Chương 367: Đan Dương môn
"Kiếm Trận Sư, lại là Kiếm Trận Sư!"
"Trách không được người này mới chỉ có tu vi cảnh giới là Trúc Cơ bốn mạch đã có thể đi đến Thành Huyền Thiên, hóa ra là có chiêu này."
Kiếm Trận Sư cực kỳ hiếm thấy ở tu chân giới, lập tức dẫn tới nhiều tiếng hô kinh ngạc.
Trên tầng hai tiểu lâu, Lương bá cũng phải hít một hơi khí lạnh, thần sắc khẽ biến, thấp giọng hô nói: "Kiếm trận này có lực sát phạt thật mạnh!"
"Lương bá có thể nhận ra sao?" Công tử áo trắng hỏi.
Lương bá trầm ngâm hồi lâu mới lắc đầu nói: "Chưa thấy qua, uy lực của kiếm trận này chỉ sợ không kém gì kiếm trận trong Cổ Trận môn."
Đan Dương môn, Thiên Hạc môn, Bách Luyện môn, Cổ Trận môn cùng xưng là tứ đại Bàng môn, tụ tập các Luyện Đan Sư, Chế Phù Sư, Luyện Khí Sư cùng Bày Trận Sư đứng đầu trên Thiên Hoang đại lục, đây chính là thánh địa của bốn kiểu người tu chân.
Kiếm Trận Sư có tên có tuổi trong Tu Chân giới phần lớn đều có nguồn gốc từ Cổ Trận môn.
Lương bá lại lắc đầu nói: "Chỉ tiếc, tu vi cảnh giới của người này quá thấp, nếu quả thật có thể tu luyện tới bảy mạch Trúc Cơ, dựa vào chiêu kiếm trận này, tuyệt đối có tư cách chiến một trận cùng chân truyền đệ tử của Lưu Ly cung, Địa Sát giáo!"
"Đi thôi, đi xuống xem một chút."
Công tử áo trắng vươn người đứng dậy, dẫn đầu bước xuống.
Lương bá khuyên nói ra: "Công tử, người này tuy có tiềm lực lớn, nhưng hắn không sống được bao lâu. Đợi Tam Đại Kỵ Khấu khác về thành Huyền Thiên, lúc đó chính là thời điểm người này mất mạng. Lúc này mời chào hắn, thật sự không khôn ngoan."
"Chưa chắc đâu."
Công tử áo trắng cười cười.
...
Trong trạch viện.
Hơn một trăm tu sĩ kéo đến này đều là Trúc Cơ sáu mạch, nếu hợp lực ra tay với Tô Tử Mặc, tuyệt đối là một lực lượng không thể bỏ qua, thậm chí có thể đánh nát Chúc Chiếu kiếm trận.
Nhưng bây giờ, trận hình của hơn một trăm người này bị Tô Tử Mặc cùng Dạ Linh trùng kích đến mức rời rạc, lúc này đã loạn thành một bầy, lực lượng phân tán, căn bản không thể chống cự sự sát phạt của Chúc Chiếu kiếm trận.
Tranh tranh tranh!
Kiếm reo không ngừng vang lên bên tai, sau đó là từng tiếng kêu thảm, mạng sống của đám người như cỏ rác, bị kiếm trận vô tình thu hoạch, đám tu sĩ kia dần dần giảm bớt số lượng!
Trong trạch viện đổ nát đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Đừng nói là máu thịt con người, cho dù là Linh khí thượng phẩm bị Chúc Chiếu kiếm trận cuốn vào, cũng sẽ bị chém thành mảnh vỡ!
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Cho dù hơn một trăm tu sĩ này là hạng người liều mạng, nhưng lúc này cũng không chịu nổi, sụp đổ tại chỗ, vội vàng chạy trốn khắp nơi.
Trong nháy mắt, trong trạch viện chỉ còn lại có một đống thi thể vẫn còn một chút hơi ấm.
Đám tu sĩ vây xem quá kinh hãi, trong ánh mắt của bọn hắn, bóng người đứng trong vũng máu, toàn thân bị máu tươi nhiễm đỏ kia giống như một Tu La từ trong địa ngục đi ra!
"Bảo Vân Phong bỏ mình, đợi Tam Đại Kỵ Khấu khác trở về, người này nhất định phải chết."
"Chưa chắc đâu, chống đỡ được qua đêm nay, ngày mai đến ban ngày bọn hắn lập tức rời đi nơi đây, trốn xa ngàn dặm, cũng có thể là trốn được một kiếp."
"Ha ha."
Người lúc đầu nói chuyện cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi cho rằng Tam Đại Kỵ Khấu là ngồi không à? Đám người kia hàng năm sinh tồn trong rừng, am hiểu nhất chính là lần theo dấu vết, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển cũng vô dụng!"
Tô Tử Mặc thu hồi mười tám thanh phi kiếm, thu lấy túi trữ vật của đám người Bảo Vân Phong lại, hoàn toàn phớt lờ tiếng nghị luận xung quanh kia, vẻ mặt vẫn như thường.
Mấy người Kỷ Thành Thiên cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Đám người dần dần tán đi.
Dường như Tô Tử Mặc cảm giác được chuyện gì, hắn hơi liếc mắt, chỉ thấy cách đó không xa có một vị công tử áo trắng đang dạo bước tới.
Vị công tử áo trắng này cực kỳ tuấn tú, thậm chí có thể được xưng là 'Tuyệt sắc ', so với nữ tử còn dễ nhìn hơn.
Nhưng càng khiến Tô Tử Mặc kinh ngạc chính là sau lưng công tử áo trắng còn có một vị lão giả râu tóc xám trắng đi theo.
Mặc dù chiến trường thượng cổ không có gì hạn chế đối với tuổi tác, nhưng tiến vào đều là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi, bây giờ đột nhiên xuất hiện một ông lão như thế, thật sự có chút khác biệt.
Hơn nữa, linh giác của Tô Tử Mặc nói cho hắn biết, vị lão giả này cực kỳ nguy hiểm!
Từ khi tiến vào thượng cổ chiến trường, Tô Tử Mặc cũng đã trải qua không ít trận chiến chiến đấu lớn nhỏ, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thụ được loại khí tức này trên người tu sĩ nào khác.
Rất khủng bố, làm người sợ hãi!
Tô Tử Mặc nhìn ông lão tóc xám này một lúc lâu, sau đó ánh mắt mới một lần nữa rơi vào trên người công tử áo trắng.
Trong tay công tử áo trắng nắm cây quạt nhỏ, hắn chắp tay ôm quyền, cười cười tự giới thiệu: "Tại hạ Đường Du, không biết xưng hô với đạo hữu như thế nào "
"Tô Tử Mặc."
Ánh mắt Tô Tử Mặc rơi xuống trên lệnh bài tông môn mà người này đeo bên hông, bất động thanh sắc, trả lời một câu.
Dám lộ ra lệnh bài tông môn ở trong thượng cổ chiến trường, phần lớn đều là người của tông môn lớn hoặc thế lực lớn.
Phiêu Miểu phong ở vương triều Đại Chu là một trong năm đại tông môn, nhưng ở trên Thiên Hoang đại lục, căn bản không được tính là gì, bên hông đám người Tô Tử Mặc trống trơn, chỉ treo một túi trưc vật.
Chỉ là mặc dù Tô Tử Mặc đoán được lai lịch của vị công tử áo trắng này không đơn giản, nhưng lại không nhận ra lệnh bài tông môn kia, cũng không hiểu được ý đồ của người trước mắt này.
Cổ tay mảnh khảnh của Đường Du khẽ động, quạt xếp đã mở ra, bàn tay cầm quạt nhẹ nhàng lay động, nói: "Đạo hữu mới tới thành Huyền Thiên, có lẽ không hiểu nhiều về Tứ Đại Kỵ Khấu, ta đúng lúc lại biết được một chút tin tức."
"Xin rửa tai lắng nghe!" Tô Tử Mặc gật gật đầu.
"Đám người này gọi là Tứ Đại Kỵ Khấu, trên thực tế là được sắp xếp theo Sài Lang Hổ Báo, tọa kỵ của mỗi người đều là một con thượng cổ di chủng, thực lực cường đại. Trong đó, lão đại Sài Lệ là Trúc Cơ bảy mạch, Tam Đại Kỵ Khấu khác đều là Trúc Cơ sáu mạch đỉnh phong, lúc nào cũng có thể tấn thăng lên Trúc Cơ bảy mạch."
Đường Du nói: "Trong thành Huyền Thiên, thực lực của Tứ Đại Kỵ Khấu cũng không phải là mạnh nhất, nhưng nguyên nhân khiến các thế lực hàng đầu lại không muốn cùng xích mích với bọn hắn là bởi vì bên trong Tứ Đại Kỵ Khấu có Trúc Cơ bảy mạch tồn tại."
"Bảo Vân Phong bỏ mình, ngươi cùng với Tam Đại Kỵ Khấu còn lại đã trở thành kẻ thù không đội trời chung, không thể giảng hòa. Coi như có thể chạy ra khỏi thành Huyền Thiên, cũng tất nhiên sẽ bị Tứ Đại Kỵ Khấu đuổi kịp, cuối cùng không tránh được một trận chiến."
Đường Du thẳng thắn nói, Tô Tử Mặc vẫn luôn im lặng nhìn hắn.
Sau nửa ngày, Tô Tử Mặc hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì "
"Ta có thể giúp ngươi." Đường Du nói lời kinh người.
"A "
Tô Tử Mặc nhíu mày lại.
Bây giờ hắn đã đắc tội với Tứ Đại Kỵ Khấu, căn bản không có người nào xem trọng hắn, Tô Tử Mặc thật sự không có nghĩ tới, trong thành Huyền Thiên sẽ có người giúp hắn.
Đường Du lại nói: "Đương nhiên, cái gọi là giúp, cũng không phải là dồn hết toàn lực đứng về phía ngươi để liều mạng cùng Tứ Đại Kỵ Khấu, làm như vậy đối với ta không có ích lợi gì, nhưng..."
Đường Du xoay chuyển lời nói: "Ta có thể giúp ngươi tránh được nỗi lo về sau."
"Có ý gì?" Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Đường Du chuyển mắt, lướt qua đám người Kỷ Thành Thiên, cuối cùng rơi vào trên người Tô Tiểu Ngưng, trầm ngâm một chút, đột nhiên nói ra: "Vị muội muội này là Luyện Đan Sư sao? "
Tô Tử Mặc không đáp, thần sắc cũng không thay đổi gì.
Tô Tiểu Ngưng lại sửng sốt một chút, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Từ đầu đến cuối, nàng đều chưa từng hiển lộ ra bất kỳ dấu hiệu gì liên quan tới luyện đan, nhưng vị công tử tuấn tú trước mắt này lại liếc mắt đã nhìn ra thân phận của nàng, làm sao nàng có thể không kinh ngạc được.
Nhìn thấy phản ứng của Tô Tiểu Ngưng, Đường Du mỉm cười, gật đầu nói: "Xem ra ta đoán đúng rồi."
Đường Du tiếp tục nói ra: "Một khi bộc phát huyết chiến cùng Tứ Đại Kỵ Khấu, vị muội muội này có tu vi cảnh giới quá thấp, không giúp đỡ được cái gì, ngược lại sẽ trở thành vướng víu, nhưng ta có thể bảo vệ nàng chu toàn."
Nếu bộc phát đại chiến, tình cảnh hỗn loạn, Dạ Linh cũng chưa chắc có thể bảo hộ tiểu Ngưng không bị thương tổn.
Đường Du lại nói: "Nếu như nàng có tư chất luyện đan không tệ, ta thậm chí có thể cho nàng một cái cơ hội, bái nhập vào tông môn của ta."
"Ngươi thuộc tông môn nào?" Tô Tử Mặc hỏi ngược lại.
Đường Du ngạo nghễ nói: "Một trong tứ đại Bàng môn, Đan Dương môn!"