Chương 377: Một trận chiến vang danh
Kết quả của trận chiến này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Tam Đại Kỵ Khấu về thành chưa tới một khắc đồng hồ đã bỏ mình, máu nhuộm trường nhai.
Trong đó, còn bao gồm hai Trúc Cơ bảy mạch!
Một đao lôi đình cuối cùng kia càng khiến đông đảo tu sĩ mở rộng tầm mắt, cảm giác được không có gì sánh bằng khiến tâm thần chấn động.
Vô số ánh mắt rơi vào bóng người đứng trên đường dài, trong tay cầm trường đao, toàn thân nhuốn máu kia, ánh mắt phức tạp, trong mắt có sợ hãi thán phục, có e ngại, có kính nể, cũng có xem kỹ.
Đám người ý thức được, từ nay về sau, trong thành Huyền Thiên này nhất định có một chỗ của người nọ!
Một trận chiến dương danh!
Một màn này, đám đệ tử của Đan Dương môn cũng không ngờ tới.
Đường Du vốn còn đợi thời gian ước định vừa đến sẽ dẫn theo tu sĩ dưới trướng xông lên giết, để cứu lấy đám người Tô Tử Mặc.
Ai có thể ngờ được chỉ trong nháy mắt, thế cục đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Hai Đại Kỵ Khấu toàn bộ ngã xuống!
"Chuyện này..."
Ngay cả Lương bá có kinh nghiệm vô cùng phong phú cũng đều sững sờ tại chỗ.
Trúc Cơ năm mạch, vậy mà có thể vượt qua hai bậc, chém giết hai Trúc Cơ bảy mạch tại chỗ!
Nhân tài kiệt xuất như vậy, không phải Lương bá chưa từng gặp qua, nhưng những người đó đều đến từ thế lực đứng đầu nhất trên Thiên Hoang đại lục, vạn năm khó gặp.
Tô Tử Mặc trước mắt này có lai lịch thế nào
Ngay cả tông môn lệnh bài đều không có, khẳng định không phải chân truyền đệ tử của những siêu cấp tông môn kia.
Huống chi, ở trên người Tô Tử Mặc, cũng không có dấu vết công pháp truyền thừa của những siêu cấp tông môn hay thế lực hàng đầu kia.
Những siêu cấp tông môn giống như Tiên môn chín phái, Ma môn bảy tông, Phật môn sáu tự, mỗi một tông, mỗi một phái đều có công pháp bí thuật không truyền ra ngoài, trong lúc liều mạng tranh đấu chắc chắn sẽ phóng xuất ra, rất dễ dàng phân biệt.
Mà bản lĩnh của Tô Tử Mặc...
Một đôi linh dực kia đúng là không tầm thường, kiếm trận kia cũng thực kinh diễm, nhưng lại không phải mấu chốt để hắn có thể vượt cấp chém giết.
Người này có thể vượt cấp chém giết, hoàn toàn dựa vào thể phách khủng bố gần như thuần huyết hung thú!
Trên Thiên Hoang đại lục, trong ba môn Tiên, Phật, Ma, tông môn am hiểu luyện thể không có quá nhiều, Lưu Ly cung chính là một tông ở trong đó, nhưng người này rõ ràng không có liên quan gì đến mấy tông môn luyện thể này.
Chẳng lẽ trừ những thế lực hàng đầu kia, còn có những tông môn ẩn thế khác hoặc là tị thế cao nhân, mới có thể bồi dưỡng được thiên kiêu khủng bố như vậy.
Công pháp có thể tu luyện ra loại thể chất này, sao có thể vô danh chứ?
Lần đầu tiên Lương bá có cảm giác ông ta nhìn không thấu Tô Tử Mặc.
Nhưng đúng lúc này, trong mắt Đường Du lóe lên một tia quyết đoán, vung cánh tay hô lên, trầm giọng nói: "Đan Dương môn nghe lệnh, theo ta vây giết dư nghiệt của Tứ Đại Kỵ Khấu, một tên cũng không để lại!"
Lời còn chưa dứt, Đường Du lập tức xông về phía trước, tế ra phi kiếm, gia nhập vào chiến trường.
Lương bá không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đi theo.
Hơn ngàn tu sĩ Đan Dương môn sau lưng cũng cùng nhau tiến lên, giết tới đám tu sĩ còn dư lại kia.
Những tu sĩ kia mặc dù đều là kẻ hung hãn không sợ chết, nhưng khi Sài Lệ cùng Hồ Mãnh vẫn lạc, tình thần của bọn chúng cũng bị chấn động mạnh.
Hơn nữa sau một phen đại chiến, bọn hắn đã tiêu hao kịch liệt, lúc này tu sĩ Đan Dương môn sinh long hoạt hổ xông lên đánh, khiến đám tu sĩ kia lập tức bị đánh đến thất linh bát lạc.
Có một số tu sĩ tâm thần sụp đổ, gầm to quay người bỏ chạy ra ngoài thành, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị chém giết tại chỗ.
Một phe là đám bị trọng thương đầy mỏi mệt, một phương khác lại là những tu sĩ khí thế bừng bừng như hổ lang, thế cục lập tức phân rõ cao thấp!
Kết cục của một trận chiến này dĩ nhiên đã được quyết định.
Hai Trúc Cơ bảy mạch bỏ mình, cố kỵ lớn nhất của Đan Dương môn đã không còn tồn tại.
Trên đường dài, ba người Kỷ Thành Thiên, nhóc mập mạp, Thạch Kiên ngã ngồi ở trên mặt đất, không chút hình tượng cất tiếng cười to.
Nụ cười tác động đến vết thương trên người, làm ba người đau đến mức hít khí, nhưng ba người vẫn không ngừng cười.
Lãnh Nhu được tiểu Ngưng nâng đỡ, còn có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Lúc này, trên mặt của Lãnh Nhu cũng hiếm có lộ ra nụ cười, cực kỳ động lòng người.
"Còn sống "
Thạch Kiên gãi gãi đầu, có chút khó tin nhìn Kỷ Thành Thiên, nhóc mập mạp, cũng nhếch miệng cười ngây ngô.
"Đúng vậy!"
Kỷ Thành Thiên thở một hơi thật dài, cảm khái nói: "Còn sống!"
"Cảm giác còn sống, đúng là CMN tốt!" Nhóc mập mạp không nhịn được nói tục, mặt mày hớn hở.
Bốn người bọn họ trở về thành Huyền Thiên thì đã không để ý đến sinh tử nữa, càng không nghĩ đến việc có thể còn sống sót.
Bây giờ, bọn họ đang hưởng thụ sự vui sướng khi còn sống sót sau tai nạn, ngay cả mỗi một nhịp hô hấp đều trở nên vô cùng hạnh phúc.
Sau trận chiến này, tình nghĩa giữa bốn người này trở nên rất khác lúc trước, đây là tình nghĩa đã trải qua thử thách sinh tử, ở trong Tu Chân giới tình nghĩa này thật sự vô cùng trân quý.
Nhìn lấy một màn này, Tô Tử Mặc nhàn nhạt cười, một dòng nước ấm chảy trong lòng hắn, thật lâu không tiêu tan.
Chẳng biết từ lúc nào, mưa to đã ngừng lại.
Cơn mưa lớn này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, mây đen tán đi, ánh nắng chiếu xuống mặt đất, cũng chiếu vào trên mặt của năm người này, rực rỡ ngời ngời.
Không chỉ Tô Tử Mặc, sau ngày hôm nay, danh hào của bốn người khác cũng sẽ truyền khắp Thành Huyền Thiên!
Có Đan Dương môn gia nhập, nhưng thế lực khác cũng đều thi nhau gia nhập chiến đấu, Thiên Hạc môn, Khôi Lỗi tông, còn có một số tu sĩ của các tông môn thế lực khác, đều muốn kiếm một chén canh.
Nhưng đúng lúc này, một tu sĩ mặc áo bào đen chậm rãi đi tới, trong tay cầm một thanh Cốt Thương, trên thân thương còn có từng tia máu, khủng bố khiến người ta sợ hãi!
Hắn bước tới trước mặt Tô Tử Mặc, tu sĩ mặc áo bào đen mới dừng lại.
Cử động của tu sĩ mặc áo bào đen lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.
"Là hắn, Ma tử của Địa Sát giáo!"
"Hắn muốn làm gì "
"Không biết, nhưng kẻ đến không thiện."
Đám người Kỷ Thành Thiên thu hồi nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc.
Trên người tu sĩ áo bào đen, bọn hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm mãnh liệt!
Người này... Rất mạnh!
Thậm chí, trong lòng mấy người hiện lên một ý niệm, cho dù bọn họ ở trạng thái toàn thịnh, liên thủ lại cũng tuyệt không phải là đối thủ của người nọ!
Tu sĩ mặc áo bào đen nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc nhìn nửa ngày, không nói lời nào.
Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh lạnh nhạt.
"Rất tốt."
Tu sĩ mặc áo bào đen gật gật đầu, ngạo nghễ nói: "Ta là Tiết Dương, Ma tử của Địa Sát giáo. Ngươi rất không tệ, ta cho ngươi một cơ hội, gia nhập vào Địa Sát giáo, trở thành cận vệ của ta!"
Đám người Kỷ Thành Thiên đều chấn động.
Một trong bảy tông Ma môn, Địa Sát giáo!
Đây chính là một trong những thế lực đứng đầu trên Thiên Hoang đại lục, nhưng đây là tông môn thuộc về Ma môn, khác với đạo của bọn hắn.
Mặt khác, thái độ của vị Ma tử Địa Sát giáo này kiêu căng, ngữ khí cường ngạnh, còn mang theo thái độ của kẻ bề trên, thật sự khiến người không thích.
Đám người Kỷ Thành Thiên khẩn trương nhìn Tô Tử Mặc.
Lấy hiểu biết của bọn hắn đối với Tô Tử Mặc, tám chín phần mười là hắn sẽ cự tuyệt Ma tử Địa Sát giáo.
Mà lấy tình tình cùng thủ đoạn của Ma tử Địa Sát giáo, một khi bị cự tuyệt, chắc chắn sẽ sinh ra sát ý, ra tay với Tô Tử Mặc!
Tô Tử Mặc vừa mới đại chiến một trận, bây giờ đang là lúc suy yếu nhất, sao có thể là đối thủ của Ma tử Địa Sát giáo chứ?
Chẳng lẽ vừa mới trải qua một trận ác chiến sinh tử, sống tiếp được, lại phải vượt qua một kiếp nạn khác?
Quả nhiên.
Chỉ thấy Tô Tử Mặc nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Địa Sát giáo là thứ gì, chưa từng nghe qua. Ma tử Địa Sát giáo lại là rắm chó gì, giỏi lắm sao?"
Nghe được câu này, tu sĩ xung quanh đồng thời biến sắc!
Ánh mắt của đám tu sĩ nhìn Tô Tử Mặc giống như đang nhìn một người chết.
Trên thực tế, câu nói này ngược lại cũng không phải Tô Tử Mặc nói lung tung.
Năm đó, đã có một Ma tử của Địa Sát giáo chết ở trong tay của hắn!
Trong ma môn, mỗi cảnh giới chỉ có thể có một Ma tử.
Cho nên, lúc trước nếu không có Tô Tử Mặc chém giết tên Ma tử Địa Sát giáo kia, thì Tiết Dương trước mắt này còn không đến lượt xếp hạng!