Chương 365: Giảo sát
Đám tu sĩ vây xem đều nín thở tập trung, mắt không chớp nhìn chằm chằm hai hai bóng người trên chiến trường, ngay cả mắt cũng không nháy một cái.
Hai người đều muốn lấy nhanh đánh nhanh, thân ảnh không ngừng va chạm khiến người xem hoa mắt, rất có thể chỉ trong một nháy mắt, thắng bại sẽ phân ra!
Tứ Đại Kỵ Khấu đều là Luyện Thể Sĩ, cực kỳ am hiểu cận chiến chém giết.
Trong đó, Bảo Vân Phong rất tự hào về tốc độ và tính linh hoạt của mình, trong tay nắm một đôi chủy thủ sắc bén, điều khiển như cánh tay, góc độ xuất thủ cực kỳ xảo trá, rất khó ứng phó.
Có vô số tu sĩ chết dưới một đôi chủy thủ này của hắn.
Trên chiến trường.
Thần Câu Quá Khích có tốc độ cực nhanh, mắt thấy sắp đam vào chủy thủ của Bảo Vân Phong, hai mắt Tô Tử Mặc vẫn tỉnh táo, lâm thời biến chiêu, sử dụng Lê Thiên Bộ sải bước ra, cả người đập mạnh trên mặt đất, trong nháy mắt đã ngừng thân hình!
Ầm!
Bàn chân Tô Tử Mặc đạp trên mặt đất, gạch xanh trên đường dài trong nháy mắt vỡ vụn, hiện ra một khe rãnh to lớn, bụi đất tung bay, toàn bộ mặt đất đều chấn động.
Lê Thiên Bộ bước ra muốn xé rách cả bầu trời, khí thế của Tô Tử Mặc càng mạnh hơn!
Bảo Vân Phong bất ngờ không đề phòng, dưới chân lảo đảo, cơ thể hơi mất cân bằng, hai con ngươi kịch liệt co rút vào.
Lốp bốp!
Toàn thân gân cốt của Tô Tử Mặc cùng kêu lên, thân hình tăng vọt, giống như một vị thần từ thời thượng cổ vươn hai tay ra, nhìn có vẻ mềm mại không xương, không có chút lực lượng nào, quấn quanh về phía hai thanh chủy thủ đang đâm tới!
Một quyển chấn động!
"A!"
Bảo Vân Phong kinh hô một tiếng, bàn tay của hắn đã rách tả tơi, máu me đầm đìa, hai thanh chủy thủ tuột tay bay ra.
Thấy cảnh này, đám người vây xem đồng thời ồ lên xôn xao!
Tay không tấc sắt lại có thể đánh bay hai thanh Linh khí cực phẩm của Bảo Vân Phong, không biết nhục thân của người này đã cường đại đến mức nào rồi?
"Không tốt!"
Trong lòng Bảo Vân Phong kinh hãi, thầm hô không ổn.
Nhưng hắn phản ứng cực nhanh, lập tức bứt ra nhanh chóng lùi lại, lấy từ trong túi trữ vật ra một tấm phù lục hộ thân, bóp nát tại chỗ rồi xoay người bỏ chạy!
"Muốn chạy trốn "
Tô Tử Mặc hừ lạnh một tiếng, sát ý trong mắt càng nồng.
Nếu để Bảo Vân Phong trốn về trong đám người, sau đó lại để hơn một trăm tên tu sĩ liều mạng xông lên ngăn cản, lại muốn giết hắn cũng rất khó khăn.
Thân hình Tô Tử Mặc lóe lên, hai chân phát lực, kuns sâu vào trong bùn đất, trong nháy mắt đã bắn ra!
Bước ra một bước dài ra khoảng chừng hơn một trượng, Tô Tử Mặc chỉ bước hai ba bước đã đuổi kịp Bảo Vân Phong, đảo tay đánh ra một quyền!
"Ầm ầm!"
Trên nắm tay nổi đầy gân xanh, bàn tay lớn hơn cả một vòng, giống như một đại ấn màu xanh đen, tản ra mùi huyết tinh, ầm ầm rơi xuống, khí thế mạnh mẽ nặng nề.
"Rống!"
Truy Vân Báo phản ứng nhanh hơn đám tu sĩ khác rất nhiều, phát hiện ra chủ nhân của mình gặp nguy hiểm, nó nổi giận gầm lên một tiếng, lông tóc toàn thân dựng đứng, tản ra yêu khí nồng nặc, nanh vuốt bén nhọn lộ ra, hung hắng đánh về phía Tô Tử Mặc đánh tới!
Thượng cổ di chủng đạt tới Trúc Cơ cảnh đỉnh phong, lực lượng đã đủ để uy hiếp được Tô Tử Mặc.
Lần này, nếu bị Truy Vân Báo vồ trúng, dù nhục thân của Tô Tử Mặc có cứng rắn cũng sẽ không chịu nổi, nhất định sẽ bị trọng thương, thậm chí có khả năng mất mạng tại chỗ!
Nhưng Tô Tử Mặc vẫn không chút sợ hãi, mặc dù đã thấy một bóng đen lớn đang đánh tới nhưng hắn hoàn toàn không có ý muốn biến chiêu, lấy quyền làm ấn, đánh tới đầu của Bảo Vân Phong.
Thấy lợi trảo của Truy Vân Báo sắp vồ lên trên người Tô Tử Mặc, một bóng đen cường tráng khác lấy tốc độ nhanh hơn xông tới!
Ầm!
Ầm!
Gần như là đồng thời, hai tiếng nổ mạnh.
Truy Vân Báo bị bóng đen đụng bay, hai bóng đen cường tráng to lớn rơi xuống cùng một chỗ, bắn lên vô số bụi bặm.
Truy Vân Báo rên rỉ một tiếng.
Bóng đen đứng dậy, nanh vuốt lóe ra hàn quang khẽ vươn ra, chỉ cào một nhát mà trên người Truy Vân Báo đã có mấy lỗ máu khiến máu tươi chảy ồ ạt!
Bóng đen này chính là Dạ Linh vốn đang nằm uể oải trên đất!
Trong bóng đêm thấp thoáng, lân phiến trên người Dạ Linh lóe ra tia sáng lạnh lùng, hai con ngươi u ám thần bí, toàn thân tản ra một luồng khí tức giết chóc làm người ta sợ hãi!
Truy Vân Báo giãy dụa lấy muốn đứng dậy, mở lớn miệng máu cắn tới yết hầu của Dạ Linh.
Dù sao cũng là thượng cổ di chủng, dù có bị trọng thương những vẫn còn dư lực liều mạng một lần!
Cái đuôi sau lưng Dạ Linh vung một cái.
Một bóng đen hiện lên.
Phốc!
Đuôi của Dạ Linh giống như một cây trường mâu đen nhánh, trong nháy mắt đã đâm xuyên đầu của Truy Vân Báo, đâm từ miệng vào, nhô ra sau đầu!
Thượng cổ di chủng Truy Vân Báo bỏ mình tại chỗ!
Cùng lúc đó, ở một bên khác, đại ấn màu đen của Tô Tử Mặc trực tiếp đập nát màn sáng do hộ thân phù lục ngưng tụ ra của Bảo Vân Phong, đại ấn vẫn còn dư lực, đánh trúng sau lưng Bảo Vân Phong.
Ông!
Phía sau lưng Bảo Vân Phong lóe ra bốn đạo linh quang, linh quang trên một kiện nội giáp sáng rực lộ ra.
Bốn đạo Linh Văn, linh khí cực phẩm phòng ngự!
Lực lượng một quyền này của Tô Tử Mặc mặc dù cường đại, nhưng đã bị hộ thân phù lục cản trở nên đã bị mất hơn một nửa.
Ngay sau đó, lại bị linh khí cực phẩm phòng ngự ngăn chặn, Bảo Vân Phong gần như không bị thương tích gì, ngược lại nhân cơ hội này để chạy như bay về phía trước.
"Hắc!"
Bảo Vân Phong cười một tiếng, lớn tiếng nói: "Muốn giết ta, còn kém một chút!"
Nói xong câu đó, Bảo Vân Phong không nghe thấy Tô Tử Mặc đáp lại, ngược lại chỉ cảm giác được sát khí sau lưng càng nặng, giống như có một đầu hung thú kinh khủng đang chạy như bay đến!
Bảo Vân Phong theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Hắn vừa quay đầu nhìn đã bị dọa đến mức hồn phi phách tán.
Tô Tử Mặc triển khai thân pháp Thần Câu Quá Khích, sau lưng liên tiếp hiện ra tàn ảnh, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn!
"Mau!"
Bảo Vân Phong dẫn theo hơn một trăm tên tu sĩ lúc này cũng kịp phản ứng, vội vàng tế ra phi kiếm, đâm về Tô Tử Mặc.
Chỉ một thoáng, trong hư không hiện đầy kiếm khí, linh quang đại thịnh.
Băng băng băng!
Cả người Tô Tử Mặc nhún xuống, nằm sấp trên mặt đất, tiếp tục trượt về phía trước, gân cốt trong cơ thể cùng vang lên, truyền ra tiếng như dây cung run rẩy, hai tay nhô ra, cả người nhanh chóng kéo dài, giống như một đầu cự mãng!
Hai tay Tô Tử Mặc rơi vào bên hông Bảo Vân Phong, cực kỳ yếu đuối, cả người thuận thế quấn quanh lên.
Một đám phi kiếm chém tới đều thất bại!
Lúc này, Tô Tử Mặc đã hoàn toàn dán trên người Bảo Vân Phong, thân thể yếu đuối không xương, quấn quanh một vòng, đôi mắt băng lãnh.
Trên tầng hai tiểu lâu, công tử áo trắng theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Dường như hắn 'Nhìn' thấy một con cự mãng đang quấn quanh trên người Bảo Vân Phong, cự mãng hấp khí, gân cốt lay động, huyết nhục nở ra, thân mãng đang bành trướng với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Tê!
Công tử áo trắng hít khí, lại mở hai mắt ra, nhìn xuống dưới.
Tạch tạch tạch!
Chỉ thấy tay chân Bảo Vân Phong bị trói, đứng bất động tại chỗ, toàn thân bị đè ép, truyền đến từng tiếng nứt xương.
Linh khí cực phẩm phòng ngự, có thể ngăn cản mũi nhọn của Linh khí và lực lượng trùng kích, nhưng lại không ngăn được loại lực mềm mại đè ép này!
Cự mãng quấn thân!
Hai mắt Bảo Vân Phong lồi ra, tràn ngập tơ máu, đầu lưỡi thè lè, khuôn mặt trướng thành màu tím, nhìn cực kỳ dữ tợn doạ người, sâu trong yết hầu phát ra tiếng 'Ôi ôi ' vang động.
Hơn một trăm tu sĩ đi theo cũng bị một màn này dọa sợ, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ.
Lúc này, Tô Tử Mặc và Bảo Vân Phong gần như đã quấn quanh cùng một chỗ.
Nếu bọn hắn xuất thủ, chưa hẳn có thể cứu Bảo Vân Phong, ngược lại có khả năng rất lớn sẽ làm hắn bị thương.
Rầm rầm!
Trong cơ thể Tô Tử Mặc truyền đến tiếng huyết mạch phun trào, giống như sóng triều cuốn tới, khí thế doạ người.
"Chết đi cho ta!"
Tô Tử Mặc hét lớn một tiếng, thân thể lại nở lớn, cơ bắp cả người nâng lên, lực lượng bỗng nhiên bộc phát, phốc một tiếng, Bảo Vân Phong đã bị ép thành một đám mưa máu!