Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 369: Ai đi đường lấy

Chương 369: Ai đi đường lấy
Nhìn thấy Đường Du phản ứng như vậy, lại nhìn thấy trên gương mặt của vị tuyệt sắc công tử này hiện lên hai vệt đỏ ửng, mấy người Kỷ Thành Thiên cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Đường Du vốn muốn 'Đùa giỡn' tiểu Ngưng một chút, không nghĩ tới lại bị Tô Tử Mặc bắt nạt lại.
Đám người cố nén ý cười, ánh mắt bồi hồi trên thân hai người Đường Du cùng Tô Tử Mặc.
Tuy Đường Du mặc trang phục nam tử, nhưng dù sao cũng là nữ nhi, da mặt mỏng, bị đám người nhìn như thế, sao có thể chịu được, nàng ngẩng cao đầu, giống như bị tức giận vội quay người rời đi.
Tiểu Ngưng nhìn qua bóng lưng Đường Du rời đi, ánh mắt mê ly, thật lâu chưa từng tỉnh táo lại.
"Tiểu Ngưng, đừng suy nghĩ nhiều."
Tô Tử Mặc ho nhẹ một tiếng, vỗ vỗ đầu vai tiểu Ngưng.
Tiểu Ngưng quay đầu nhìn qua Tô Tử Mặc, nhẹ chau mày ngài, vẫn có chút không muốn tin tưởng, hỏi: "Đường công tử hắn... Nàng thật sự là nữ tử "
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
"Ai."
Tiểu Ngưng khẽ thở dài một cái, trong mắt khó nén thất vọng.
Tô Tử Mặc khẽ cười khổ, ở tuổi này của tiểu Ngưng chính là thời điểm thiếu nữ hoài xuân, không nghĩ tới người để cho nàng động tâm lại là một vị nữ tử.
Cũng may thời gian hai người tiếp xúc không dài, sau khi nói rõ, cũng không có chuyện gì.
Cũng không lâu sau, tiểu Ngưng đã khôi phục lại, đi tới trước người Tô Tử Mặc, nghiêm túc nói: "Ca, ta muốn bái nhập Đan Dương môn."
"Vì sao? "
Mặc dù trong lòng Tô Tử Mặc đã mơ hồ đoán được nguyên nhân, nhưng vẫn hỏi một câu.
Tiểu Ngưng nói: "Nếu như ở trên Thiên Hoang đại lục, có một nơi có đan phương để luyện ra đan dược gia tăng thọ nguyên, vậy khẳng định là ở trong Đan Dương môn, ta muốn đi thử xem!"
Quả nhiên, đúng như Tô Tử Mặc đoán.
Trên thực tế, nguyên nhân cũng là động lực lớn nhất khiến tiểu Ngưng trở thành Luyện Đan Sư, chính là vì học tập luyện chế đan dược có thể gia tăng thọ nguyên.
Đại ca Tô Hồng của bọn hắn chỉ là phàm nhân, không thể nào tu hành, thọ nguyên không quá trăm năm.
Tiểu Ngưng muốn giúp đại ca thọ nguyên gia tăng, cho nên mới đi lên con đường Luyện Đan Sư này.
Nhưng trong Tu Chân giới, loại đan dược hi hữu nhất chính là đan dược để gia tăng thọ nguyên.
Đừng nói là trong Thanh Sương môn, ở toàn bộ cương vực Đại Chu vương triều cũng chưa từng xuất hiện đan dược này, chớ nói chi là đan phương.
Hiếm có cơ hội như vậy, tiểu Ngưng không muốn từ bỏ!
Trên thực tế, ở trong lòng Tô Tử Mặc cũng hi vọng tiểu Ngưng gia nhập Đan Dương môn.
Thứ nhất là hắn cùng với Huyết Nha cung có ân oán cực sâu, chờ hắn trở về tông môn, rất có thể sẽ trải qua một trận sinh tử đại kiếp. Tiểu Ngưng bái nhập vào Đan Dương môn, vừa vặn có thể né qua lần kiếp nạn này.
Thứ hai, Đan Dương môn là một trong tứ đại bàng môn, nội tình hùng hậu, thực lực không yếu, Thanh Sương môn không thể so sánh, cũng thích hợp với con đường tu đạo cuẩ tiểu Ngưng.
Tô Tử Mặc nói: "Được, đến lúc đó ta để Dạ Linh cùng muội đi qua."
Dù sao Tô Tử Mặc cũng không hiểu nhiều về Đan Dương môn, chỉ có Dạ Linh đi theo bên người tiểu Ngưng, hắn mới có thể hơi yên tâm một chút.
Tô Tử Mặc xoay người, nhìn về phía đám người Kỷ Thành Thiên, suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Ta sẽ tạm thời lưu lại trong Thành Huyền Thiên, các ngươi chữa thương nghỉ ngơi một chút, rồi nhanh chóng rời đi nơi đây đi."
Nhóc mập mạp nhíu nhíu mày, lớn tiếng nói: "Đại ca, muốn đi cùng đi, muốn ở thì cùng ở!"
" Không sai." Kỷ Thành Thiên cũng gật gật đầu.
Tô Tử Mặc khoát tay nói: "Mục tiêu của Tam Đại Kỵ Khấu là ta, nếu ta rời đi cùng các ngươi, sợ rằng đều không đi nổi. Thực lực của ta đủ để tự vệ, nhưng các ngươi ở lại trong thành, chỉ có thể tự tìm cái chết một cách vô nghĩa, không cần thiết hành động theo cảm tính."
Đám người Kỷ Thành Thiên nghe thế đều im lặng không nói gì.
Bọn hắn biết, Tô Tử Mặc nói sự thật.
Bên trong Tam Đại Kỵ Khấu có Trúc Cơ bảy mạch, dưới trướng ít nhất còn có mấy trăm tên Trúc Cơ sáu mạch rất liều mạng.
Lấy thực lực của đám người Kỷ Thành Thiên, cho dù ở trạng thái toàn thịnh cũng không thể sống sót trong vòng vấy của mấy trăm tu sĩ được.
Bây giờ, bọn hắn có thể trợ giúp cho Tô Tử Mặc cực kỳ bé nhỏ, thậm chí còn có thể trở thành vướng víu hiềm nghi.
Rời đi Tô Tử Mặc, rời đi Thành Huyền Thiên, có lẽ mới là lựa chọn tốt nhất đối với bọn hắn.
...
Trên thực tế, đối đầu với Trúc Cơ bảy mạch, Tô Tử Mặc cũng không phải không có chút phần thắng nào.
Chỉ cần hắn bộc phát ra lực khí huyết, có yêu khí trợ lực, lực lượng trong cơ thể sẽ tăng mạnh lên một cấp độ, tuyệt đối có thể đấu một trận cùng Trúc Cơ bảy mạch!
Nhưng nếu làm thế, hắn cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích, sẽ dẫn tới địch nhân càng cường đại hơn, thậm chí sẽ bị tất cả tu sĩ trong thành Huyền Thiên vây công!
Nhưng nếu ẩn tàng yêu khí, chỉ vận chuyển huyết mạch, Tô Tử Mặc dựa vào Huyết Thối đao, về mặt sức mạnh chỉ sợ tối đa cũng chỉ có thể đánh ngang tay cùng bảy mạch Trúc Cơ.
Muốn đánh bại, thậm chí chém giết Trúc Cơ bảy mạch, thật sự khó như lên trời.
Trừ phi trong khoảng thời giangắn hắn có thể n đả thông khẩu khiếu, nhãn khiếu, để thất khiếu thông suốt, Thông Khiếu thiên đạt tới tiểu thành.
Nhưng chuyện này cũng không hề hiện thực.
Nói cách khác, cơ hội duy nhất của Tô Tử Mặc chính là cố gắng chống cự một khắc đồng hồ trong vòng vây của Tam Đại Kỵ Khấu, sau đó chờ đợi Đan Dương môn xuất thủ tương trợ!
"Một khắc đồng hồ..."
Tô Tử Mặc lẩm bẩm một tiếng, hai mắt lóe lên một tia sáng lạnh, bắt đầu tu luyện.
Sáng sớm hôm sau, Đường Du cũng không hiện thân, một vị đệ tử của Đan Dương môn đến đây, hỏi thăm quyết định của Tô Tử Mặc.
"Ta sẽ lưu lại."
Tô Tử Mặc nói một câu, sau đó nhìn thoáng qua Tô Tiểu Ngưng, lại nói: "Tiểu Ngưng sẽ trở về với ngươi, xin ngươi nhắn dùm với Đường công tử, hi vọng hắn có thể chiếu cố tốt cho tiểu Ngưng."
Vị đệ tử Đan Dương môn kia mỉm cười, nói: "Công tử đã đoán được, cho nên sớm để ta chuyển lời với ngươi rằng hắn nhất định sẽ bảo hộ tiểu Ngưng chu toàn, xin ngươi yên tâm."
"Còn nữa, những linh đan này là sư huynh tặng cho các ngươi chữa thương, có lẽ các ngươi có thể dùng tới."
Trước khi đi, đệ tử Đan Dương môn để lại cho Tô Tử Mặc một túi trữ vật, bên trong chứa không ít bình ngọc, đều là các loại đan dược.
Tô Tử Mặc nhìn thoáng qua, cũng không phát hiện linh đan phẩm cấp hoàn mỹ, nên tiện tay đưa luôn những đan dược này cho đám người Kỷ Thành Thiên.
Có Dạ Linh đồng hành, tiểu Ngưng đi theo vị đệ tử Đan Dương môn này rời đi.
Tô Tử Mặc tiếp tục tu luyện.
Trong hoàn cảnh cấp bách này, linh mạch thứ năm trong cơ thể hắn cũng dần hiển hiện, có cơ hội đả thông trong mấy ngày gần đây!
Nhờ linh đan chữa thương mà Đường Du tặng, thương thế của mấy người Kỷ Thành Thiên đã khép lại cực nhanh, lại qua một ngày, tổn thương của mọi người đã tốt được bảy tám phần.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tử Mặc trầm giọng nói: "Kỷ sư huynh, hôm nay các ngươi rời đi thôi. Tam Đại Kỵ Khấu bất cứ lúc nào cũng sẽ trở về, đi muộn dễ dàng sinh ra biến cố, lúc đó có muốn đi cũng không còn kịp rồi."
"Được."
Kỷ Thành Thiên không chần chờ, nhẹ gật đầu.
Lãnh Nhu, nhóc mập mạp, Thạch Kiên cũng cùng đứng dậy, tạm biệt cùng Tô Tử Mặc.
Trên đường đi, ba người im lặng không nói gì, giống như trong lòng có tâm sự riêng.
Đi ra khỏi thành Huyền Thiên, đứng ở cửa Nam, nhóc mập mạp đột nhiên ngừng bước, quay người nói ra: "Kỷ sư huynh, Lãnh Nhu tỷ tỷ, còn có Ngốc Kiên, sau này ta định tự xông xáo trong thượng cổ chiến trường, chúng ta xin từ biệt đi."
"Ta không ngốc." Thạch Kiên lầm bầm một câu.
Lãnh Nhu gật gật đầu, thần sắc đạm mạc, nói: "Được."
Kỷ Thành Thiên cười cười, nói: "Ta cũng đang có ý này, hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại, chư quân... Bảo trọng."
"Bảo trọng!"
Đám người ôm quyền, Kỷ Thành Thiên, Lãnh Nhu, nhóc mập mạp chia ra ba phương hướng, ngự kiếm bay đi, rất nhanh đã biến mất ở cuối chân trời, chỉ còn lại Thạch Kiên đứng tại chỗ.
Thạch Kiên gãi gãi đầu, tùy tiện tìm một phương hướng, sải bước chạy gấp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất