Chương 376: Lôi đình chi nộ
Mây đen va chạm, chợt có lôi quang thoáng hiện, giống như từng đầu lôi long xé rách bầu trời.
Giữa thiên địa, lúc sáng lúc tối.
Trên đường dài, bóng người trùng điệp.
Cuộc chiến đàn ngày càng gay cấn, ngày càng thảm liệt, dù là phương nào, tu sĩ nào cũng đã bắt đầu cạn kiệt thể lực.
Bốn người Kỷ Thành Thiên đều đã bị thương, trận hình tam giác mặc dù vẫn còn, nhưng lại không chống đỡ được bao lâu.
Một nơi khác của chiến trường, Tô Tử Mặc càng chiến càng hăng, dựa vào huyết mạch cường đạ và thể lực kinh khủng chèo chống đến bây giờ, hoàn toàn ngăn chặn hai người Sài Lệ, Hồ Mãnh.
Thế cục vẫn không rõ ràng.
Ở hai nơi trên chiến trường, dù nơi nào phân ra thắng bại trước thì đều sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ cuộc chiến!
Đối với Tô Tử Mặc, muốn thắng được trận chiến này cũng rất dễ dàng.
Hắn còn có một lá bài tẩy cuối cùng.
Yêu hóa!
Sau khi Yêu hóa, hai tu sĩ Trúc Cơ bảy mạch trước mắt này hẳn sẽ phải chết!
Nhưng yêu hóa không chỉ mang ý nghĩa là Tô Tử Mặc sẽ trở thành mục tiêu công kích của tất cr mọi người trong thượng cổ chiến trường, sau này có muốn đi lại cũng khó, cho dù trở lại Thiên Hoang đại lục, sợ rằng cũng phải mai danh ẩn tích.
Cho dù là Phiêu Miểu phong, cũng sẽ không thu lưu một dị loại như hắn!
Nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Tô Tử Mặc không muốn đi đến một bước này.
Sài Lệ là thủ lĩnh của Tứ Đại Kỵ Khấu, cũng nhận thấy rõ thế cục, đột nhiên hắn cất giọng nói: "Các đại thế lực vây xem, chỉ cần các ngươi đồng ý giúp hai huynh đệ chúng ta chém giết năm người này, hai người chúng ta sẽ thề chắc chắn trợ giúp các ngươi tranh đoạt di tích Đan Trì tông!"
"Không sai!"
Hồ Mãnh cũng rống to: "Tu sĩ nào đứng về phía chúng ta, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ hậu tạ! Nếu có người có thể đem chém giết Tô Tử Mặc, ta sẽ dùng Khai Mạch đan xem như thù lao!"
Hắn vừa dứt lời, đám người bên ngoài đã ồn ào xôn xao.
Những thế lực lớn và đông đảo tu sĩ vốn chỉ muốn đến xem náo nhiệt, bây giờ nghe thế đều có chút động tâm.
"Mau nhìn, Bùi Thuần Vũ của Lưu Ly cung dẫn người tới!"
"Bên kia, Ma tử Tiết Dương của Địa Sát giáo cũng tới!"
Trong thành Huyền Thiên, một trận huyết chiến dẫn tới các đại thế lực cùng tề tụ, thế cục trở nên càng thêm phức tạp.
Cảm nhận được xao động ở xung quanh, vẻ hung ác trong mắt Tô Tử Mặc càng đậm.
Nhất định phải nhanh chóng phân ra thắng bại!
Nếu không năm người bọn hắn rất có thể sẽ trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh chấp của các đại thế lực!
Trừ yêu hóa ra, còn có thủ đoạn gì để có thể mau chóng chém giết hai Trúc Cơ bảy mạch
Tô Tử Mặc nhanh chóng suy nghĩ tìm cách.
Đột nhiên!
Một tia sét lớn đánh xuống chiến trường, khiến mặt đất bị đánh ra một hố to, tất cả mọi thứ trong hố đã cháy đen, thỉnh thoàng còn có từng tia điện lóe ra.
Đây là uy lực của thiên địa, sức người căn bản là không thể nào chống lại.
Một lúc sau, bầu trời lại truyền đến tiếng sấm ầm ầm.
Trong đầu Tô Tử Mặc đột nhiên xuất hiện một tia sáng, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, theo bản năng bước tiến lên, gạch xanh dưới chân nổ tung, cát đá văng khắp nơi.
Lực lượng khổng lồ bắn ngược, Tô Tử Mặc đằng không bay lên, hai tay giơ cao Huyết Thối đao, trong cơ thể vận chuyển tâm pháp Thái Hư Lôi Quyết, huyết triều phun trào, kết hợp với tiếng lôi âm cuồn cuộn, dường như đã sinh ra sự cộng minh với lôi điện trên bầu trời.
Ầm ầm!
Tiếng sấm từ không trung không ngừng vang lên, giống như có hàng vãn chiến xa đang gào thét chạy qua trên bầu trời, thanh thế doạ người.
Lốp bốp!
Ở trên không thành Huyền Thiên, sấm sét không ngừng lóe ra, trong chớp mắt đã ngưng tụ ra một biển lôi điện, lóe ra thần quang trầm tĩnh.
Ở trong vùng biển lôi điện này, Tô Tử Mặc nhảy lên một cái, thu hút ánh mắt của mọi người.
Trong thời khắc này, Tô Tử Mặc đang đứng trong biển lôi điện kia, giống như một vị thần duy nhất giữa thiên địa, không ai bì nổi, khí thế ngập trời!
Răng rắc!
Một tia sét màu xanh thẳm rất lớn đánh xuống, trong nháy mắt đã rơi xuống Huyết Thối đao.
Trên thân đao màu máu kia có vô số lôi điện quấn quanh, giống như từng tiểu xà đang ngọ nguậy leo lên, cực kỳ khủng bố!
"Tiếp của ta một đao!"
Tô Tử Mặc hét lớn, tiếng hét như kinh lôi, chấn nhiếp tứ phương!
Tắm trong lôi điện, hai tay Tô Tử Mặc liên tục vung Huyết Thối đao lóe ra vô tận điện quang từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã bao phủ lấy hai người Sài Lệ, Hồ Mãnh.
Một đao kia mang theo uy lực của thiên địa, lực lôi điện ùn ùn kéo đến, khí thế kinh người.
Thân đao còn chưa chém xuống, hai người Sài Lệ đã sợ đến sợ vỡ mật, mặt không còn chút máu.
Một đao kia, sức người không có khả năng ngăn cản
Đây rõ ràng là lôi đình chi nộ!
"A!"
Hồ Mãnh muốn lui cũng không thể lui, chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng, khẽ cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết lên hai mắt của độc cước đồng nhân.
Trong mắt độc cước đồng nhân bắn ra hai đạo huyết mang, linh quang trên người mạnh hơn.
Hồ Mãnh cắn chặt răng, vung độc cước đồng nhân đập tới Huyết Thối đao.
Ầm!
Binh khí chạm vào nhau, tiếng nổ vang thật lớn, dường như thiên địa cũng vì đó mà run rẩy chấn động.
Cả người Hồ Mãnh lún xuống, mặt đất dưới chân bỗng nhiên vỡ toác ra một khe hở khổng lồ.
Dừng lại một chút, toàn thân Hồ Mãnh run lên, cả người bị lôi điện quấn quanh, ánh mắt ảm đạm, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cả người bị đánh bay ra ngoài.
Độc cước đồng nhân cũng bị Huyết Thối đao bắn bay, nặng nề đâm vào ngực Hồ Mãnh.
Tiếng nứt xương vang lên.
Trúc Cơ bảy mạch bị trọng thương!
Không chỉ như vậy, đao thế của Huyết Thối đao chưa hết, dư uy vẫn còn tiếp tục chém tới Linh đao của Sài Lệ.
Coong!
Sài Lệ biến sắc, lòng bàn tay đã rách tả tơi, máu me đầm đìa, Linh đao tuột tay bay ra ngoài.
Mũi chân Sài Lệ điểm nhẹ, hắn mượn lực lượng này, thân hình bay về phía sau, trong nháy mắt đã chạy ra ngoài mười trượng, sắc mặt ảm đạm, khóe miệng tràn ra một tia máu.
Hai tu sĩ Trúc Cơ bảy mạch, một kẻ trọng thương ngã xuống đất, một tên lại thảm bại bỏ chạy.
Uy lực một đao lại khủng bố như thế!
Khi Bùi Thuần Vũ của Lưu Ly cung và Ma tử Tiết Dương của Địa Sát giáo dẫn người chạy đến thời điểm, vừa vặn trông thấy một màn này, con ngươi không khỏi co vào, trong mắt lóe lên một tia rung động.
Một đao kia, đổi lại để hai người bọn hắn tới đón đỡ, cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra.
Đám tu sĩ còn lại đều trợn mắt há mồm, cùng hít mấy hơi khí lạnh.
Sài Lệ cũng không dám lại lưu lại chỗ này.
Nếu không có Hồ Mãnh ngăn cản đao thế đầu tiên thì chỉ sợ rằng một đao kia cũng đủ để khiến nội phủ của hắn chia năm xẻ bảy!
Sài Lệ không quay đầu lại bỏ chạy ra ngoài thành, trong ánh mắt bắn ra vô tận oán độc, lớn tiếng hô: "Tô Tử Mặc, mối thù hôm nay, sẽ có ngày ta trả lại ngươi gấp trăm lần!"
Sài Lệ có niềm tin tuyệt đối có thể chạy ra khỏi Thành Huyền Thiên.
Hắn mượn nhờ lực lượng một đao này của Tô Tử Mặc để kéo dài khoảng cách, hai người đều là nỏ mạnh hết đà, Tô Tử Mặc cũng không đuổi kịp hắn.
"Ha ha ha ha!"
Nhưng lúc này, Tô Tử Mặc lại cười vang.
Sài Lệ đột nhiên cảm giác trái tim mình đập nhanh.
Hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại, một tia hàn quang đã đập vào mặt, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã áp sát!
Xuyên qua tia hàn quang này, Sài Lệ thấy được thân ảnh ở nơi xa cái kia, Huyết Thối đao cắm trong đất bùn, trong tay cầm một đại cung màu xanh nhạt, vừa mới thu thế.
Tô Tử Mặc thanh âm vang lên.
"Ta nói rồi, Tứ Đại Kỵ Khấu các ngươi... Hôm nay xóa tên!"
Phốc! Phốc! Phốc!
Mũi tên đâm rách huyết nhục, huyết quang thoáng hiện, thân thể Sài Lệ bị mười mũi tên xuyên thấu, bị bắn thành cái sàng, hắn vô lực ngã xuống mặt đất, không còn sinh cơ.
Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc thu Yểm Nguyệt cung, mang theo Huyết Thối đao, đi tới bên người Hồ Mãnh.
Hồ Mãnh nằm trong đất bùn, trong miệng còn khục ra máu tươi, rất nhanh đã bị nước mưa cuốn đi, ánh mắt dần tan rã.
Tô Tử Mặc từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt băng lãnh.
Sau một khắc, đao quang thoáng hiện.
Một đầu người lăn xuống.
Tứ Đại Kỵ Khấu, chôn xương trong thành Huyền Thiên!