Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 40: Một tờ chiến thư, một lời thề

Chương 40: Một tờ chiến thư, một lời thề
Theo bước chân của Tô Tử Mặc tới gần, bầu trời đột nhiên dần ảm đạm đi.
Thời tiết thay đổi!
Trở nên không thể dự báo.
Mây đen như mực cuốn tới che khuất bầu trời, bao phủ lấy La Thiên Vũ và năm vạn đại quân sau lưng hắn, làm cho người ta cảm thấy trong ngực nặng nề khó thở.
Mây đen cuồn cuộn phun trào, ở trên bầu trời biến thành từng đầu yêu thú hung ác phệ nhân, sinh động như thật, đang mở to miệng máu, mặt mũi dữ tợn.
Ầm ầm!
Trên bầu trời truyền đến tiếng vang chấn nhiếp lòn người, giống như tiếng sấm đánh xuống, hoặc là tiếng yêu thú gào thét.
"La Thiên Vũ, ngươi còn nhớ rõ khi ta rời khỏi phủ thành chủ thành Thương Lang đã nói với ngươi câu gì không?"
Tô Tử Mặc đi tới khoảng trống giữa hai quân, nhìn La Thiên Vũ cưỡi ở trên lưng một con ngựa cao to, chậm rãi hỏi.
Vẻ mặt La Thiên Vũ không thay đổi, trong đầu hiện lên muôn vàn suy nghĩ, đột nhiên cười nói: "Chúc mừng Tô nhị công tử báo được đại thù, Vũ Định Công sinh con như thế, cũng có thể mỉm cười dưới cửu tuyền. Trấn Bình Dương xuất hiện một nhân vật như vậy, ta làm thành chủ này cũng thấy mở mày mở mặt, ta đây sẽ lập tức trở về thành Thương Lang để bày tiệc rượu chúc mừng Tô nhị công tử, đến lúc đó còn mời hai vị công tử Tô gia đến dự."
La Thiên Vũ đã dự cảm được khả năng có thể đánh chiếm được thành Kiến An cực kỳ bé nhỏ, cho nên quyết định thật nhanh, dự định lui về Thành Thương Lang.
Yến Vương đã chết, Yến quốc như rắn mất đầu, cơ hội như vậy ngàn năm mới có một.
Nhưng La Thiên Vũ vẫn phải từ bỏ ý định, đây chính là sự quyết đoán của kiêu hùng thời loạn thế!
Không có sự quyết đoán này, La Thiên Vũ hắn không đi được đến một bước hôm nay.
"Nuôi hổ gây họa, thất bại trong gang tấc a! Sớm biết như vậy, khi hai thằng nhãi con này còn chưa lớn lên thì nên giết chết bọn hắn luôn!"
Trong lòng La Thiên Vũ thầm mắng, nhưng nụ cười trên mặt lại không giảm.
Theo La Thiên Vũ, chỉ cần hắn yếu thế lui về thành Thương Lang, Tô Hồng nhất định không biết truy kích.
Trên thực tế, cũng đúng như La Thiên Vũ sở liệu, lần này Tô Hồng đến đây là vì bảo hộ con dân Đại Yến, giữ vững biên cương Đại Yến, chỉ cần hắn đồng ý lui binh, Tô Hồng sẽ không để Huyền Giáp thiết kỵ truy sát.
Một khi giao phong, Huyền Giáp thiết kỵ cũng khó tránh khỏi hao tổn, Tô Hồng sẽ tận lực tránh để tình huống này xảy ra.
Nhưng La Thiên Vũ vẫn tính sai.
Bởi vì người mà hắn đối mặt không phải là Tô Hồng, mà là Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc khẽ nhướn mày kiếm, hỏi ngược lại: "Thế nào, muốn chạy trốn ?"
La Thiên Vũ ra vẻ không hiểu gì, cười hỏi: "Tô nhị công tử nói thế là ý gì ?"
"Trước khi ta rời đi thành Thương Lang đã từng nói qua, ta không thích bị người khác lợi dụng, để ngươi tự giải quyết cho tốt, đáng tiếc, La thành chủ có vẻ không nghe lọt tai."
Trong mắt Tô Tử Mặc mang theo một tia đùa cợt, nhìn chằm chằm vào La Thiên Vũ lạnh giọng nói: "Hiện tại muốn trốn sao? Ngươi trốn được chắc!"
Ầm!
Vừa dứt lời, Tô Tử Mặc đạp hai chân xuống đất, đột nhiên xông lên phía trước, hai chân giao thoa, hiện ra một chuỗi tàn ảnh, gần như chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trước đại quân của thành Thương Lang.
Trước mặt La Thiên Vũ, còn đứng từng hàng binh sĩ.
Nhưng Tô Tử Mặc chỉ mạnh mẽ đâm tới, đã xô ra một con đường, căn bản không có người nào có thể ngăn cản bước chân của hắn!
"A!"
La Thiên Vũ hoảng sợ biến sắc, theo bản năng lui về phía sau, trong miệng hô lớn: "Quốc sư cứu ta!"
"Mau!"
Luyện Khí sĩ áo xám vội vàng tế ra phi kiếm, quát khẽ một tiếng, trên phi kiếm lóe ra một đạo linh quang, đúng là hạ phẩm Linh khí.
Viu!
Phi kiếm có tốc độ cực nhanh, hóa thành một đạo lưu quang bắn thẳng đến đầu của Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc lộ vẻ mặt mỉa mai, vẫn giữ vững tốc độ chạy vọt về phía trước, ngay khi phi kiếm muốn đâm trúng mi tâm của hắn, hắn lại đột nhiên cúi đầu, hiểm hiểm né được phi kiếm, sau đó tiếp tục chạy nhanh tới phía trước!
Con ngươi Luyện Khí sĩ áo xám kia co rút vào.
Hắn căn bản không ngờ được phi kiếm của mình lại thất bại, hắn càng không có nghĩ tới tốc độ của Tô Tử Mặc lại có thể quá nhanh như vậy!
Luyện Khí sĩ áo xám vội vàng điều khiển phi kiếm, muốn quay ngược thân kiếm để đâm Tô Tử Mặc.
Nhưng lúc này, Tô Tử Mặc đã tung người nhảy lên, phóng tới trước mặt Luyện Khí sĩ áo xám, lạnh nhạt nói: "Ngươi quá yếu."
Ầm!
Tô Tử Mặc vung tay đánh một chưởng, rơi vào trên đầu Luyện Khí sĩ áo xám.
Đầu óc vỡ toang, máu tươi bắn ra, Luyện Khí sĩ áo xám không kịp kêu một tiếng đã bỏ mình.
Tô Tử Mặc rơi xuống, mũi chân khẽ đạp lên liệt mã dưới thân tên Luyện Khí sĩ áo xám này, lần thứ hai mượn lực nhảy lên, nhào về phía La Thiên Vũ cách đó không xa.
La Thiên Vũ đã sợ đến mức choáng váng.
Hắn không ngờ rằng Luyện Khí sĩ mà hắn ỷ vào lại vậy bị Tô Tử Mặc dễ dàng chém giết như thế!
Quá nhanh.
La Thiên Vũ căn bản không có cơ hội trốn.
"A!"
Đứng trước nguy cơ tử vong này, La Thiên Vũ cưỡng ép đè xuống sợ hãi trong lòng, hét lớn một tiếng, rút ra trường đao bên hông, dùng hết khí lực toàn thân chém tới Tô Tử Mặc!
Tô Tử Mặc không tránh.
Bởi vì không cần thiết né tránh.
Tô Tử Mặc vươn tay ra trực tiếp nắm chặt trường đao đang bổ tới kia, ánh mắt sâm nhiên.
Bộp một tiếng, Tô Tử Mặc dùng tay không mạnh mẽ bóp vỡ trường đao thành hai đoạn!
Trong nháy mắt, La Thiên Vũ mất hết can đảm.
Tô Tử Mặc vươn tay bóp chặt lấy cổ La Thiên Vũ, lớn tiếng nói ra: "Nếu để cho ngươi trốn về thành Thương Lang, kẻ nào tới trả giá cho những người dân vô tội đã đã chết đi!"
"Hai nước chiến tranh, khó nói đúng sai, nhưng ngươi hi sinh dân chúng vô tội để hoàn thành dã tâm của ngươi, Tô Tử Mặc ta không tha cho ngươi được!"
Răng rắc!
Bàn tay Tô Tử Mặc dùng sức, bóp chặt lấy yết hầu La Thiên Vũ, tiện tay ném thi thể sang một bên, sau đó nhìn quanh bốn phía, cất giọng nói: "La Thiên Vũ đã chết, các ngươi còn không lui sao!"
Thành Thương Lang kéo tới gần năm vạn binh mã, lại bị khí thế của một người chấn nhiếp, không dám xông lên trước.
Đám người Tô Hồng, năm ngàn Huyền giáp thiết kỵ đứng cách đó không xa cũng chưa hề đụng tới.
Cũng không phải không muốn đi tới trợ giúp Tô Tử Mặc, mà là toàn bộ quá trình thực sự xảy ra quá nhanh.
Tất cả mọi người ở đây đều không ngờ được Tô Tử Mặc sẽ ra tay, càng không nghĩ đến, Tô Tử Mặc ra tay hung ác mãnh liệt như vậy, dùng khí thế lôi đình áp đỉnh để đánh giết La Thiên Vũ trong chớp mắt!
Tống Kỳ mới vừa tế ra phi kiếm, thậm chí cũng không kịp xuất thủ.
Trong trận giao chiến khi nãy, hắn từng giao thủ mấy lần với tên Luyện Khí sĩ áo xám, mặc dù cùng là ngưng khí tầng tám, nhưng thực lực của đối phương còn cao hơn hắn một chút.
Nhưng ở trước mặt Tô Tử Mặc, không quá một chiêu, tên Luyện Khí sĩ áo xám đã biến thành một cỗ thi thể.
Lang vệ Tào Cương của thành Thương Lang phản ứng đầu tiên, hít sâu một hơi, ôm quyền nói ra: "Đa tạ Tô công tử thủ hạ lưu tình."
"Đi thôi, về thành."
Tào Cương ôm lấy thi thể La Thiên Vũ, thần sắc ảm đạm, trong lòng bùi ngùi mãi, thầm than một tiếng: "Thành chủ tính toán tường tận, chỉ tiếc ý trời trêu người."
Nếu như không có Tô Tử Mặc, cuộc chiến hôm nay hoàn toàn chính là sẽ có kết cục hoàn toàn khác.
Tào Cương nhớ lại một năm rưỡi trước, thiếu niên kia đối mặt với Thương Lãng chân nhân cũng không chịu cúi đầu, hắn bị biếm thành dân đen, gần như đã bị mất đi tất cả.
Ai có thể ngờ rằng chính là thiếu niên này lại hoành không xuất thế, thay đổi tất cả.
Trước khi rời đi, Tào Cương không nhịn được quay đầu nhìn lại, nhìn thân ảnh kia vẫn đứng yên ngạo nghễ.
Trong đầu hắn, thân ảnh này dần dần hòa làm một thể với thiếu niên từ một năm rưỡi trước, không có gì khác biệt.
Tào Cương đột nhiên nghĩ tới một câu, đó là câu mà Tô Tử Mặc nói với Thương Lãng chân nhân: "Nếu ngươi không giết ta, tương lai chắc chắn phải hối hận."
Tào Cương từng nghĩ rằng ngày đó Tô Tử Mặc nói ra câu nói này chỉ là vì mạng sống.
Cho tới giờ khắc này, Tào Cương mới ý thức tới Tô Tử Mặc nói ra câu nói này, không chỉ vì mạng sống.
Mà càng giống như một tờ chiến thư, một lời thề.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất