung, cài tên.
Huyết Tinh cung nặng cả ngàn cân, phối hợp với gân của cự mãng Linh thú, lực lượng bộc phát ra ít nhất cũng đạt tới vạn cân!
Xạ thuật có hai điểm mấu chốt lớn, một là lực lượng, một điểm khác chính là tính chính xác.
Huyết Tinh cung trong tay Tô Tử Mặc có đầy đủ lực lượng, mặc dù tính chính xác hơi kém một chút, nhưng trong tình huống hơn mười tên Luyện Khí sĩ tụ chung một chỗ như thế kia, Tô Tử Mặc căn bản không cần nhắm chuẩn, cứ bắn thẳng tới đám người kialà được.
Vút!
Cung như trăng tròn, mũi tên như sao băng.
Ba mũi tên rời cung bắn ra, gần như không phân trước sau, chỉ phát ra tiếng xé gió.
Phốc! Phốc! Phốc!
Tiếng vũ khí sắc bén đâm xuyên máu thịt vang lên.
Ba tên Luyện Khí sĩ còn chưa kịp phản ứng đã bị Tô Tử Mặc bắn rơi từ trên không trung xuống.
Quá nhanh!
Mấy tên Luyện Khí sĩ trên không trung căn bản không có chút phòng bị nào, bọn hắn không ngờ Tô Tử Mặc lại có thủ đoạn nhằm vào bọn hắn.
Mấy tên Luyện Khí sĩ vừa thoát chết đều hoảng sợ biến sắc, vội vàng thúc dục phi kiếm chạy trốn về phía sau, cố gắn kéo dài khoảng cách với Tô Tử Mặc, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, trong lòng cũng run rẩy.
Với lực lượng và tốc độ trên ba mũi tên kia cho dù là Luyện Khí sĩ đại viên mãn cũng không tránh thoát được!
Nhìn thấy cảnh này, Tô Tử Mặc không che giấu vẻ khinh miệt trong mắt, cười lớn một tiếng: "Chỉ bằng vào các ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta ?"
Tô Tử Mặc đeo Huyết Tinh cung trên lưng, trở tay rút Hàn Nguyệt đao ra, bắt đầu phóng ra ngoài thành.
Có Hàn Nguyệt đao trong tay, Tô Tử Mặc như hổ thêm cánh.
Cấm quân thủ vệ tuy có số lượng nhiều, nhưng cũng không có người nào có thể ngăn cản bước chân của Tô Tử Mặc, trên đoạn đường Tô Tử Mặc đi qua, quân lính tan rã, từng đống thi thể chồng chất lên nhau, máu chảy thành sông.
Mặc dù hơn mười tên Luyện Khí sĩ trên không trung không từ bỏ, vẫn bay theo phía sau Tô Tử Mặc, nhưng bọn hắn điều khiển Linh khí, cũng đã không thể tạo thành uy hiếp đối với Tô Tử Mặc.
Có phi kiếm phóng tới, Tô Tử Mặc không còn né tránh nữa, chỉ phất tay chém một đao, ngay cả phi kiếm cũng bị đánh bay.
Luyện Khí sĩ chín tầng, đại viên mãn còn có thể miễn cưỡng khống chế lại hạ phẩm Linh khí bị Hàn Nguyệt đao đánh bay.
Còn đám Luyện Khí sĩ khác thì không có bản lĩnh khống chế này.
Mặc dù Hàn Nguyệt đao là Ngụy linh khí, nhưng bên trong dung nhập quá nhiều linh vật quý hiếm, trình độ cứng cáp thậm chí không kém gì trung phẩm Linh khí, lại phối hợp với lực lượng thân thể mạnh mẽ của Tô Tử Mặc, một đao chém tới sẽ trực tiếp đánh nát linh khí trên phi kiếm.
Linh khí mất khống chế bắn vào giữa đám cấm quân thủ vệ sẽ tạo thành thương vong lớn.
Dần dần tâm tình sợ hãi đang lan tràn trong lòng đám thủ vệ và cấm quân Vương thành.
Khi có một người bắt đầu lui lại, sẽ có càng nhiều người hơn cũng theo bản năng lui lại, ý chí kiên định lúc ban đầu của đám cấm quân thủ vệ đã bị phá vỡ.
Sợ hãi cũng sẽ lây lan.
Hơn mười tên Luyện Khí sĩ bồi hồi giữa không trung, vẻ mặt khó coi đầy do dự.
Trên thực tế, khi Tô Tử Mặc cầm lấy Huyết Tinh cung thì hắn đã hoàn toàn khống chế thế cục!
Đông đảo Luyện Khí sĩ muốn tránh đi mũi tên của Tô Tử Mặc, nhất định phải cố gắng kéo dài khoảng cách.
Bởi vì khoảng cách đủ xa, lực lượng mũi tên khó tránh khỏi sẽ suy giảm, tính chính xác sẽ bị giảm xuống, đám Luyện Khí sĩ cũng sẽ có càng nhiều thời gian để phản ứng lại.
Nhưng cùng lúc đó, khoảng cách kéo ra cũng đồng nghĩa là bọn hắn điều khiển phi kiếm sẽ tiêu hao càng nhiều linh khí, không chống đỡ được bao lâu.
Chỉ cần tới gần một chút, Tô Tử Mặc sẽ quay đầu rút tên bắn ra, sau đó sẽ có một tên Luyện Khí sĩ rơi xuống.
Phải biết rằng hai mươi mũi tên bên trong ống tên của Tô Tử Mặc cũng dùng linh tài dùng để rèn đúc Huyết Tinh cung còn dư lại để chế thành, gần như không có gì khác Ngụy linh khí.
Một khi bị bắn trúng, mặc kệ có trúng chỗ yếu hại hay không, lực lượng ẩn chứa trên mũi tên sẽ đột nhiên nổ tung, sẽ tạo thành sát thương mang tính hủy diệt cho thân thể của Luyện Khí sĩ!
Bắn trúng cánh tay, cánh tay bị phế, bắn trúng đùi, đùi sẽ gãy, nếu là bắn trúng thân thể, mũi tên xuyên thấu thân thể, thân thể sẽ nổ tung tại chỗ!
Mắt thấy Tô Tử Mặc giết ra khỏi Vương thành, trong lòng đám Luyện Khí sĩ đều cảm thấy bất lực, bọn chúng rơi vào cảnh tiến thối lưỡng nan.
Giết tới cửa thành, không ít thủ vệ đóng tại cửa thành đã sớm bày ở cửa thành mười nỏ công thành to như quái thú.
Tiễn nỏ so với trường mâu trong tay cấm quân còn to hơn dài hơn, đầu mũi tên lóe ra hàn quang lạnh lẽo, nhắm chuẩn vào Tô Tử Mặc vận sức chờ phát động.
Tô Tử Mặc giết đến đỏ mắt, thấy ở cửa thành đang ở trước mắt, đâu để ý đến nỏ công thành gì, chỉ cầm chặt Hàn Nguyệt đao nhanh chân xông tới thôi!
"Phóng!"
Thống lĩnh thủ vệ đứng trên cổng thành nỏ phất cánh tay, hét lớn một tiếng.
Bạch! Bạch! Bạch!
Mười tiễn nỏ lớn bắn mạnh ra, trong nháy mắt xé rách hư không, tiếng động nhiếp nhân tâm phách.
Lực lượng của nỏ công thành mạnh bao nhiêu ?
Tiễn nỏ bắn ra thậm chí có thể hủy hoại tường thành!
Mà bây giờ, mục tiêu của cả mười tiễn nỏ lại là một người sống sờ sờ có máu có thịt!
Nỏ công thành không dùng để công thành, mà lại để giết người, trường hợp như vậy trước đây chưa từng có, sau này cũng rất khó nhìn thấy.
Tốc độ của tiễn nỏ cực nhanh, mà Tô Tử Mặc vẫn duy trì tốc độ lao tới trước, gần như chỉ là trong nháy mắt, tiễn nỏ đã bắn tới trước mặt Tô Tử Mặc.
Mười tiễn nỏ tập hợp chúng một chỗ, giống như một cột đá thông thiên va chạm tới, thanh thế quá doạ người!
"Cáp!"
Hai mắt Tô Tử Mặc sáng lên, trong tiếng hít thở nặng nề, hắn trở tay nắm chặt Hàn Nguyệt đao, xương cốt trong cơ thể truyền đến tiếng vang động, gân cốt run rẩy, vang lên tiếng dây cung run run, cả người đầy chụm lại một chỗ, thân hình dường như to thêm một vòng!
"Phá cho ta!"
Tô Tử Mặc giơ đao lên, hung hăng chém tới mười tiễn nỏ kia.
Ầm!
Sau một tiếng vang kinh thiên động địa, tia lửa bắn ra tán loạn, mười tiễn nỏ lại bị Tô Tử Mặc dùng Hàn Nguyệt đao trong tay chém thành hai đoạn, rơi lả tả trên đất!
Hí!
Đám người trong Vương thành thấy cảnh này, con ngươi đều co rút lại thành, đồng thời hít khí lạnh.
Thế này cũng không đả thương được hắn ?
Người này có lực lượng gì đây ?
Tô Tử Mặc mặc dù ngăn cản được mười tiễn nỏ, nhưng hắn cũng bị cỗ lực lượng này va chạm đến mức phải lui nửa bước, lắc lắc cánh tay hơi đau nhức, nhếch miệng cười một tiếng với đông đảo thủ vệ ở cửa thành: "Các ngươi xong rồi!"
Lính gác cửa thành bị dọa đến mức mặt không còn chút máu.
Tuy nỏ công thành có uy lực lớn, nhưng muốn bắn được tiễn nỏ, lại cần mười người hợp lực kéo giây cung, hai, ba người giơ tiễn nỏ để vào tiễn trong máng.
Mà trong khoảng thời gian này, Tô Tử Mặc sớm đã giết tới gần, căn bản không cho bọn hắn cơ hội.
Phốc! Phốc! Phốc!
Huyết quang liên tiếp thoáng hiện, không có ai có thể ngăn cản một đao của Tô Tử Mặc!
Cao thủ Hậu Thiên, Tiên Thiên viên mãn gì đó, từ khi Tô Tử Mặc tu luyện Đại Hoang Thập Nhị Yêu Điển, những cao thủ giang hồ giống như gà đất chó sành vậy, không chịu nổi một kích!
Đây chính là lực lượng tu hành!
Bước vào tu hành, Tô Tử Mặc căn bản khinh thường dùng âm mưu quỷ kế gì, cũng không cần ẩn nhẫn mười sáu năm, mưu đồ ám sát.
Ta quang minh chính đại nói cho ngươi biết, ta muốn giết ngươi, ngươi cũng không tránh thoát!
Vương thành được phòng thủ sâm nghiêm, có được Luyện Khí sĩ bảo vệ, cũng không ngăn được ta!
Chỉ trong nháy mắt, lính gác cửa thành đã bị Tô Tử Mặc giết đến mức quăng mũ cởi giáp, vội vàng chạy trốn.
Mắt thấy sắp ra khỏi thành, trong lòng Tô Tử Mặc đầy hào khí, không khỏi cao giọng ngâm nói: "Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành, sự liễu phất y khứ, thâm tàng công dữ danh!"
"Ha ha ha ha, Vương thành Yến quốc cũng không có gì đặc biệt cả!" Tô Tử Mặc ngửa mặt lên trời cười to, thái độ vô cùng kiêu ngạo cuồng dã.