Chương 396: Biến cố trong thành Huyền Thiên
Chênh lệch quá xa.
Lúc đầu, ưu thế duy nhất của Bạch Vũ chính là đao pháp.
Mà bây giờ, khi Tô Tử Mặc cảm ngộ ra thế của nghịch lưu thì ưu thế của Bạch Vũ không còn sót lại một chút nào nữa.
Hơn nữa Tô Tử Mặc vừa luyện Thông Khiếu thiên đạt tới tiểu thành, lực lượng của hắn đã tăng mạnh nên càng nghiền ép được Bạch Vũ.
Chỉ cần một đao đã khiến Bạch Vũ trọng thương!
Ánh mắt Tô Tử Mặc lạnh lẽo, thân hình khẽ động, cầm đao giết về phía Bạch Vũ!
Sắc mặt Bạch Vũ ảm đạm, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, nhìn qua Tô Tử Mặ đang chạy nhanh đến, trong mắt lóe lên một tia quyết đoán, khẽ cắn đầu lưỡi, đột nhiên phun ra một ngụm tinh huyết.
Đông! Đông! Đông!
Bạch Vũ lồng ngực chập trùng, trái tim kịch liệt nhảy lên.
Mỗi một lần nhảy lên đều bắn ra một đợt máu mới, chảy qua tứ chi bách hài.
Ở bên ngoài luồng huyết dịch này có một tầng hỏa diễm thiêu đốt rất quỷ dị, tản mát ra sức mạnh vô cùng vô tận!
"Thuật Huyết Độn "
Tô Tử Mặc híp mắt nhìn qua.
Đối với bí thuật mà Bạch Vũ thi triển ra này, hắn cực kỳ rõ ràng.
Trong cỗ quan tài bằng đá ở sâu dưới lòng đất kia, Tô Tử Mặc học được một bộ Luyện Huyết Ma Kinh, trong đó có ghi lại loại bí thuật này.
Lúc trước một trận chiến ở Đông Lăng cốc, hắn cũng dựa vào thuật Huyết Độn này mới có thể chạy thoát, sau đó đủ chuyện trời xui đất khiến làm hắn đi vào Đại Chu Vương thành, mới có thể biến nguy thành an.
Một khi phóng thích ra thuật Huyết Độn, một phần ba huyết mạch trong cơ thể sẽ bị thiêu đốt, đổi lấy tốc độ bộc phát trong thời gian ngắn, dựa vào đó có thể trốn xa ngàn dặm!
Sưu!
Bạch Vũ hóa thành một đạo huyết quang, mau chóng chạy về nơi xa, gần như chỉ trong chớp mắt đã chạy được hơn trăm trượng!
Quá nhanh!
Lúc trước, dựa vào thuật Huyết Độn để tăng lên tốc độ, thậm chí Tô Tử Mặc có để cắt đứt được truy kích của Kim Đan chân nhân!
Bây giờ muốn đuổi kịp Bạch Vũ, Tô Tử Mặc có hai biện pháp.
Thứ nhất là yêu hóa, bộc phát ra khí huyết!
Thứ hai là cũng dùng tới thuật Huyết Độn để truy sát.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, hai biện pháp này đều không thỏa đáng.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mấy ngàn tu sĩ, biện pháp thứ nhất sẽ khiến Tô Tử Mặc gặp quá nhiều phiền phức.
Còn biện pháp thứ hai lại cái được không để bù cái mất.
Tô Tử Mặc thoáng chần chờ, sáu đó quyết định từ bỏ truy sát Bạch Vũ, thu hồi Huyết Thối đao, lấy từ trong túi trữ vật ra một t đại cung màu xanh nhạt.
Không truy sát không có nghĩa là Tô Tử Mặc buông tha cho Bạch Vũ.
Giương cung cài tên!
Năm đạo Linh Văn lóe sáng, trong ngực Tô Tử Mặc giống như đang ôm một vòng trăng tròn.
Hưu!
Mũi tên phá không bắn đến.
Một tiễn tru tâm!
Với lực cánh tay của Tô Tử Mặc, phối hợp với Yểm Nguyệt cung là Bán Tiên Thiên Linh Khí, tốc độ mũi tên này giống như tia chớp, bắn thẳng về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ đang dùng thuật Huyết Độn giống như phát hiện ra, trong tay vội bóp nát một tấm phù lục hộ thân.
Ầm!
Mũi tên bắn trúng phù lục hộ thân, một tiếng va chạm thật lớn vang lên.
Cả người Bạch Vũ ru lên, lần thứ hai ho ra máu, bộ pháp lảo đảo, suýt nữa té ngã.
Tô Tử Mặc ngửa mặt lên trời cười to, cất giọng nói: " Tốt, có thể tránh thoát một tiễn này, coi như ngươi mạng lớn, hôm nay sẽ tạm tha cho ngươi một mạng. Ngoài ra, lần này có thể cảm ngộ được thế nghịch lưu, ta còn muốn đa tạ ngươi đã hết sức giúp đỡ."
Vừa rồi nếu không có thế công lăng lệ của Bạch Vũ dồn ép Tô Tử Mặc tới mức không còn đường để lui, chỉ sợ hắn còn không cảm ngộ được đại thế khi nghịch chuyển tuyệt cảnh.
Cả người Bạch Vũ thoáng dừng lại, khẽ quay đầu nhìn Tô Tử Mặc một chút, ánh mắt đầy oán độc.
Cảm nhận được ánh mắt của Bạch Vũ, Tô Tử Mặc mỉm cười, nói: "Sau này ở trong thượng cổ chiến trườn này, ngươi tốt nhất là nên trốn đi, đừng để ta gặp lại, nếu không, lần tiếp theo dù ngươi muốn phóng thích ra thuật Huyết Độn cùng không có cơ hội đâu!"
Bạch Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi, thêhá miệng gầm lên một tiếng, sau đó lại quay đầu gấp rút chạy đi, dần dần hóa thành một điểm đỏ, rất nhanh đã biến mất tại trước mắt mọi người.
Trên thực tế, cho dù Tô Tử Mặc không truy sát Bạch Vũ nữa, hắn cũng lành ít dữ nhiều.
Thuật Huyết Độn có tác dụng phụ, hơn nữa còn tương đối khủng bố.
Thiêu đốt một phần ba huyết mạch, dù là nhân tộc hay Yêu tộc đều sẽ trở nên cực độ suy yếu.
Ở trong thượng cổ chiến trường, khắp mọi nơi đều chứa nguy hiểm.
Trừ phi Bạch Vũ có thể tìm được một chỗ tuyệt đối an toàn trước khi lực lượng của thuật Huyết Độn kết thúc, bằng không thì hắn nhất định phải chết!
Tô Tử Mặc thu hồi Yểm Nguyệt cung, trong ánh mắt hoảng sợ của vô số người, hắn nhẹ nhàng bay đi.
Chuyến đi này, thu hoạch của Tô Tử Mặc rất lớn.
Sau này hắn chỉ cần tiếp tục tu luyện, diễn luyện năm thức đao pháp Định Hải đến thuần thục, sau đó cảm ngộ ra 'Thế' của bốn thức đầu.
Mỗi một thức đao pháp đều có một thế khác nhau.
Ý cảnh cũng không giống nhau.
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, lấy ra địa đồ so sánh một phen, sau đó nhanh chóng chạy về phía thành Huyền Thiên.
"Ta rời mới chỉ hơn mười ngày, hi vọng trong thành sẽ không xảy ra biến cố gì."
Tô Tử Mặc nghĩ như vậy.
...
Thành Huyền Thiên, thành Bắc.
Đan Dương môn, hậu đường.
Trong hậu đường ồn ào xôn xao, thỉnh thoảng truyền ra tiếng tu sĩ quát lớn, giống như cực kỳ phẫn nộ, ngẫu nhiên còn xen tiếng linh thú gào thét, chấn nhiếp tâm thần!
Trong một góc của hậu đường, một vị nữ tử đang đứng tựa vào, thân hình mảnh mai, sắc mặt dần tái xanh, đôi môi tím tái, hai mắt nhắm nghiền, không biết sinh tử.
Nhìn dáng vẻ thì người này chính là Tô Tiểu Ngưng!
Ở trước người tiểu Ngưng, có một yêu thú thân hình cao lớn cường tráng, toàn thân mọc đầy vảy đen kịt đang đứng đấy, nanh vuốt sắc bén, mở to hai mắt đen kịt u ám, ngắm nhìn bốn phía, tràn đầy địch ý!
Yêu thú đen kịt này chính là Dạ Linh.
Dạ Linh ngăn ởv tiểu Ngưng, cái đuôi sau lưng hơi rung nhẹ, bên trên xương đuôi lóe ra hàn quang còn dính một chút máu!
Ở trước mặt Dạ Linh cách đó không xa, một thi thể ngã ngược trên mặt đất, bên hông treo lệnh bài tông môn của Đan Dương môn, mi tâm có một lỗ máu, đang chảy ra máu tươi ấm áp.
Người này rõ ràng là bị Dạ Linh giết chết, vừa mới chết không bao lâu.
Đám đệ tử Đan Dương môn như Nghiêm Tuấn đứng đối diện với Dạ Linh, trạng thái cùng giằng co, có người đầy vẻ giận dữ, có kẻ thần tình kích động.
"Con nghiệt súc này, đúng là không biết tốt xấu, giống y như chủ tử của ngươi!" Nghiêm Tuấn lạnh giọng quát.
Có tu sĩ la lớn: "Súc sinh, ngươi giết đệ tử Đan Dương môn thì phải một mạng thường một mạng!"
Tu sĩ còn lại cũng chỉ Dạ Linh rồi mắng to, mặc dù trong tay mỗi người đều cầ một thanh phi kiếm, nhưng lại không dám tùy tiện xuất thủ.
Vừa rồi, đám người đều thấy rõ cảnh tượng tên tu sĩ Đan Dương môn kia vẫn lạc.
Trước mặt Dạ Linh, người này ngay cả phi kiếm đều không kịp tế ra đã phơi thây tại chỗ!
Cảm nhận được địch ý của đông đảo tu sĩ, ánh mắt Dạ Linh lạnh lẽo, nó há miệng, sâu trong yết hầu truyền ra tiếng gầm gừ làm cho người rùng mình!
Với tính tình hung tàn vốn có của Dạ Linh, lúc này chỉ sợ sớm đã xông lên đại khai sát giới, làm sao có để để tùy ý đám tu sĩ này quát lớn, nhục nhã như thế.
Dạ Linh có mấy lần cúi thấp thân hình, làm bộ muốn lao vào nhưng lại mạnh mẽ nhịn xuống!
Nó thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tô Tiểu Ngưng một chút, giống như không yên lòng an nguy của nàng, trong mắt toát ra một tia lo âu và áy náy.
Dạ Linh bồi hồi trước người tiểu Ngưng.
Ở góc độ này, vừa vặn có thể ngăn cản tất cả uy hiếp muốn đánh tới!
Nhưng vào lúc này, một đệ tử Đan Dương môn trong đám người đi tới bên cạnh Nghiêm Tuấn, trầm giọng nói: "Nghiêm sư huynh, cũng đừng sợ tên Tô Tử Mặc kia, nếu không chúng ta đồng loạt ra tay giết con súc sinh này! Con súc sinh này có mạnh hơn, còn có thể ngăn trở nhiều người chúng ta như vậy "
"Không sai!"
Một vị tu sĩ khác gật đầu nói: "Phổ sư đệ không thể chết như vậy! Mọi người đồng tâm hiệp lực, làm thịt súc sinh này, báo thù cho Phổ sư đệ!"
Sắc mặt Nghiêm Tuấn âm trầm, trầm ngâm một chút rồi đột nhiên nâng bàn tay lên, lạnh giọng nói: "Chư vị chuẩn bị..."