Chương 406: Không thành thật lắm
Hai người Bùi Thuần Vũ, Tiết Dương bay tới cùng đứng giữa không trung, đứng từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy trong độc môn một mảnh hỗn độn, tử thi nằm la liệt khắp nơi trên mặt đất.
Máu tươi chảy ngang, mùi máu tanh bốc lên tận trời, cảnh tượng này không khác gì chốn Luyện Ngục dưới địa ngục!
Độc môn thực sự bị diệt!
"Tại sao có thể như vậy ?"
Trong đầu hai người đồng thời hiện lên một câu hỏi như vậy.
Trong chận huyết chiến ở góc đường kia, thực lực mà Tô Tử Mặc lộ ra căn bản không đủ để diệt Độc môn.
Chẳng lẽ chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi đó, người này đã có đột phá tiếp, thực lực tăng nhanh
Dưới đáy mắt của hai người đều lóe lên một vòng kiêng kị.
Đương nhiên, càng khiến hai người kinh hãi là trạng thái bây giờ của Tô Tử Mặc.
Khí tức bình ổn, sắc mặt như thường, nào giống một người vừa mới trải qua một trận đại chiến?
Đây vốn phải là một trận chiến còn gian nan hơn cả trận huyết chiến nơi góc đường kia chứ!
Nhưng trên gương mặt của Tô Tử Mặc, hai người không nhìn thấy vẻ uể oải, trên người cũng không có một chút vết thương.
Chẳng lẽ người này chỉ đang hư trương thanh thế, trên thực tế hắn đã là nỏ mạnh hết đà
Bùi Thuần Vũ cùng Tiết Dương cứ nhìn chòng chọc vào Tô Tử Mặc, muốn nhìn thấu hư thực của hắn, nhưng sau nửa ngày, hai người rốt cục vẫn bỏ qua.
Nhìn không thấu!
Khi người này bình tĩnh trở lại, nhìn dáng vẻ của hắn chính là một thư sinh yếu đuối.
Chỉ khi hắn xuất thủ, mới có thể cảm nhận được bên trong thân thể kia bắn ra lực lượng kinh khủng, còn mạnh hơn cả hung thú Thượng Cổ!
Bùi Thuần Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt xoay chuyển, lại rơi vào đám người Đường Du.
Nhìn thấy chiến trận lớn như vậy, Bùi Thuần Vũ sinh lòng thoái ý, dù trạng thái bây giờ của Tô Tử Mặc như thế nào, muốn thừa cơ tiêu diệt hắn đều cũng rất khó thành công.
Đương nhiên, đó cũng không phải nói Lưu Ly e ngại Đan Dương môn.
Nếu chiến đấu chính diện, thực lực của tứ đại bàng môn không thể sánh bằng ba môn Tiên, Ma, Phật.
Bây giờ, di tích Đan Trì tông còn chưa xuất thế, ngay cả bảo vật cũng không thấy, lúc này hoàn toàn không cần thiết đánh nhau đến chết sống, sẽ dễ dàng bị người lợi dụng chiếm tiện nghi.
Bùi Thuần Vũ bất động thanh sắc, mang theo đám người Lưu Ly cung quay người rời đi.
Một bên khác, Ma tử Tiết Dương của Địa Sát giáo mặt không biểu tình, cũng làm ra lựa chọn giống vậy, quay trở lại thành Tây.
...
Trên thực tế, dáng vẻ này của Tô Tử Mặc thật sự không phải giả vờ.
Sau khi tu luyện Thông Khiếu thiên đến tiểu thành, chút tiêu hao này đối với hắn căn bản không tính là gì.
Sau khi Đỗ Khai chết, một trận chiến này đã biến thành đơn phương tàn sát.
Tô Tử Mặc lợi dụng tốc độ của thân pháp và Phiêu Miểu Chi Dực để truy sát, căn bản không có người nào có thể đối địch lại hắn!
Một số tu sĩ chạy trốn xa hơn một chút, Tô Tử Mặc sẽ dùng Nguyệt Hoa cung bắn giết.
Một trận chiến này, hơn một trăm tu sĩ của Độc môn đã hoàn toàn bị diệt, không có kẻ nào sống sót!
Mấy người nhóc mập mạp, Thạch Kiên vẫn thấy bình thướng.
Phong Mạn Mạn, và một đám tu sĩ của Đan Dương môn, Thiên Hạc môn đều đã nhìn đến mức trợn tròn mắt, sững sờ tại chỗ.
Trước đó Đường Du còn không ngừng dặn dò khi xông vào chiến trường, cứu người làm chủ, tận lực không cần liều mạng cùng tu sĩ của Độc môn.
Nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Khi đám người đuổi tới nơi này mà muốn tìm tu sĩ của Độc môn để liều mạng cũng đã không có cơ hội.
Cho dù Đường Du đánh giá thực lực của Tô Tử Mặc rất cao, nhưng nàng cũng không thể tin được chỉ bằng sức một người mà Tô Tử Mặc có thể diệt được Độc môn là một trong ngũ đại Tả Đạo!
Tô Tử Mặc chậm rãi ung dung dạo tới trước mặt đám người Đường Du, khẽ cười nói: "Khiến chư vị lo lắng rồi, ta không sao."
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này mà tâm tình của Đường Du đã lên xuống mấy lần.
Vốn dĩ nàng rất lo lắng cho Tô Tử Mặc.
Khi nhìn thấy Tô Tử Mặc bình yên vô sự, nàng lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Ngay sau đó, Đường Du lại thấy có chút không cam lòng, tức giận nhìn Tô Tử Mặc, trên gương mặt toát ra một chút thần thái thiếu nữ, thật sự xinh đẹp động lòng người.
Đường Du chỉ cảm thấy người trước mắt này cực kỳ đáng giận, khiến nàng lo lắng sợ hãi, đến mức thất thố nhiều lần.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi không phải nói chỉ ra ngoài đi dạo sao?"
Đường Du vốn muốn quở trách Tô Tử Mặc một chút, nhưng thấy Tô Tử Mặc cười như thế, lời trách móc đã đến khóe miệng lại không thể nói ra, mà chỉ nói mấy lời nghe như lời phàn nàn nhỏ giữa đạo lữ vậy.
Phong Mạn Mạn kinh ngạc nhìn Đường Du một chút.
Hai người quen biết làm bạn nhiều năm, nhưng nàng nhưng chưa từng thấy Đường Du dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với người ngoài.
Tô Tử Mặc nói: "Ở trong thành đi một vòng, không biết tại sao lại đi tới nơi này, nhớ lại lời ngươi đã nói, càng nghĩ càng thấy có đạo lý, thế là ta vọt vào tiêu diệt Độc môn."
Đám người đều kinh ngạc quay sang nhìn Đường Du, trong mắt khó nén rung động.
Tô Tử Mặc nói câu này để đám người theo bản năng cho rằng là Đường Du nói gì đó mới khiến Độc môn bị diệt!
Đường Du lại mờ mịt không hiểu gì, hỏi lại: "Ta nói gì?"
Tô Tử Mặc nói: "Ngươi nói với ta là giết mấy tu sĩ của Độc môn cũng không làm nên chuyện gì, còn dễ dàng bị Độc môn trả thù."
"Cho nên, ngươi trực tiếp diệt Độc môn?"
"Ừm."
"..."
Đường Du xạm mặt lại, suýt nữa đã phát điên tại chỗ.
Ta nói câu kia là để ngươi đừng tới trêu chọc Độc môn!
Ngươi thì hay rồi, trực tiếp xông tới tiêu diệt người ta!
Đường Du hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh.
Trong thời gian ngắn ngủi không đến một giờ này, nàng đã thất thố mấy lần rồi, không thể tiếp tục nói chuyện cùng người trước mắt này nữa.
Đường Du quay người, nhìn về phía Phong Mạn Mạn đứng một bên, mang theo vẻ áy náy nói ra: "Mạn Mạn tỷ, lần này xin lỗi, để ngươi chạy một chuyến phí công rồi."
"Không có việc gì a."
Phong Mạn Mạn cười một tiếng, phong tình vạn chủng, thâm ý sâu sắc nói ra: "Hôm nay mới biết được thực lực của Tô công tử, ánh mắt của Tiểu Du thật lợi hại."
Đường Du đã tỉnh táo lại, nghe vậy nở nụ cười, nói: "Đi thôi, chúng ta hồi thành Bắc."
Trên đường.
Đường Du đột nhiên nghĩ tới một chuyện, quay đầu hỏi: "Đúng rồi, còn chưa kịp hỏi, lần này tới Đao Sơn Linh Hải, Tô đạo hữu có thu hoạch gì không?"
Mấy người Phong Mạn Mạn cũng đồng thời nhìn về phía Tô Tử Mặc.
"Có chứ."
Tô Tử Mặc cười gật gật đầu.
Nghe Tô Tử Mặc nói lập lờ nước đôi như vậy, Đường Du biết hắn nhất định là không đạt được Đao Hoàng truyền thừa.
Hơn nữa trong lòng đám người, căn bản không có người nào có thể được Đao Hoàng truyền thừa, đây là suy nghĩ cắm rễ trong lòng rồi.
Nếu là bình thường, Đường Du cũng không hỏi tới nữa, tránh làm Tô Tử Mặc khó xử.
Nhưng hôm nay không biết vì sao, Đường Du lại muốn nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của Tô Tử Mặc, thế là tiếp tục hỏi: "Vậy nói một chút xem ngươi có thu hoạch gì? Chẳng lẽ ngươi đạt được Đao Hoàng truyền thừa "
Câu này đã hỏi rất rõ ràng.
"Đúng vậy."
Tô Tử Mặc vẫn cười đáp, ngữ khí tự nhiên, giống như là thật.
Nghe được câu trả lời này, Phong Mạn Mạn bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng: "Người này mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng lại không thành thật lắm, chết vì sĩ diện."
Đường Du hé miệng cười một tiếng, lắc đầu, không hỏi tới nữa.
Khi đám người sắp đến thành Bắc, ở cửa thành có một vị tu sĩ chạy nhanh đến, vừa mới vào thành liền la lớn: "Xảy ra chuyện lớn! Thời gian qua ngàn năm, có người lần thứ hai đạt được Đao Hoàng truyền thừa, Đao sơn sụp đổ, Linh Hải khô cạn, Đao Sơn Linh Hải đã hoàn toàn biến mất trong chiến trường Thượng Cổ!"
Đoàn người Đường Du này dừng bước chân, đột nhiên yên tĩnh trở lại.