Chương 370: Mưa gió cuốn tới
Tô Tử Mặc ở lại trong Thành Huyền Thiên, một mặt là muốn kết thúc ân oán cùng Tam Đại Kỵ Khấu, một mặt khác là vì hắn có chút hiếu kỳ đối với tông môn di tích mà Đường Du nhắc tới kia.
Có thể khiến mấy thế lực trên Thiên Hoang đại lục tụ tập ở đây, tông môn di tích này nhất định không tầm thường.
Đương nhiên, tiền đề để có thể thăm dò tông môn di tích là hắn có thể đứng vững gót chân ở trong thành Huyền Thiên, có nơi sống yên ổn!
Một trận chiến cùng Tứ Đại Kỵ Khấu này là không thể tránh né.
Khi Tô Tử Mặc giết chết Bảo Vân Phong, hắn đã không có ý định làm hòa cùng Tứ Đại Kỵ Khấu!
Đối với những kẻ đã giết chóc quen tay này, Tô Tử Mặc tuyệt đối sẽ không bởi vì đối thủ cường đại mà khuất phục ẩn nhẫn, vi phạm với bản tâm.
Trong lòng có bất bình thì phái diệt bất bình này đi, oanh oanh liệt liệt, khoái ý ân cừu!
Kết quả xấu nhất đơn giản chính là bại lộ chuyện tu yêu, cùng lắm thì tạo ra một cơn chấn động long trời lở đất!
Mấy ngày sau đó, Tô Tử Mặc không thèm động đậy, ngồi trong một góc đường, không để ý tới những chuyện xung quanh, như lão tăng nhập định, yên lặng tu luyện.
Đến ngày thứ ba, đầu linh mạch thứ năm trong cơ thể Tô Tử Mặc hiển hiện, hoàn toàn thành hình, ổn định lại, có linh lực ở trong đó lao nhanh gào thét, khí thế bàng bạc.
Tô Tử Mặc đột phá, cũng không gây nên phản ứng quá lớn ở thành Huyền Thiên.
Dù sao trong mắt rất nhiều tu sĩ, Tô Tử Mặc là Trúc Cơ bốn mạch hay Trúc Cơ năm mạch đều không có gì khác cả, thậm chí có là Trúc Cơ sáu mạch thì kết quả cuối cùng cũng không thay đổi gì lớn.
Đối với phần lớn tu sĩ, chẳng qua chỉ là chờ xem một trận náo nhiệt mà thôi.
Đám người muốn biết với tâm tính cùng thủ đoạn của Tam Đại Kỵ Khấu, bọn chúng sẽ tra tấn Tô Tử Mặc như thế nào và sẽ có bao nhiêu tu sĩ vô tội sẽ bị dính líu vào, bị chôn cùng mà thôi!
Theo thời gian trôi qua, Tam Đại Kỵ Khấu cũng sắp trở về, bầu không khí trong thành Huyền Thiên cũng biến thành càng ngày càng nặng nề.
Một ngày này, may đen ùn ùn kéo đến, tiếng sấm cuồn cuộn.
Toàn bộ bầu trời giống như bị giội xuống một tầng mực đậm, mây đen không ngừng kéo tới, cuồn cuộn mãnh liệt, trong không khí tràn ngập hơi ẩm, mưa to sắp tới!
Phía đông thành Huyền Thiên, trong một tòa phủ đệ hoàn hảo, có một vị nam tử anh tuấn mặc hoa phục chắp tay đứng ở cửa phòng, hơi ngửa đầu nhìn lên tầng mây đen trên bầu trời, đôi mắt xanh như Lưu Ly.
Một vị tu sĩ từ bên ngoài chạy nhanh đến, bên hông treo lệnh bài tông môn, giống lệnh bài bên hông nam tử mặc hoa phục như đúc.
Nếu cẩn thận nhìn, có thể mơ hồ nhìn thấy hai chữ —— Lưu Ly.
"Tham kiến Bùi sư huynh."
Tên đệ tử Lưu Ly cung kia tới trước mặt nam tử mặc hoa phục, thoáng khom người, thi lễ nói ra: "Có tin tức truyền đến, Tam Đại Kỵ Khấu đã trở về thành!"
"Ừm."
Nam tử mặc hoa phục ứng tiếng, thần sắc như thường, vẫn ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Đệ tử kia tiếp tục nói ra: "Nghe nói Đan Dương môn có động tác, Đường Du công tử dẫn theo một đám tu sĩ của Đan Dương môn, tiến về gần trạch viện kia, không biết để làm gì."
"A..."
Nam tử mặc hoa phục xòe bàn tay ra, cúi đầu nhìn ngón tay thon dài trong suốt như ngọc của mình, trong mắt lóe lên một vtia đùa cợt, nhàn nhạt nói ra: "Tứ Đại Kỵ Khấu, Sài Lang Hổ Báo, con báo kia đã bỏ mình, còn lại ba đầu súc sinh khẳng định đã điên rồi! Lúc này ai đi trêu chọc bọn chúng, người đó tự chuốc nhục nhã."
"Mưu đồ của chúng ta là di tích Đan Trì tông, không cần thiết tiêu hao thực lực trong chuyện này. Còn cái tên Tô cái gì đó... Đơn giản là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình."
Phía tây thành Huyền Thiên.
Ở bên trong một tòa cung điện, một tu sĩ mặc áo bào đen bệ vệ ngồ chính giữa, bên trên hai đầu gối đặt ngang một cây Cốt Thương, mặc dù hai mắt nhắm chặt, nhưng ở hai đầu lông mày lại hiện ra sát khí.
"Khởi bẩm Ma tử, Tam Đại Kỵ Khấu về thành!"
"Đã biết."
Tu sĩ mặc áo bào đen không thèm mở mắt, tùy ý trả lời một câu.
Gần như cùng một thời gian, Khôi Lỗi tông, Thiên Hạc môn... Từng thế lực ở trong thành Huyền Thiên đều nghe được tin tức này, vô số ánh mắt rơi cùng chú ý tới trên đường dài kia.
Cũng không lâu sau, cơn mưa xối xả rơi xuống, trên trời cao, lôi điện đan xen, hừng hực như biển, giống như muốn bao phủ cả tòa cổ thành này để thôn phệ!
Trận mưa này rất lớn, gần như chỉ trong chớp mắt, thanh sam trên người Tô Tử Mặc đã ướt đẫm.
Dù vậy, Tô Tử Mặc vẫn ngồi thẳng tại chỗ, thân thể thẳng tắp, hai mắt nhắm nghiền, giống như không hề hay biết.
Cách đó không xa, Đường Du nhìn bóng người màu xanh đường phố, ánh mắt mê ly, sau nửa ngày mới chậm rãi tỉnh táo lại, ghé mắt hỏi: "Lương bá, người nói hắn có thể chống nổi một khắc đồng hồ sao?"
"Khó."
Lương bá lắc đầu, nói: "Không nói tới thực lực của Tam Đại Kỵ Khấu, chỉ tính tới hơn một ngàn tu sĩ dưới quyền bọn chúng kia đã đủ để đánh người này đến mức hài cốt không còn."
"Ca ca của ta hắn nhất định có thể chịu được!"
Ở bên người Đường Du, Tô Tiểu Ngưng nắm chặt nắm tay, ngữ khí kiên định nói.
Ở bên cạnh tiểu Ngưng, Dạ Linh lẳng lặng nằm ở đó, yên lặng bảo vệ tiểu Ngưng.
Trên đường dài.
Mưa lớn hơn, gió mạnh hơn.
Ở trong cơn mưa gió này, dần truyền đến tiếng vó ngựa, lúc đầu còn như có như không, càng về sau càng phát rõ ràng!
Thời gian dần trôi qua... Tiếng chân như sấm!
Ngay cả mưa gió cũng không che giấu được tiếng chân mãnh liệt đầy sát khí này!
Trong mơ hồ, ba bóng người hiển hiện dưới màn mưa, càng ngày càng gần, ba người này chính là Tam Đại Kỵ Khấu!
Ba người ngồi trên lưng thượng cổ di chủng, tiếng thở dốc nặng nề, hai con ngươi đỏ lòm, tản ra khí tức hung tàn, nhìn chòng chọc vào góc đường.
Theo sát sau lưng ba người, chính là một đội thiết kỵ cùng nhau gào thét kéo đến!
Liếc nhìn lại, có khoảng chừng hơn nghìn người!
Hơn một ngàn tên tu sĩ liều mạng, lại thêm Trúc Cơ bảy mạch, một lực lượng như vậy đừng nói là ở Thành Huyền Thiên, coi như ở trong thượng cổ chiến trường cũng không thể bỏ qua!
Trên thực tế, những thế lực hàng đầu giống Lưu Ly cung, Địa Sát giáo kia, thực lực tổng hợp còn cao hơn Tứ Đại Kỵ Khấu.
Nhưng bây giờ, mấy đại thế lực tụ tập ở trong thành Huyền Thiên, cùng đánh cờ với nhau, tất cả đều đang đợi di tích Đan Trì tông xuất thế.
Không ai muốn đi trêu chọc Tứ Đại Kỵ Khấu, để tránh thực lực phe mình bị hao tổn, đến khi tranh đoạt ở di tích Đan Trì tông sẽ rơi vào hạ phong.
Ở góc đường, quần áo của Tô Tử Mặc đã ướt đẫm, tóc đen ướt nhẹp dính chung một chỗ, nhìn rất là chật vật.
Trăm trượng...
Năm mươi trượng...
Tam Đại Kỵ Khấu càng ngày càng gần, thậm chí Tô Tử Mặc có thể ngửi được mùi tanh hôi từ trong miệng thượng cổ di chủng mà ba người đang cưỡi tản ra.
Nhưng Tô Tử Mặc vẫn không nhúc nhích.
Đến tận khi Tam Đại Kỵ Khấu tiến vào trong phạm vi ba mươi trượng, Tô Tử Mặc đột nhiên mở hai mắt ra, chẳng biết từ lúc nào, trong tay hắn đã nhiều hơn một cây cung lớn màu ánh trăng!
Giương cung, cài tên.
Cung như trăng tròn, tiễn như lưu tinh.
Hưu! Hưu! Hưu!
Mũi tên xé gió, gần như nối thành một đường.
Cung là Yểm Nguyệt cung, bán Tiên Thiên Linh Khí!
Khi đại cung trong tay Tô Tử Mặc sáng lên năm đạo linh văn, trong lòng Lang Tham đã dâng lên một trận bất an.
Sau một khắc, một tia hàn quang hiện lên trước mắt, chớp mắt đã áp sát!
Tốc độ của một mũi tên này quá nhanh, nếu lầ Trúc Cơ sáu mạch khác thì hẳn phải chết không cần nghi ngờ!
Nhưng vô số lần lịch luyện sinh tử trong rừng để phản ứng của Lang Tham nhanh hơn tu sĩ phổ thông nhiều.
Trong điện quang hỏa thạch, Lang Tham hơi nghiêng người.
Tia hàng quang kia lướt qua gương mặt, mang theo một túm huyết hoa, hiểm lại càng hiểm!
Tránh khỏi!
Nhưng Lang Tham không kịp thả lỏng, khóe mắt đã cuồng loạn, không ngờ hắn lại nhìn thấy một tia hàn quang bắn nhanh đến, đâm thẳng vào mi tâm!
Mũi tên thứ hai bắn đến rồi, căn bản không cho hắn cơ hội phản ứng.
Liên châu tiễn!
Lang Tham chỉ cảm thấy choáng váng, lông tơ toàn thân đều dựng lên.
Mũi tên thứ nhất, hắn có thể tránh thoát đã là vạn hạnh.
Mũi tên thứ hai này, hắn tuyệt đối không thể tránh khỏi.