Chương 39: Cần ngươi là gì
Nghe được âm thanh này, đám người Tô Hồng đều run lên, động tác thoáng dừng lại, sau đó chậm rãi quay đầu.
"Nhị công tử!"
"Là Nhị công tử trở về!"
"Nhị công tử không chết!"
Đám người đứng dưới bắt đầu cất tiếng reo hò.
Tô Hồng mím chặt môi, trong lòng đầy kích động, thân thể vốn vô cùng suy yếu, lại giống như đột nhiên có một lực lượng vô hình tràn vào khiến tinh thần rung động.
Khác với đám người Tô Hồng, Tống Kỳ lúc này mặc dù rất vui, nhưng trong lòng còn có sự kinh ngạc và rung động.
Tống Kỳ hiểu rất rõ việc muốn chém giết quân vương một nước trong Vương thành, lại giết ra khỏi trùng vây có bao nhiêu khó khăn.
Phải biết rằng, Vương thành Yến quốc cũng không phải chỉ có hai ba Luyện Khí sĩ, mà là một tông môn tu chân!
Ai có thể chạy thoát khỏi Vương thành có cấm quân thủ vệ phối hợp với Luyện Khí sĩ cùng vây công chứ?
Tống Kỳ tự hỏi, cho dù hắn tấn thăng đến cảnh giới đại viên mãn mười tầng, cũng tuyệt đối không thể nào làm được, có lẽ chỉ khi trở thành Trúc Cơ tu sĩ, mới có thể.
Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ là có khả năng.
Ở trong mắt Tống Kỳ, Tô Tử Mặc trở nên càng thần bí, càng đáng sợ!
Tống Kỳ quay đầu, nhìn thẳng vào mắt của La Thiên Vũ, trong lòng thầm cảm thấy thương thay cho người này: "Vị thành chủ này chỉ sợ còn chưa ý thức được, bản thân hắn đang phải đối mặt với một đối thủ như thế nào."
Nhìn thấy Tô Tử Mặc trở về, La Thiên Vũ cũng có chút thất thố, hắn trợn mắt hốc mồm, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Tên Luyện Khí sĩ mặc áo xám phía sau hắn càng kinh ngạc hơn, lông mày nhíu chặt lại.
"Quốc sư, sao tên Tô Tử Mặc này vẫn còn sống thế? Ngươi không phải nói hắn hẳn là phải chết sao?" La Thiên Vũ trầm giọng hỏi.
Luyện Khí sĩ mặc áo xám lắc đầu nói: "Ta cũng không hiểu, chắc là kẻ này có vận khí không tệ, không gặp phải Luyện Khí sĩ, bằng không sao hắn có thể chạy ra khỏi Vương thành ?"
Chẳng biết tại sao, La Thiên Vũ nhìn Tô Tử Mặc đứng trên tường thành, trong lòng luôn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
"Quốc sư, lát nữa nếu thật sự không địch lại, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt bản Vương. Cùng lắm thì trở lại thành Thương Lang, chờ đợi thời cơ khác lại Đông Sơn tái khởi."
Luyện Khí sĩ áo xám gật đầu hứa: "Đại Vương cứ yên tâm, nếu như gặp chuyện không thể thắng được, ta sẽ dẫn Đại Vương rút lui đầu tiên."
" Được !" Vẻ mặt La Thiên Vũ dần bình tĩnh lại, cảm thấy an tâm.
...
Trên tường thành.
"Tô gia ? Nhị công tử ?"
Nghe tiếng reo hò ầm ĩ phía dưới, trong lòng Tào Văn Tinh run lên, chỉ vào bóng lưng Tô Tử Mặc, nhìn chung quanh rồi trầm giọng hỏi: "Người này đến đây từ lúc nào ?"
Đám tướng sĩ đều không lên tiếng.
Một mặt là không muốn đáp lại, một mặt khác là vì bọn họ cũng đều không chú ý, giống như người này đột nhiên từ trên trời rơi xuống rồi xuất hiện ở đây vậy.
Tào Văn Tinh bình thường quen vênh mặt hất hàm sai khiến, lúc này thấy đám tướng sĩ im lặng không nói, không khỏi chửi ầm lên: "Đúng là một đám phế vật, thế mà để một ngoại nhân tùy tiện leo lên tường thành, cần các ngươi làm gì nữa!"
Nhưng đúng lúc này, Tô Tử Mặc chậm rãi quay người, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Tào Văn Tinh khiến hắn ta thấy da đầu tê dại, sau đó mới đột nhiên hỏi: " Bách tính Đại Yến dưới tường thành này là ngươi hạ lệnh bắn giết ?"
"Đúng thì sao!" Tào Văn Tinh rút đại kiếm bên hông ra, cố nén nỗi sợ, lớn tiếng hỏi lại.
"A... Không ra hồn người."
Tô Tử Mặc cười cười, ánh mắt lạnh dần, nói: "Ngươi thân là kẻ đứng đầu một thành, trấn thủ biên cương Yến quốc, chẳng những không bảo vệ được con dân của mình, còn hạ lệnh đồ sát bọn họ..."
Nói đến đây, Tô Tử Mặc thoáng dừng lại, trong mắt đột nhiên bắn ra sát ý làm người sợ hãi, hét lớn một tiếng: "Cần ngươi làm gì!"
Hô!
Tô Tử Mặc tung người nhảy lên, thân hình còn ở giữa không trung, đám người đã nghe được tiếng động chói tai.
Hàn Nguyệt đao ra khỏi vỏ.
Tô Tử Mặc cầm Hàn Nguyệt đao, từ trên cao rơi xuống, cánh tay ở giữa không trung chém ra một vòng tròn lớn, với khí thế chém vỡ cả sông núi, nhắm vào đầu Tào Văn Tinh rồi chém xuống!
Một đao kia có trăm chỗ sơ hở.
Nhưng một đao này thực sự quá ác!
Ác đến mức khiến Tào Văn Tinh phải run rẩy, vô lực phản công, theo bản năng giơ lên đại kiếm trong tay ngăn trên đỉnh đầu.
Đao quang chói mắt chiếu tới khiến đám tướng sĩ nhắm chặt hai mắt.
Răng rắc!
Đại kiếm gãy đôi.
Phốc phốc!
Huyết quang bắn ra.
Tô Tử Mặc tra đao vào vỏ.
Tào Văn Tinh trợn tròn hai mắt, ở giữa hai mắt xuất hiện một dây đỏ chạy thẳng quỷ dị, vừa vặn chia khuôn mặt hắn thành hai nữa.
Sau một khắc.
Thân thể của Tào Văn Tinh bị chia hai nửa, nặng nề ngã ngược trên mặt đất, máu tươi tuôn ra, trong nháy mắt đã nhiễm đỏ gạch đá dưới tường thành.
Đám tướng sĩ đều hoảng sợ biến sắc.
Một đao!
Tào Văn Tinh có cảnh giới Tiên Thiên, lại bị người trước mắt chém một đao thành hai khúc!
Tô Tử Mặc đi tới bên người Vi Minh Thành, đưa tay đỡ hắn dậy hỏi: "Còn có thể chiến đấu sao?"
"Có thể!"
Vi Minh Thành không để ý đau nhức trên ngực, cắn chặt răng, lớn tiếng nói: "Công tử cứ yên tâm, ta sẽ lập tức triệu tập binh mã, ra khỏi thành trợ giúp Huyền Giáp thiết kỵ, chém giết ngoại địch!"
"Không cần." Tô Tử Mặc khoát khoát tay, lắc đầu nói: "Đừng vì chuyện này mà khiến thành Kiến An xảy ra nội đấu, liên luỵ tới bách tính bên trong thành."
Vi Minh Thành vội vàng nói: "Công tử nói gì vậy, có thể kề vai chiến đấu cùng Huyền Giáp thiết kỵ, là vinh quang của chúng ta, có ai không mà muốn chứ?"
"Chúng ta nguyện cùng Huyền Giáp thiết kỵ kề vai chiến đấu, chém giết ngoại địch!" Các tướng sĩ trên tường thành rống to.
Đến lúc này, Tô Tử Mặc mới sâu sắc cảm nhận được uy danh của Huyền Giáp thiết kỵ năm đó, cảm nhận được địa vị của phụ thân trong lòng tướng sĩ.
Nếu không có như thế, phụ thân cũng sẽ không công cao chấn chủ, dẫn tới tai họa.
Tô Tử Mặc trầm ngâm nói: "Ngươi mở cửa thành ra, để những bách tính của Đại Yến đó đi vào đến, trấn an chỉnh đốn họ xong rồi, đến lúc đó người nào muốn giết địch thì ra lại thành vung tay chiến một trận."
Vi Minh Thành vội vàng đồng ý, nhìn tướng sĩ xung quanh, vung tay lên, hô: "Đi, chúng ta xuống dưới mở cửa thành ra trước!"
Dừng một chút, Vi Minh Thành quay đầu nhìn về phía Tô Tử Mặc, nói ra: "Cửa thành vừa mở, bách tính sẽ chen chúc xông vào, công tử tạm thời không ra được, mời công tử chờ chốc lát."
"Không cần."
Tô Tử Mặc cười cười, quay người đi tới bên cạnh tường thành, thả người nhảy xuống.
Trên tường thành xôn xao ồn ào!
Thành Kiến An xem như thành trì biên cương Yến quốc, tường thành kiên cố, cũng cao hơn tường thành ở những thành trì khác rất nhiều, tường thành ở đây cao khoảng chừng mười trượng!
Cho dù là một khối đá rơi xuống, đều sẽ chia năm xẻ bảy, huống chi là người có máu có thịt.
Đám người Vi Minh Thành vội vàng chạy lên trước, nhìn xuống dưới thành.
Cùng một thời gian, ha đại quân trên chiến trường đang giằng co cũng nhìn thấy tình cảnh như vậy, đám tướng sĩ theo bản năng há miệng, tròng mắt đều suýt rơi ra tới.
Tốc độ rơi xuống của Tô Tử Mặc rất nhanh.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Đám binh sĩ đều rõ ràng cảm nhận được mặt đất đang rung động!
Trong lòng đám người Tô Hồng vô cùng căng thẳng, không khỏi đổ mồ hôi thay Tô Tử Mặc.
Đương nhiên bọn họ biết Tô Tử Mặc không phải người ngu cũng không phải kẻ điên, đã có hành động này thì tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện.
Nhưng hành động như vậy đối với mọi người ở đây thật sự có lực trùng kích quá mạnh.
Đừng nói là Thiên cao thủ cảnh giới Hậu Thiên, Tiên, chính là hai vị Luyện Khí sĩ, của hai trận doanh đều bị dọa đến mức toàn thân run lên.
Gương mặt La Thiên Vũ rõ ràng cũng giật giật, sắc mặt tái nhợt, cố giả bộ trấn định.
Tô Tử Mặc rơi xuống đất khiến đất cát bắn lên mờ mịt.
Cũng không lâu sau, dưới vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, trong bụi mù cuồn cuộn kia, một thân ảnh như ẩn như hiện, bộ pháp kiên định đi tới bên này, hình dáng dần dần hiện rõ.