Chương 41: Ngăn chặn Trúc Cơ
Khi Vi Minh Thành dẫn theo quân phòng thủ trong thành đi ra, lại phát hiện năm vạn đại quân của thành Thương Lang sớm đã ảm đạm rút đi, dần dần biến mất ở nơi cuối đường chân trời.
Vi Minh Thành đi tới trước mặt Tô Hồng, trực tiếp xuống ngựa, quỳ một chân trên đất, ôm quyền nói: "Đa tạ Tướng quân chạy đến tương trợ, tại hạ phó tướng Vi Minh Thành của thành Kiến An."
Tô Hồng xuống ngựa, vươn tay đỡ lấy Vi Minh Thành, nói ra: "Tô Hồng chỉ là một thảo dân, không đảm đương nổi đại lễ dành cho tướng quân như vậy."
"Xin hỏi tướng quân vàVũ Định Công có quan hệ như thế nào" Vi Minh Thành mặc dù đã mơ hồ đoán được, nhưng vẫn mở lời hỏi.
"Tô Mục là cha ta."
Vi Minh Thành gật gật đầu.
Nếu không phải như thế, chỉ sợ trong thiên hạ này không có người nào có thể ra lệnh cho Huyền Giáp thiết kỵ, để đại quân thiết huyết này cam tâm tình nguyện đi theo.
"Đại ca, đây là đầu Triệu Thiên, cầm lấy đi tế cha mẹ đi, bọn hắn cũng có thể an tâm nhắm mắt." Tô Tử Mặc đi tới, đưa đầu lâu buộc bên hông cho Tô Hồng.
Tô Hồng nhận lấy đầu Yến Vương rồi nhìn Tô Tử Mặc, trong lúc nhất thời trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Mười sáu năm ẩn nhẫn, mưu đồ cả mười sáu năm, không nghĩ tới cuối cùng, huyết hải thâm cừu của Tô gia lại rơi trên vai người đệ đệ này.
Mặc dù từ đầu tới đuôi Tô Tử Mặc không nhắc tới mọt chữ nào về trận chiến ở Vương.
Nhưng nhìn thấy sự mỏi mệt hiện lên giữa lông mày Tô Tử Mặc, rồi cả vết máu trên người, Tô Hồng cũng có thể đoán được lần này đi Vương thành nhất định đã trải qua ác chiến, cửu tử nhất sinh.
"Đại Vương thật sự đã chết rồi "
Vi Minh Thành nhìn đầu của Yến Vương, lẩm bẩm một tiếng, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia sáng, nhìn về phía Tô Hồng trầm giọng nói: "Tô tướng quân, nếu Yến Vương đã chết, chúng ta nguyện phụ tá tướng quân xưng vương ở thành Kiến An, giết tới Vương thành, trả lại trong sạch cho Vũ Định Công!"
Thảm án mười sáu năm trước, mặc dù đã bị Yến Vương đè xuống, nhưng ở trong lòng đông đảo tướng sĩ, họ căn bản không tin tưởng Tô Mục sẽ mưu phản.
Với ảnh hưởng cùng địa vị lúc ấy của Tô Mục, nếu muốn mưu phản xưng vương, thì ông có nhiều cơ hội lắm.
Đám người Trịnh bá nghe được câu này, trong lòng cũng khẽ động.
Nếu muốn xưng vương, lúc này chính là thời cơ tốt nhất, Yến Vương đã chết, Yến quốc đại loạn, hơn nữa Tô Hồng dựa vào trận chiến này, chí ít đã có vị trí trong lòng người dân thành Kiến An.
Sau khi xưng Vương, Tô Hồng lộ ra thân phận, dựa vào ảnh hưởng năm đó của Vũ Định Công, bên trong mười sáu tòa thành trì ở Yến quốc, nhất định sẽ có người thực tình quy thuận, nhất thống Yến quốc cũng không phải không có khả năng!
Nghĩ tới đây, Trịnh bá thấp giọng nói: "Đại công tử, cơ hội ngàn năm có một này."
Đám người Lưu Du cũng nhìn Tô Hồng bằng ánh mắt mong đợi, chờ một cái trả lời chắc chắn.
Tô Tử Mặc không tỏ thái độ, dù đại ca quyết định thế nào, hắn cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Sau một lát yên lặng ngắn ngủi, Tô Hồng cười cười, lắc đầu nói: "Được chư quân hậu ái, chỉ là Tô Hồng không có dã tâm kia, đánh khiến mọi người thất vọng rồi."
Ánh mắt đám người Trịnh bá đều ảm đạm xuống.
"Tô tướng quân..." Vi Minh Thành muốn khuyên nữa nhưng lại bị Tô Hồng phất tay cắt ngang.
Tô Hồng nói ra: "Chiến tranh xảy ra, người chịu khổ duy nhất vẫn là dân chúng vô tội của Yến quốc, đến lúc đó, không biết sẽ có bao nhiêu người trôi dạt khắp nơi, cửa nát nhà tan. Chính như Tử Mặc nói, nếu vì muốn thỏa mãn dã tâm của mình, hi sinh dân chúng vô tội, ta có khác gì tên La Thiên Vũ lại kia đâu"
Dừng một chút, Tô Hồng nhìn về phía Vi Minh Thành, ôm quyền nói: "Vi Tướng quân, ta đến trấn Bình Dương tế bái cha mẹ, chúng ta xin từ biệt."
Nói xong, Tô Hồng trở mình lên ngựa, mang theo năm ngàn Huyền Giáp thiết kỵ đi về Trấn Bình Dương.
Vi Minh Thành cùng đông đảo tướng sĩ nhìn theo bóng lưng Tô Hồng rời đi, thật lâu sau vẫn không rời mắt.
...
Trấn Bình Dương, hậu viện Tô gia.
Ba người Tô Hồng, Tô Tử Mặc, Tô Tiểu Ngưng quỳ gối trước một ngôi mộ, phía trước cách đó không xa có đặt đầu của Yến Vương.
Tô Tiểu Ngưng đã sớm khóc không thành tiếng.
Tô Hồng cũng nước mắt thấm vạt áo.
Những năm gần đây, Tô Tử Mặc chưa bao giờ thấy đại ca khóc.
Dù ngày đó ám sát Yến Vương thất bại, Tô Hồng cũng chỉ xuống tinh thần, nhưng không hề chảy qua một giọt nước mắt nào.
Bây giờ đại thù được báo, oán hận dưới đáy lòng Tô Hồng tích tụ trong mười sáu năm qua trong nháy mắt được phát tiết ra ngoài, lúc này hắn khó mà kiềm chế.
Tô Tử Mặc không khóc, sau một hòi quỳ lạy mới lặng yên đứng dậy, rời khỏi Tô phủ, trước tiên trở lại tu hành trận.
Sau khi đi vào, trong mắt Tô Tử Mặc lóe qua vẻ thất vọng.
Siữa sân tu hành trống rỗng, Điệp Nguyệt không ở đây.
Tô Tử Mặc đứng tại chỗ thật lâu, hít sâu một hơi, giống như làm quyết định gì, lần thứ hai trở về, đi vào hậu viện Tô phủ liếc nhìn Tống Kỳ một cái, sau đó quay người đi ra ngoài.
Tống Kỳ chú ý thấy thế đành vội vàng đuổi theo.
"Nhị công tử có chuyện gì muốn bàn giao" Tống Kỳ nhỏ giọng hỏi.
Tô Tử Mặc hơi trầm mặc, lấy ra từ trong ngực một lệnh bài màu vàng óng, đưa tới, nói ra: "Đây là Thiên Bảo Kim Lệnh."
Tống Kỳ giật nảy mình.
Thiên Bảo Kim Lệnh, đối với với hắn là thứ thực sự quá xa vời!
Vô số Luyện Khí sĩ tu luyện cả một đời, cho đến chết đều chưa chắc có thể được một Thiên Bảo Đồng Lệnh, huống chi là Thiên Bảo Kim Lệnh.
"Nhị công tử, đây là ý gì" Tống Kỳ liền vội vàng hỏi.
Tô Tử Mặc trầm giọng nói: "Chờ đại ca ta tế bái xong, ngươi mang theo người của Tô gia chạy tới thành Thương Lang, đi Thiên Bảo các tránh né một hồi, tuyệt đối không nên đi ra! Về phần năm ngàn Huyền Giáp thiết kỵ, để bọn hắn chia thành tốp nhỏ, tạm thời tản ra, không cần tập hợp một chỗ."
Tống Kỳ chưa bao giờ thấy vẻ mặt Tô Tử Mặc nghiêm trọng như thế, ngữ khí nặng nề như vậy.
Trong lòng Tống Kỳ bất an, lại hỏi: "Nhị công tử, thế nhưng đã xảy ra chuyện gì chẳng lẽ Tô gia còn có kẻ thù lợi hại hơn sao"
"Ở trong Vương thành, ta giết mấy Luyện Khí sĩ, đắc tội với một tông môn, không bao lâu nữa, tông môn này sẽ tìm tới nơi này."
Tô Tử Mặc không lựa chọn giấu diếm.
Nguyên nhân lớn nhất hắn có thể chạy ra khoit Vương thành, là bởi vì trong vương thành không có Trúc Cơ tu sĩ của Hoan Hỉ Tông.
Hoan Hỉ Tông ăn phải thua thiệt lớn như vậy, làm sao có thể từ bỏ ý đồ, chỉ sợ sớm có Trúc Cơ tu sĩ chạy đến trấn Bình Dương, bây giờ đang ở trên đường rồi!
Tống Kỳ cũng ý thức được sự đáng sợ trong chuyện này.
Một khi phàm nhân đắc tội với tông môn tu chân, nhẹ thì bỏ mình, nặng thì sẽ liên lụy tới cả nhà!
"Nhị công tử, ngươi muốn đi đâu, ngươi nên cùng chúng ta tiến về Thiên Bảo các, tránh né một hồi không phải tốt hơn sao." Tống Kỳ lại hỏi.
Tô Tử Mặc trầm mặc không nói.
Trong lòng Tống Kỳ cảm giác nặng nề, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, hoảng sợ nói: "Ngươi, ngươi không cần đi ngăn chặn Trúc Cơ tu sĩ tông môn tu chân kia. "
Tô Tử Mặc nói khẽ: "Nếu ta không chết, tông môn tu chân kia sẽ không buông tha đau, Tô gia cũng không thể ở Thiên Bảo các tránh cả một đời. Một khi người của Tô gia lộ diện, chắc chắn sẽ lọt vào truy sát, không ai trốn thoát được."
"Huống chi, cách ngày Yến Vương bỏ mình đã bảy ngày, lấy cước trình của Trúc Cơ tu sĩ, chỉ sợ cũng sắp chạy tới rồi. Nếu không ai đi ngăn cản, không đợi Tô gia đuổi tới Thiên Bảo các ở thành Thương Lang, tất nhiên sẽ bị đuổi kịp."
"Thế nhưng Nhị công tử..."
"Tống huynh, đừng ra vẻ mặt đưa đám đó, ta cũng chưa chắc sẽ chết, nói không chừng ta có thể tiêu diệt cả tông môn kia đấy." Tô Tử Mặc cười cười, ra vẻ nhẹ nhõm nói.
Tống Kỳ thở dài, rốt cuộc cũng không nói nữa.
Tống Kỳ hiểu rất rõ Tô Tử Mặc quyết định như thế này là chính xác, nhưng đây cũng là dùng mạng của chính hắn để bảo toàn tính mệnh cho tất cả mọi người ở Tô gia!
Ngăn cản Trúc Cơ tu sĩ, thập tử vô sinh.
Tô Tử Mặc tuyệt đối không có một chút hi vọng sống sót nào.
Tô Tử Mặc móc từ trong ngực ra một túi đựng đồ, đây là lấy được từ tên Luyện Khí sĩ cụt tay kia, nhét vào trong tay Tống Kỳ, vỗ vai hắn một lúc, thấp giọng nói: "Tô gia... Giao cho ngươi."
Nói xong, Tô Tử Mặc quay người rời đi.
Bầu trời, đã nổi tuyết.
Đây là trận tuyết rơi đầu tiên đầu mùa đông.