Chương 405: Thực thảm
Trên bầu trời, từng bóng người lần lượt ngự kiếm tới, có chừng hơn mười người.
Nam tử cầm đầu mặc hoa phục, dung mạo tuấn lãng, mắt như lưu ly óng ánh trong suốt, trên người tản ra khí tức lỗi lạc độc lập, làm người khác chú ý.
Người này chính là thống lĩnh của Lưu Ly cung chuyến này-Bùi Thuần Vũ.
Đám người Lưu Ly cung một đường đi tới, tốc độ không nhanh không chậm, đã sắp đến khu vực của Độc môn ở thành Nam.
Cùng thời gian, ở phương hướng đối với đám người Lưu Ly cung diện, cũng có một đội tu sĩ ngự kiếm đến, trên người mặc áo bào đen, chính là tu sĩ Địa Sát giáo.
Khoảng cách giữa hai đại tông môn này đã không tính là quá xa, thậm chí có thể nhìn thấy nhau.
"Báo —— "
Nhưng lúc này, một tu sĩ Lưu Ly cung thần sắc hoảng sợ, chạy nhanh đến, trong mắt khó nén được rung động, nuốt nước miếng một lúc mới chật vật nói: "Bùi sư huynh, Độc môn... Không còn."
"A."
Bùi Thuần Vũ lên tiếng, không quá để ý.
Ngay sau đó, Bùi Thuần Vũ lại nhướng mày, giống như ý thức được điều gì, ánh mắt nhìn thẳng vào người tới, trong mắt lóe lên tia sáng lăng lệ, chậm rãi hỏi: "Ngươi mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa? "
Những tu sĩ khác của Lưu Ly cung cũng kinh ngạc nhìn người này, đều nghĩ rằng mình nghe lầm.
Người tới cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Bên trong chiến trường Thượng Cổ, thế lực Độc môn đã không còn, tu sĩ Độc môn gần như bị Tô Tử Mặc tàn sát đến mức hầu như không còn."
Đám người Lưu Ly cung đều thất kinh.
"Làm sao có thể?"
Gần như đồng thời, Bùi Thuần Vũ và Tiết Dương đều run lên, cùng gầm ra một tiếng.
Hai người cách không nhìn nhau, ở trước mặt Tiết Dương cũng có một tu sĩ Địa Sát giáo đứng đó, rõ ràng cũng vừa mới truyền về tin tức này.
Hai người ý thức được bản thân đã thất thố, vội vàng hít sâu một hơi, bình phục tinh thần.
Song quyền của Bùi Thuần Vũ nắm chặt, hai mắt híp lại, cắn răng hỏi: " Đỗ Khai của Độc môn đâu? Các cơ quan bẫy rập của Độc môn đâu? Thất Tuyệt của Độc môn đâu? Hơn một trăm vị tu sĩ của Độc môn đâu? "
"Chuyện này..."
Tên tu sĩ Lưu Ly cung chần chờ một chút, vẫn than nhẹ một tiếng, nói: "Cũng bị diệt rồi."
Cũng bị diệt.
Ba chữ thật đơn giản lại lộ ra một tia bất đắc dĩ, mấy phần e ngại và vô tận cảm khái.
Độc môn là một trong ngũ đại Tả Đạo!
Ngay cả Lưu Ly cung bọn hắn cũng không muốn chủ động trêu chọc, thế mà cứ như vậy bị một người tiêu diệt?.
Mọi người ở đây đều khẽ há miệng, ngự kiếm đứng giữa không trung, tất cả đều trợn mắt há mồm, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn ba chữ này, mãi một lúc lâu sau mà vẫn thẫn thờ.
Tu sĩcủa Lưu Ly cung, Địa Sát giáo đều an tĩnh lại.
Ở trên bầu trời rộng lớn, bầu không khí lại dần dần căng thẳng.
Sau nửa ngày, một tu sĩ của Lưu Ly cung rốt cục không nhịn được, thận trọng hỏi: "Bùi sư huynh, chúng ta còn đi xem náo nhiệt sao? "
Bón hắn vốn đi theo Bùi Thuần Vũ, dự định đi xem Tô Tử Mặc chết thảm thế nào?
Mà bây giờ, phía trước truyền về tin tức này, tất cả mọi người đã bắt đầu sinh thoái ý.
Ánh mắt Bùi Thuần Vũ lấp lóe, thần sắc âm tình bất định.
Suy nghĩ một chút, trong mắt Bùi Thuần Vũ lóe sát ý, trầm giọng nói: "Đi! Cũng bởi vì thế nên mới càng phải đi xem một chút!"
Cùng lúc đó, một bên khác, Ma tử Tiết Dương của Địa Sát giáo cũng đưa ra quyết định tương tự.
Hai người có suy nghĩ tương tự nhau.
Độc môn dù sao cũng là một trong ngũ đại Tả Đạo, môn hạ có hơn một trăm vị tu sĩ, còn có mấy Trúc Cơ bảy mạch.
Cho dù Tô Tử Mặc tàn sát gần hết Độc môn thì một trận chiến này, cũng nhất định là một trận ác chiến chật vật.
Bây giờ dù Tô Tử Mặc không bị trọng thương, chỉ sợ cũng đã luân lạc tới cấp độ suy yếu nhất, có khả năng còn trúng kịch độc, đây chính là thời cơ tốt nhất để tru sát người này!
Lưu Ly cung, Địa Sát giáo là thế lực trong Tiên môn và Ma môn, từ xưa tới nay Tiên Ma vốn không chung chí hướng, đương nhiên ở mặt ngoài sẽ không liên thủ.
Nhưng lúc này, Bùi Thuần Vũ và Tiết Dương nhìn nhau, ánh mắt giao hội, ngầm hiểu lẫn nhau.
"Đi!"
Bùi Thuần Vũ ra lệnh một tiếng, mang theo tu sĩ Lưu Ly cung tăng tốc tiến lên, mau chóng đuổi về phía Độc môn ở thành Nam.
...
Trên đường dài Nam Bắc.
Đường Du và Phong Mạn Mạn mang theo đông đảo tu sĩ môn hạ, một đường chạy vội, rất nhanh đã đến gần Độc môn.
Phía trước, một tầng lại một tầng tu sĩ vây quanh, lít nha lít nhít, phần lớn đều đứng ở bên ngoài quan sát.
Cũng không biết những tu sĩ này nhìn thấy cái gì, trong mắt đều khó nén được rung động, nhìn thấy đám người Đường Du chạy tới lại vội vàng tránh ra một đường.
Đột nhiên, một thân thể to mập gạt đám người ra, chạy tới, vẻ mặt mừng rỡ mà hỏi: "Kỷ sư huynh, Lãnh tỷ tỷ, các ngươi cũng tới à!"
Người tới chính là nhóc mập mạp vừa mới gia nhập Mộ tông, Thạch Kiên bái nhập Khôi Lỗi tông cũng đứng ở bên cạnh.
Thời gian mười mấy ngày, hai người không thay đổi gì quá lớn.
Nhóc mập mạp nhìn có vẻ lại mập một chút, Thạch Kiên vẫn ngây ngốc.
Mộ tông cùng Khôi Lỗi tông đều là một trong ngũ đại Tả Đạo, vốn ở tại thành Nam.
Độc môn xảy ra chuyện, hai người tự nhiên đuổi tới trước tiên.
"Bên trong thế nào ?"
Vẻ mặt Kỷ Thành Thiên nghiêm túc, thấp giọng hỏi.
"Chậc chậc chậc!"
Nhóc mập mạp chép miệng một cái, mặt mày hớn hở cười nói: "Các ngươi tới trễ rồi, cũng không thấy, hắc hắc! Thảm, đó là thực thảm!"
"A!"
Nghe được câu này, trước mắt Đường Du ảm đạm, cả người thất hồn lạc phách, tự lẩm bẩm: "Cuối cùng vẫn chậm sao? Là lỗi của ta, đáng lẽ ta phải dự đoán được, ta vốn có thể ngăn cản ngươi..."
Đường Du quan tâm sẽ bị loạn, không có chú ý tới thần sắc cùng ngữ khí của nhóc mập mạp.
Nhưng Kỷ Thành Thiên cùng Lãnh Nhu đều cau mày.
Theo lý mà nói, nếu Tô Tử Mặc xảy ra chuyện, nhóc mập mạp hẳn là sẽ vội vàng hơn so với bất kỳ ai, cũng sẽ bi phẫn hơn mọi người, tại sao lại có vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác như vậy?
Nhóc mập mạp nhìn thấy phản ứng của Đường Du cũng có chút ngơ ngác.
Phong Mạn Mạn đứng bên nhẹ chau lông mày, ôm Đường Du vào trong ngực, trừng mắt liếc nhóc mập mạp, quát lớn: "Mập mạp này câm miệng cho ta!"
Nhóc mập mạp càng ngơ ngác.
"Chẳng lẽ ta sai rồi "
Nhóc mập mạp không hiểu gì, quay đầu nhìn về phía Thạch Kiên, hỏi: "Ngốc kiên, chuyện gì thế?"
Thạch Kiên đứng bên cạnh cũng không hiểu, gãi gãi đầu, nhìn đám người Kỷ Thành Thiên, chăm chú hỏi: "Kỷ huynh đệ, các ngươi đến xem náo nhiệt, sao lại mang nhiều người như vậy? Người không biết còn nghĩ đám các ngươi muốn đánh nhau đấy!"
Kỷ Thành Thiên không nhịn được trợn mắt trừng một cái, hỏi: "Tử Mặc không sao à? "
"Không sao, còn nhảy nhót tưng bừng đấy." Nhóc mập mạp nói ra.
"A "
Đường Du lập tức từ trong ngực Phong Mạn Mạn ngẩng đầu lên, nháy mắt mấy cái, nước mắt nơi khóe mắt còn chưa tan đi đi, hỏi: "Vậy, vậy ngươi mới vừa nói thảm, thực thảm..."
"Ta nói Độc môn thảm."
"..."
Đám người không nói gì, đều sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng đúng lúc này, một tu sĩ Độc môn toàn thân nhuốn máu từ phía trước trốn tới, vẻ mặt vạn phần hoảng sợ, lảo đảo chạy tới bên này.
Hưu!
Người này không chạy được bao xa, sau lưng thoáng hiện một đạo hàn quang.
Phốc một tiếng, một mũi tên từ sau lưng người này đâm vào, nhô ra khỏi ngực, máu tươi nhỏ giọt!
Ánh mắt người này ảm đạm, lại đi về phía trước mấy bước mới ngã xuống đất bỏ mình.
Đám người theo bản năng ngẩng đầu, lần theo phương hướng mũi tên bắn tới để nhìn lại.
Ở cửa phủ đệ của Độc môn, đang có một tu sĩ thanh sam bước ra, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt trong sáng, trên người thậm chí không nhiễm một chút vết máu nào, thong thả thu đại cung màu xanh nhạt trong tay vào trong túi trữ vật, thong dong bình tĩnh.
Cùng lúc đó, đám người Lưu Ly cung, Địa Sát giáo cũng đuổi tới, cũng đúng lúc trông thấy một màn này.