Chương 382: Truyền thuyết Đao Hoàng
Tu sĩ của vương triều Đại Chu, mỗi lần tiến vào thượng cổ chiến trường đều bồi hồi ở khu vực biên giới, thì sao có thể nghe nói về Đao Sơn Linh Hải gì chứ.
Lần này nếu không có Tô Tử Mặc mang theo đám người Kỷ Thành Thiên đi tới đây, có lẽ cả đời bọn hắn cũng chưa hẳn có thể biết đến thành Huyền Thiên, có thể có cơ hội chạm mặt với các đại tông môn như Đan Dương môn, Lưu Ly cung.
Trải nghiệm lần này vô cùng đáng quý, cũng hoàn toàn giúp mấy người được mở rộng tầm mắt.
Tô Tử Mặc và Nghiêm Tuấn chưa từng có khúc mắc, nhưng Nghiêm Tuấn này vẫn luôn không nể mặt mũi hắn, vừa tìm được cơ hội là lên giọng châm chọc khiêu khích.
Rốt cuộc vì nguyên nhân gì, trong lòng Tô Tử Mặc cũng có thể đoán được đại khái.
Nhưng dù sao người này cũng là tu sĩ của Đan Dương môn, hơn nữa cũng không chạm tới điểm mấu chốt của hắn nên Tô Tử Mặc cũng lười để ý biết hắn ta.
Đường Du khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Nghiêm Tuấn một chút, trong mắt toát ra ý cảnh cáo, mới chậm rãi nói ra: " Sở dĩ Đao Sơn Linh Hải nổi tiếng là bởi vì nó có quan hệ tới một truyền thuyết xa xưa."
Thông qua ngữ khí của Đường Du là có thể cảm giác được truyền thuyết không đơn giản.
Mấy người Tô Tử Mặc đều ngồi nghiêm chỉnh, đều lộ ra vẻ tập trung lắng nghe.
Đường Du chậm rãi nói ra: "Truyền thuyết này chính là truyền thuyết về Đao Hoàng!"
Đao Hoàng!
Nói xong hai chữ này, hư không cũng rung động giống như bị xé mở ra từng khe hở u ám đen nhánh, gió lạnh không ngừng lướt qua!
Chỉ hai chữ này đã dẫn một luồng uy áp không rõ, cổ lão mênh mông, giống như vượt qua hàng vạn năm để kéo đến, ý chí chưa từng tắt, chấn nhiếp đám người!
Bầu không khí trong đại điện lập tức biến thành khẩn trương.
Đám người cảm thấy hô hấp của mình dường như cũng trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Một lúc lâu sau, cảm giác này mới dần dần biến mất.
Đường Du hít sâu một hơi, nói ra: "Hoàng giả có nghĩa là vô địch, vô thượng, duy nhất! Trong Đao đạo, người có thể tung hoành vô địch, không người nào có thể vượt qua người này thì hắn chính là hoàng trong đao —— Đao Hoàng!"
"Đao Hoàng chưa chắc đã là cường giả đệ nhất của Thiên Hoang, nhưng trong Đao đạo, trong tất cả các đao tu thì hắn chính là vị hoàng duy nhất!"
Tô Tử Mặc hiểu được.
Một thời đại, có thể sẽ có rất nhiều Hoàng giả, nhưng trong một lĩnh vực, một đạo sẽ chỉ có thể có một Hoàng giả.
Đây chính là ý nghĩa của'Hoàng '- Vô địch, vô thượng, duy nhất!
Hoàng của Tiên đạo là Tiên Hoàng; Hoàng của Ma đạo là Ma Hoàng; Hoàng của Kiếm đạo là Kiếm Hoàng...
Cứ tính như thế, người có thể trở thành Hoàng giả tất nhiên sẽ là một bộ phận tu sĩ cường đại nhất trên Thiên Hoang đại lục.
"Chư vị đều biết bây giờ Thiên Hoang đại lục thường dùng kiếm, Linh khí mà người tu chân thường dùng để tấn công nhất chính là phi kiếm. Trên thực tế, ở thời đại Thượng Cổ có trăm binh đua tiếng, không chỉ có kiếm, còn có đao, thương, mâu, kích, búa rìu, cung tiễn, kiếm có Kiếm đạo, đao có Đao đạo, mỗi một loại binh khí, đều xuất hiện 'Hoàng'."
"Nhưng ở thời đại Thượng Cổ, Nhân tộc có khí vận cường thịnh, trên Thiên Hoang đại lục sinh ra vô số nhân kiệt thiên kiêu, chư Hoàng cùng nổi lên, đó là một thời đại hoàng kim thuộc về Nhân tộc! Nhân tộc đã đại chiến một trận cấp bậc sử thi với những chủng tộc khác, trận này được gọi là cuộc chiến Thượng Cổ. Sau khi trận chiến này kết thúc, vô số cường giả Nhân tộc, đại năng thượng cổ đã vẫn lạc, chư Hoàng nhuốm máu, vô cùng thảm liệt."
"Trận chiến này mặc dù Nhân tộc giành được thắng lợi mà kết thúc, nhưng đạo của trăm Binh phần lớn đều thất truyền trong thượng cổ chiến trường, bị chặn đường phát triển, chỉ còn hai mạch mạnh nhất, chính là Kiếm đạo và Đao đạo."
Nghe đến đó, đám người Tô Tử Mặc đều toát ra vẻ chấn động.
Đối với những bí mật từ thời thượng cổ hay truyền thuyết cổ xưa này, bọn hắn chưa bao giờ nghe được nên cảm thấy rất mới lạ.
Mặc dù chỉ có mấy lời, nhưng ở trước mắt mọi người lại dường hiện ra một thời đại ầm ầm sóng dậy.
Thậm chí Tô Tử Mặc đột nhiên có suy nghĩ muốn đi ngược dòng lịch sử để chứng kiến một đoạn lịch sử huy hoàng kia.
Đường Du tiếp tục nói ra: "Hai mạch này có thể truyền thừa xuống từ cuộc chiến Thượng Cổ là dựa vào hai người, chính là Kiếm Hoàng và Đao Hoàng. Truyền thuyết liên quan tới hai đại cường giả này nhiều lắm, có truyền thuyết nói hai người là đại địch sinh tử, cũng có truyền thuyết nói hai người là bạn tốt, còn có truyền thuyết nói hai người vừa địch vừa bạn, cùng chung chí hướng..."
"Mặc kệ như thế nào, kết quả cuối cùng có thể xác định chính là Đao Hoàng trốn xa, rời đi Thiên Hoang đại lục. Kể từ kho đó, trên Thiên Hoang đại lục, trăm Binh không Hoàng, chỉ có Kiếm Đạo là độc tôn, cũng tạo thành bố cục Tu Chân giới như bây giờ."
Đám người Tô Tử Mặc thở ra một hơi thật dài, trong lòng mãi vẫn không thể bình tĩnh lại.
Đến tận lúc này, bọn hắn mới hiểu ra, vì sao phần lớn tu sĩ trong Tu Chân giới đều dùng phi kiếm, mà không phải phi đao, hóa ra là vì nguyên nhân này.
Đường Du nói: "Năm đó vị Kiếm Hoàng kia lưu lại truyền thừa, cũng chính là Kiếm Tông bên trong chín phái Tiên môn bây giờ!"
Tô Tử Mặc âm thầm tặc lưỡi.
Hắn vốn cho là những siêu cấp tông môn giống như là chín phái Tiên môn, bảy tông Ma môn, sáu tự Phật môn, sở dĩ có thể xưng là thế lực đứng đầu trên Thiên Hoang đại lục, chỉ là vì có truyền thừa xa xưa, nội tình cường đại thôi.
Bây giờ xem ra, những tông môn có thể xếp hạng trong đó đều có địa vị lớn đến kinh người!
Giống như là Kiếm Tông bên tron chín phái Tiên môn, tổ sư đúng là Kiếm Hoàng từ thời kỳ thượng cổ, một người thậm chí có thể ảnh hưởng tới hậu thế, hình thành kết cục Kiếm đạo vi tôn của Tu Chân giới bây giờ!
Tô Tử Mặc trầm ngâm một chút, đột nhiên hỏi: "Đao Hoàng kia đã đi đâu? "
Đường Du mỉm cười, nói: "Đao Hoàng phiêu bạt hải ngoại, tìm tới một đảo hoang trong biển, lưu lại truyền thừa."
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, bật thốt lên: "Một trong hai đảo "
Thế lực đứng đầu trên Thiên Hoang đại lục có chín phái Tiên môn, tám vực Yêu tộc, bảy tông Ma môn, sáu tự Phật môn, năm Tả Đạo, bốn bàng môn, ba thế gia, hai đảo, một cung.
" Không sai."
Trong mắt Đường Du lóe lên một tia tán thưởng, gật đầu nói: "Đao Hoàng lưu lại truyền thừa chính là một trong hai đảo-Thần Hoàng đảo. Truyền nhân của Thần Hoàng đảo, rất ít khi đặt chân tới Thiên Hoang, nhưng mỗi một lần có truyền nhân của Thần Hoàng đảo hiện thân, người đó đều vô cùng kinh diễm, có thể xưng là thiên kiêu bất thế, chắc chắn sẽ sẽ tạo ra một cơn sóng chấn động trong tu chân giới!"
Trong lòng Tô Tử Mặc cảm khái.
Nhìn từ góc độ này, năm đó Đao Hoàng cũng không thua.
Kiếm Hoàng lưu lại truyền thừa là một trong Tiên môn, mà truyền thừa của Đao Hoàng là một trong hai đảo, dù là thanh danh, địa vị hay thực lực cũng không kém gì Kiếm Tông.
"Nơi gọi là Đao Sơn Linh Hải kia thì có liên quan gì tới Đao Hoàng?" Tô Tử Mặc hỏi.
Đường Du giải thích nói: "Nghe nói, năm đó khi Đao Hoàng rời đi Thiên Hoang đại lục lưu lại truyền thừa, cũng chính là Đao Sơn Linh Hải trong chiến trường Thượng Cổ này."
" Mặc dù Đao Sơn Linh Hải thực sự tồn tại, nhưng qua thời gian hàng vạn năm đến nay, chưa bao giờ có tu sĩ nào có thể nhận được truyền thừa. Phải biết rằng, trong thời gian này không biết đã sinh ra bao nhiêu thiên kiêu nhân tài kiệt xuất, nhưng tất cả đều đã thất bại, thời gian dần trôi qua, Đao Sơn Linh Hải cũng trở thành một truyền thuyết, không có người nào tin tưởng, đến tận khi..."
Dừng lại một chút, Đường Du tiếp tục nói ra: "Chừng ngàn năm trước, bên trong chiến trường Thượng Cổ xuất hiện một tu sĩ có thể xưng là yêu nghiệt. Người này cũng không phải đến từ những siêu cấp tông môn của Thiên Hoang, nhưng lại có chiến lực nghịch thiên, có thể sánh vai với chân truyền đệ tử của các đại tông môn!"
"Nghe nói, người này đã chiếm được Đao Hoàng truyền thừa ở Đao Sơn Linh Hải!"
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, hỏi: "Đao Hoàng truyền thừa bị người này đạt được, mà Đao Sơn Linh Hải vẫn còn tồn tại sao? "
"Nguyên nhân cụ thể thì ta cũng không biết, nhưng thật sự vẫn còn tông tại."
Đường Du gật gật đầu, nói: "Ngươi cũng xem đao tu, Đao Sơn Linh Hải là nơi thích hợp với ngươi nhất, cũng có thể giúp lực chiến đấu của ngươi tăng lên rõ rệt. Đương nhiên, tất cả đều có một tiền đề chính là ngươi có thể nhận được Đao Hoàng truyền thừa."