Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 395: Nghịch Lưu Đại Thế

Chương 395: Nghịch Lưu Đại Thế
Bạch Vũ thấy rõ ràng lưỡi đao kia đều đã cắt đứt lớp da của Tô Tử Mặc, chỉ cần tiến lên thêm một tấc là có thể chém đứt yết hầu.
Nhưng một đao kia cuối cùng vẫn rơi vào khoảng không.
Lệch một ly!
Quỷ dị nhất là toàn bộ quá trình, Tô Tử Mặc đều không mở mắt ra.
Động tác né tránh kia giống như hắn vô thức làm ra!
Tô Tử Mặc vẫn nhắm mắt cúi đầu, giống như một lão tăng nhập định, đắm chìm trong thế giới của mình, không hề hay biết gì về ngoại giới.
"Còn muốn ngộ đạo "
Bạch Vũ cười lạnh một tiếng, không thèm che giấu sát ý trong lòng nữa, hắn thúc dục huyết mạch, Linh đao run rẩy reo lên, linh quang sáng ngời, hắn dốc toàn lực chém về phía Tô Tử Mặc.
Một đao kia có tốc độ cực nhanh, gần như chỉ chớp mắt đã áp sát!
Bạch!
Thần sắc Tô Tử Mặc không đổi, vẫn nhắm hai mắt, cả người như tơ liễu bay trong gió, lần thứ hai tránh đi một đao đầy sát ý lạnh thấu xương của Bạch Vũ!
"Hử?"
Bạch Vũ nhíu chặt lông mày.
Hắn thực sự không thể hiểu được trạng thái bây giờ của Tô Tử Mặc.
Hai mắt Tô Tử Mặc vẫn nhắm, nên đương nhiên hắn không thể nhìn thấy quỹ tích của trường đao.
Chỉ dựa vào nhĩ lực, phán đoán tiếng động thì căn bản không kịp làm ra động tác né tránh, nhưng hết lần này tới lần khác Tô Tử Mặc vẫn có thể tránh khỏi.
Nếu như nói lần đầu là trùng hợp, vậy liên tục tránh né được hai đao...
"Có thể tránh, ta xem ngươi có thể trốn được mấy lần!"
Bạch Vũ bước lên, cánh tay vung đao, mùi máu tanh tràn ra bao phủ lấy Tô Tử Mặc l.
Bá bá bá!
Bạch Vũ liên tục xuất đao, triển khai bí điển tông môn là《 Tu La đao 》, đao nào cũng trí mạng, liên miên bất tuyệt, hơn nữa góc độ xuất đao còn cực kỳ xảo trá quỷ quyệt!
Trong tình hình này, Tô Tử Mặc vẫn không mở mắt ra, không ngừng lùi lại.
Nhưng theo thời gian trôi qua, không gian để Tô Tử Mặc né tránh càng ngày càng nhỏ, dần dần bị đao pháp của Bạch Vũ bao phủ lại, chặn tất cả những đường lui!
Hai người giao thủ như thế, đám tu sĩ vây xem đều không hiểu ra sao.
Nói đúng ra, đây không tính là giao thủ, bởi vì có một phe từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất thủ mà chỉ luôn né tránh.
"Người này thật lớn gan, lại còn ngộ đạo, đúng là không muốn sống nữa!"
"Người này rõ ràng đã nhắm mắt nhưng hình như vẫn có thể cảm giác được nguy hiểm giống như là mở thiên nhãn vậy!"
"Sao hắn làm được thế? "
Trong cảm nhận của đám người, dường như Tô Tử Mặc có cảm ứng bén nhạy đối với nguy hiểm nên có thể ung dung né tránh.
Trên thực tế, trạng thái bây giờ của Tô Tử Mặc là nửa tỉnh nửa mơ.
Ngay khi Bạch Vũ ra tay với hắn, linh giác đã cảnh báo, Tô Tử Mặc hoàn toàn có thể tỉnh lại từ trong trạng thái ngộ đạo.
Nhưng cơ hội này quá khó được.
Tô Tử Mặc cảm giác mình chỉ thiếu một chút nữa là có thể chạm đến cánh cửa huyền bí của 'Thế '!
Cho nên, Tô Tử Mặc cố gắng xem nhẹ quấy nhiễu từ bên ngoài, chỉ dựa vào linh giác bén nhạy, theo bản năng làm ra động tác né tránh, càn bản thân vẫn tập trung tiếp tục cảm ngộ.
Hành động này cực kỳ hung hiểm, cũng quá mức điên cuồng.
Chỉ cần có một chút sai lầm là Tô Tử Mặc sẽ phơi thây tại chỗ, dù có cảm ngộ ra được thứ gì cũng trở thành vô dụng.
Cũng may hắn đã đả thông thất khiếu, tu luyện Thông Khiếu thiên tới tiểu thành, lực lượng, tốc độ đều tăng lên rất nhiều, mới có thể chèo chống lâu như vậy trước thế công của Ma tử Tu La tông.
Nhưng thủ lâu cũng tất bại.
Đao pháp của Bạch Vũ càng ngày càng lăng lệ, lưỡi đao tản ra mùi máu tanh cũng càng ngày càng nặng, không gian để Tô Tử Mặc tránh né không ngừng thu hẹp lại, lúc này chỉ có thể tránh chuyển xê dịch trong phạm vi cực kỳ nhỏ hẹp.
Tình thế nguy cấp!
Mà hắn còn chưa chưa cảm ngộ ra cánh cửa huyền bí của 'Thế '.
Tô Tử Mặc nhất định phải quyết đinh nên lấy hay bỏ!
Đột nhiên!
Trong đầu Tô Tử Mặc lóe lên một đạo linh quang.
Thế công của Bạch Vũ tựa như mạch nước ngầm dưới đáy biển, một đợt lại một đợt liên miên bất tuyệt.
Tô Tử Mặc hồi tưởng lại cảm giác mình ở dưới đáy biển gian nan tiến lên, đối kháng đấu sức cùng mạch nước ngầm, minh ngộ dần dần hiện lên.
Nghịch Lưu Thức.
Tinh túy huyền bí của một thức này chủ yếu nằm ở chữ 'Nghịch'.
Cái gì là 'Nghịch'
Người tu chân vọng tưởng dùng thân thể phàm nhân để chứng đạo Tiên vị, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của thiên địa, đây chính là nghịch!
Nghịch chính là sẽ không lùi bước, là tiến bộ dũng mãnh!
Con đường mà Tô Tử Mặc đang đi chính là đang nghịch lưu mà đi!
Năm đó ở trấn Bình Dương, đối mặt với uy hiếp của Thương Lãng chân nhân, hai đầu gối của hắn chưa từng cong xuống, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp, đây chính là nghịch!
Nghịch là đại khí phách, là không biết sợ!
Trên thực tế, tất cả những chuyện xảy ra ở trấn Bình Dương, đều không thể gạt được cảm ứng của Điệp Nguyệt.
Nếu như lúc trước Tô Tử Mặc lựa chọn khuất phục quỳ xuống.
Điệp Nguyệt sẽ chỉ xuất thủ giết chết Thương Lãng chân nhân, giải quyết xong nhân quả cùng Tô Tử Mặc, sau đó nàng sẽ nhẹ nhàng rời đi.
Chính là bởi vì trên người Tô Tử Mặc toát lên đối nghịch, mới đạt được Điệp Nguyệt tán thành, có thể nghịch thiên cải mệnh!
Nghịch thiên mới có thể thay đổi mệnh!
Ngay cả trời cũng dám nghịch, đều có thể nghịch, mới có được tư cách cải biến vận mệnh!
Thuận là người thường, nghịch sẽ thành tiên.
Nghịch là phải không khuất phục, là không lùi không sợ, là dũng mãnh vô địch!
Nghịch Lưu Thức chính là nghịch chuyển đại thế!
Lúc này, Tô Tử Mặc đã bị dồn đến mức muốn tránh cũng không thể tránh, không có đường lui.
Thấy cảnh này, trong mắt Bạch Vũ lóe lên một tia mừng như điên, cười gằn nói: "Tránh không nổi nữa à, vậy thì nạp mạng đi!"
Hô!
Bạch Vũ nắm trường đao trong tay, chém một nhát về phía trước, đao ảnh trùng điệp, huyết khí tràn ngập mùi tanh!
Đột nhiên!
Tô Tử Mặc mở mắt ra.
Đôi mắt kia tựa như thủy tinh dưới biển sâu, thanh tịnh sáng tỏ, lóe ra thần bí quang mang.
Không có bối rối, không có e ngại.
Nhìn thấy đôi mắt này, trong lòng Bạch Vũ đột nhiên hiện lên một tia bất an.
Chẳng biết từ lúc nào, có lẽ là khi Tô Tử Mặc mở mắt ra, trong tay của hắn đã có thêm một chuôi trường đao màu đỏ ngòm.
Thân đao to lớn, lóe ra năm đạo linh quang, sáng chói chói mắt!
"Nghịch lưu!"
Tô Tử Mặc bình tĩnh mở miệng, tiện tay vung lên.
Soạt!
Khi Huyết Thối đao huy động, trên thân đao lại truyền ra một tiêng sóng thủy triều phun trào!
Bạch Vũ vốn có khí thế khinh người, chiếm hết thượng phong, nhưng khi một đao này được chém ra, giữ khí thế a hai người lập tức đổi chiểu!
Một luồng đại thế ngập trời phá hải, từ Huyết Thối đao bắn ra, lấy tư thái thủy triều mãnh liệt nghiền ép lên!
Tất cả đao ảnh của Bạch Vũ trong nháy mắt tán loạn.
Thân đao tản ra mùi máu tanh, cũng bị sóng triều vo hình cọ rửa đến không còn một mảnh.
Ở trước luồng đại thế này, đao pháp của Bạch Vũ hoàn toàn không chịu nổi một kích!
"Đao thế!"
Bạch Vũ trừng lớn hai mắt, hoảng sợ biến sắc.
Chuyện này sao có thể!
Từ khi hắn năm tuổi đã bái nhập vào Tu La tông bắt đầu tu hành, hắn vẫn luôn không ngừng luyện đao.
Hắn chìm đắm mấy chục năm trên Đao đạo, khó khăn lắm mới chỉ đạt tới đỉnh phong cảnh giới đao pháp thứ nhất, chưa từng chạm đến cánh cửa huyền bí của 'Thế '.
Người trước mắt này mới vừa tu luyện đao pháp được mười ngày, vậy mà lại cảm ngộ ra được đao thế!
Ở trước mặt đao thế, cho dù đao pháp có tinh diệu hơn nữa, cũng chỉ là đồ có kỳ hình.
Hai thanh trường đao va chạm.
Coong!
Toàn thân Bạch Vũ run lên, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, cả người vô lực bay ra ngoài, ánh mắt ảm đạm.
Hí!
Đông đảo tu sĩ vây xem đồng thời biến sắc!
Một đao!
Bạch Vũ vốn đang chiếm thế thượng phong, trong nháy mắt khi Tô Tử Mặc mở mắt ra phất tay đánh ra một đao, đã khiến vị Ma tử Tu La tông này bị đánh bay!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất